Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công lược thiếu niên tự kỷ (4)

Phiên bản Dịch · 913 chữ

Thiên Tầm cất giọng, âm thanh nhẹ nhàng mà trong trẻo, khiến người nghe cảm thấy vô cùng thoải mái: “Bắt tay với tôi, tôi sẽ xử lý vết thương cho anh, sau đó sẽ đi ngay, được không?”

Thiếu niên dường như nghe được đáp án mình mong muốn, tuy vẫn tỏ vẻ cực kỳ đề phòng, nhưng thân hình cứng đờ đã thả lỏng ra rồi. Tuy vậy, biểu tình của hắn vẫn hờ hững như cũ, khóe môi hơi nhếch lên, không nói một lời.

Với lấy hòm thuốc bên người, Thiên Tầm thuần thục lại ôn nhu xử lý miệng vết thương trên cánh tay thiếu niên, rồi mới cúi đầu, vén những sợi tóc đen rủ xuống đến sau tai, lộ ra nửa khuôn mặt tinh xảo. Nàng nhẹ nhàng thổi một ngụm khí lên vết thương của Tư Lê như lông vũ nhẹ lướt qua, cười dịu dàng: “Làm như thế sẽ không đau nữa.”

Thiếu niên phản xạ có điều kiện rụt cánh tay mình về, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của thiếu nữ trong bóng đêm được một tầng ánh sáng mờ phủ lên. Thiên Tầm cùng hắn cứ thế nhìn nhau, trong khoảng cách gần như vậy, đủ để thấy rõ lông tơ thật nhỏ trên cánh mũi hắn, lông mi vừa dài, vừa dày nhẹ nhàng run rẩy.

Ánh mắt của hắn quá sạch sẽ, trong vắt như gương, không hiểu chuyện đời, như chú nai con trong rừng rậm, khiến cảm giác thương xót trỗi dậy sâu trong tâm hồn nàng.

Thiên Tầm chậm rãi đứng lên, đi đến trước cửa, trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra, nàng đột nhiên quay đầu lại cười khẽ, “Tư Lê, ngủ ngon.”

Cũng may lão quản gia đã nói với nàng, Tư Lê tuy mắc bệnh tự kỷ, nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi không khác gì người bình thường, thậm chí còn có quy luật hơn so với nhiều người. Nếu không nàng lại phải phí hơn phân nửa tâm tư lừa nam chủ đại nhân đi ngủ.

Thiên Tầm đi xuống lầu, Ngụy quản gia đang đứng ở ngay trước cầu thang, hiển nhiên là chờ nàng đã lâu: “Thiên Tầm tiểu thư.”

Nhận ra xưng hô của Ngụy quản gia với mình đã thay đổi, Thiên Tầm rõ ràng có thể cảm nhận được lão nhân luôn lấy lễ phép, xa cách gò bó bản thân đối với mình có thêm vài phần cung kính cùng… thân cận.

Thiên Tầm cong cong khóe miệng, nở một nụ cười nhẹ: “Cháu đã băng bó vết thương kỹ càng rồi, ngài cứ yên tâm.”

Ngụy quản gia dường như đã biết trước kết quả này, ý cười trên mặt không giảm, lại nhiều thêm vài phần lạnh lẽo: “Bởi vì tình huống của Tư Lê thiếu gia, có không ít người như hổ rình mồi với Tư gia, ngay cả Diệp gia cũng không ngoại lệ.”

Hắn vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của Thiên Tầm, lại phát hiện thiếu nữ trước mắt trừ lộ ra ngoài vài phần kinh ngạc cũng không có biểu tình khác, chỉ trong chớp mắt liền khôi phục như ban đầu, cười nhạt: “Người không biết đủ giống con rắn muốn nuốt cả voi*.”

(*)Người không biết đủ giống con rắn muốn nuốt cả voi (Nhân tâm bất túc xà thôn tượng) (人心不足蛇吞象): Một câu tục ngữ của Trung Quốc, là câu chuyện về một con rắn tham lam muốn nuốt cả con voi, cuối cùng tắc thở rồi chết.

Có lẽ là không nghĩ tới sẽ nghe được câu trả lời như vậy, Ngụy quản gia hơi sửng sốt một chút, rồi mới tiếp tục mở miệng: “Chúng tôi có thể cho phép Thiên Tầm tiểu thư làm một chút chuyện mờ ám sau lưng, nhưng Tư Lê thiếu gia là vảy ngược của lão gia tử, cháu có hiểu không?”

Lời này trông có vẻ như để nhắc nhở Thiên Tầm, nhưng lại mang hàm ý cảnh cáo.

Rồng có vảy ngược, động vào sẽ phải chết.

Thiên Tầm chẳng những không giận mà còn cười cười, nàng đứng trên cầu thang, biểu tình lạnh nhạt kiêu ngạo, đáy mắt một mảnh mỏng lạnh. Làm cho Ngụy quản gia không khỏi sinh ra ảo giác, trước mắt không phải một thiên kim mảnh mai yếu ớt sống trong nhung lụa, mà là một vị vương giả bễ nghễ thiên hạ.

“Cháu không có hứng thú với bất kỳ cái gì của Tư gia.”

Ngoại trừ Tư Lê.

Vốn định để Ngụy quản gia thay mình ngăn cách người Diệp gia, nhưng nghĩ lại, hoàn toàn bị đảo lộn rồi.

Thiên Tầm cười lễ phép, “Ngụy quản gia cứ nghỉ ngơi sớm một chút, cháu về phòng trước.” Nói xong, nàng xoay người đi lên lầu ba.

Suýt nữa đào hố rồi tự mình nhảy, lấy trình độ yêu thương Tư Lê của Tư lão gia tử, làm gì có chuyện cho nàng dễ dàng tiến vào Tư gia? Nói chung trước khi để nàng tới đây, Tư lão gia tử chắc đã điều tra hết mười tám đời tổ tông nàng rồi.

Hiển nhiên, thân thế của nàng hẳn là đã trồi lên khỏi mặt nước, Tư gia không nói, Thiên Tầm cũng làm bộ không biết, điều duy nhất nàng phải làm, phải quan tâm, chỉ có một.

Tư Lê.

Bạn đang đọc Nữ phụ pháo hôi: Tay không phá CP của Tiêu Khinh Tùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BanSachuchoe
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.