Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

[END] Nữ chính

Tiểu thuyết gốc · 2234 chữ

Sumire vừa bước ra khỏi canteen, đã có thể thấy Hikaru đứng dựa người vào cửa, lấy tay che miệng cười khúc khích.

- Anh cười cái gì? – Sumire khẽ lườm anh.

- Không có, chỉ là ban nãy trông em vô cùng thú vị. – Hikaru gặp khó khăn trong việc nhịn cười, từng lời buông ra.

Sumire giật nảy mình, sửng sốt:

- 'Thú vị'? Anh chính là vừa nói em thú vị?

Hikaru xoa nhẹ đầu cô, rồi dùng lực đẩy cô đi, vẫn không ngớt cười:

- Vô cùng thú vị. Đối với tôi, em chắc chắn thú vị hơn bất kì cô gái nào khác.

- Kể cả nữ chính Futaba? – Sumire nghi hoặc hỏi lại.

- Đương nhiên.

- Không phải từ 'thú vị' chỉ dành cho nữ chính sao?

Hikaru dừng bước chân lại, đứng đối diện nàng, dùng ánh mắt ôn nhu hết sức nhìn nàng. Anh nâng gương mặt xinh đẹp của nàng lên, hôn nhẹ lên trán nàng.

– Bởi vì em là nữ chính của tôi.

Sumire giật mình. Nàng cảm thấy nhịp tim nàng đập nhanh hơn bình thường, một cảm giác vô cùng khác lạ mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được khi ở cạnh Hikaru.

- Anh nói... em là nữ chính? – Sumire lắp bắp, giương đôi mắt to tròn lên nhìn anh, cơ thể nhỏ nhắn hơi run.

Tim nàng đập mạnh đến mức muốn rơi ra ngoài.

Hikaru gật đầu:

- Sumire, vậy em nói xem, đối với em tôi là nam chính hay nam phụ?

Sumire đứng im như trời trồng, mắt nàng còn chẳng dám chớp. Kishita Hikaru trong mắt nàng tự nhiên vô cùng rực rỡ, như một loại ánh nắng mặt trời rực rỡ và ấm áp nhất.

Hikaru chầm chậm:

- Tôi sẽ kể cho em một câu chuyện tiểu thuyết khác nhé.

Sumire gật đầu, chăm chú lắng nghe câu chuyện của anh.

Có một chàng trai sinh ra được trời ban tặng cho tất cả mọi thứ, một vẻ ngoài đẹp đến mê hoặc, một gia thế quyền lực và giàu có, một bộ óc thông minh xuất chúng, và cả một nàng nữ chính cũng hoàn hảo nhất, rất xứng đôi vừa lứa.

Anh ta lớn lên cùng nữ chính, luôn bên cạnh và quan sát nữ chính. Từ những khoảnh khắc chứng kiến sự thông minh sắc sảo, sự kiêu ngạo tự tin của nữ chính, anh ta đã nhận ra mình yêu nữ chính mất rồi. Anh ta cảm thấy, chính sự kiêu ngạo đó đã tạo thành một cô gái vô cùng 'đặc biệt', vô cùng 'thú vị'.

Anh ta yêu nữ chính suốt mười hai năm, dành mười hai năm đó để ở bên cạnh nữ chính, quan tâm nữ chính. Nhưng trong mắt nữ chính lại không có anh ta.

Nữ chính yêu tương tư một chàng trai khác, anh ta lại cảm thấy chàng trai đó không xuất sắc bằng anh ta. Anh ta luôn thấy chàng trai đó không xứng đáng với nữ chính, với tám năm chân tình của nữ chính. So với chàng trai đó, anh ta cảm thấy mình càng xuất sắc hơn.

Anh ta đã cho rằng đối với nữ chính, chàng trai kia mới là nam chính, còn anh ta cũng chỉ là nam phụ, một nam phụ đứng đằng sau cô ấy.

- Sumire, em nói xem, rốt cuộc với nữ chính, anh ta là nam chính hay nam phụ? – Hikaru kết thúc câu chuyện của mình bằng một câu hỏi, anh nắm nhẹ lọn tóc của nàng, ánh mắt mong đợi xen lẫn nhiều tâm trạng phức tạp.

Sumire nghe câu chuyện của anh, qua mỗi một câu nàng càng cảm thấy khó thở.

- Hikaru, câu chuyện anh kể, là thật chứ?

Chứng kiến vẻ mặt khó tin của nàng, Hikaru không kìm nổi mình. Anh nâng lọn tóc kia của nàng lên, hôn vào môi, dịu dàng:

- Myoujin Sumire, tôi yêu em, yêu em đã mười hai năm đằng đẵng rồi.

Trực tiếp nghe câu nói này của anh, không ngờ lại có thể khiến nàng kích động đến thế.

Sumire bất tri bất giác lùi lại vài bước chân, lọn tóc nàng trong tay anh tuột xuống. Ánh mắt nàng long lanh, ầng ậc nước mắt. Nàng căn bản không tin có ngày, một người xuất sắc như Hikaru lại nói lời này với nàng.

Nàng quan sát anh, không chút ngượng ngùng, rồi nàng lại tự đánh vào đầu mình, cười nhạo bản thân tại sao năm đó lại có thể mù quáng. Nàng không biết bản thân đã trúng phải yêu ma quỷ quái gì mà cảm thấy Matsui Touma kia so với Hikaru lại tốt hơn.

Hikaru xuất sắc như thế, so với Touma lại càng điềm tĩnh trưởng thành, lại càng ôn nhu dịu dàng, trên hết luôn bên cạnh nàng, luôn trân trọng và quan tâm nàng.

Tại sao nàng lại cho rằng Touma tốt hơn Hikaru chứ?

- Nếu như em nói anh chỉ là nam phụ thôi thì sao?

- Nếu vậy tôi cũng chỉ là nam phụ trong cuộc đời của em, nhưng tôi vẫn là nam chính trong cuộc đời của chính tôi.

Đạo lý đơn giản như thế, tại sao bây giờ cô mới chịu hiểu?

- Hikaru, có thể cho em thêm một chút thời gian được không? – Sumire ấp úng. – Ngay bây giờ, em quả thật đối với anh có chút rung động. Nhưng em muốn chắc chắn, em không muốn em gật đầu với anh chỉ để bù lấp khoảng trống của Touma. Vì với em, anh là một người vô cùng quan trọng, em không muốn đánh mất anh vì sự ích kỷ của em.

Đồng tử mắt Hikaru giãn to.

Anh ôn nhu gật đầu:

- Tôi đợi em mười hai năm rồi, có thể đợi em thêm nữa.

- Vậy, đừng tìm em. – Sumire lí nhí. – Thời gian này, hãy để em một mình.

Hikaru đang nghĩ, nếu thế anh hẳn sẽ vô cùng cô đơn.

Anh gật đầu với nàng, nói với nàng rằng anh bằng lòng.

.

.

.

Hai tuần sau đó, Hikaru quả thật không xuất hiện trước mặt nàng...

Mỗi buổi sáng, anh không còn sang nhà Sumire đợi nàng cùng đi học, chiều tan trường cũng không thấy anh đợi nàng. Vì Hikaru và nàng học khác khối, khác tòa nhà nên ở trường hai người cũng không gặp nhau. Hai tuần đó, nàng chưa bao giờ cảm thấy thế giới quan của nàng lại trống trải như thế.

Giữa đám đông, ánh mắt nàng bất tri bất giác mà tìm kiếm một bóng hình. Có những lần nàng bước đi vu vơ, lúc sực tỉnh thì nàng đã đứng trước tòa nhà anh học. Sumire tự cười nhạo mình, rõ ràng là đã dặn anh đừng xuất hiện, vậy mà nàng lại vô thức đi tìm anh.

Buổi chiều, nàng cúp học, ngồi một góc ở vườn hoa phía sau trường. Chỗ này là nơi Hikaru bảo với nàng rằng nàng phù hợp với nơi này thay vì tầng hầm ẩm ướt.

Nàng đang cô đơn, nàng đang nhớ anh, nàng nhận ra như thế...

Đột ngột, phía sau lưng nàng vang lên tiếng ồn. Rõ ràng bây giờ đang trong giờ học, mà vườn hoa sau sân trường này cũng luôn ít người đến. Sumire quay đầu, liền ngạc nhiên.

Vậy mà lại gặp người quen...

Futaba Minako bị một đám nữ sinh khác dẫn ra sau trường. Cô ta cố gắng cựa quậy, vùng vẫy để thoát ra nhưng bị hai nữ sinh khác giữ chặt lại.

Nàng thở dài, hai tuần qua nàng đã vô cùng yên bình vì không dính vào cô nữ chính kia mà.

- Mày đồ lẳng lơ! – Một cô gái lớn tiếng chửi rủa. – Đứa con gái tầm thường như mày dựa vào đâu mà đứng cạnh Matsui-senpai chứ?

- Tầm thường nhưng vẫn đang đứng ở vị trí mà mày thèm muốn. – Minako cười khẩy.

Đương nhiên là sau đó cô nữ chính này ăn một cái bạt tai.

Sumire chống cằm quan sát, tự nhiên cảm thấy Minako rõ ràng đang rơi vào tình thế bất lợi nhưng vẫn lớn miệng.

"Hóa ra đây là tiêu chuẩn để trở thành một nữ chính 'thú vị' của Touma ư?" Sumire mỉm cười vui vẻ đưa ra kết luận.

Minako giãy dụa không ngừng, một đứa con gái khác rút cây kéo kim loại ra, kề vào tóc của cô.

Sumire thở dài, đoan trang đứng dậy, sải từng bước dài lại gần, gãi đầu ra vẻ vô cùng phiền phức:

- Này, hết trò để làm rồi à?

- Myoujin-senpai! – Mấy đứa kia giật mình kêu lên. – Sao chị lại...

Futaba Minako không khỏi ngạc nhiên, vẻ mặt sửng sốt của cô ta trông cũng tếu quá đi.

- Tôi gọi điện cho thầy quản lý xem sẽ xử lý mấy cô thế nào nhé? – Sumire rút điện thoại ra, quay số, còn bật loa ngoài. Từng hồi chuông vang lên càng làm cho bọn chúng thêm áp lực.

Bọn nó liền nhìn nhau, rồi buông hai tay Minako ra, buông cây kéo xuống hậm hực rời đi.

- Vẫn mất một đoạn tóc. – Sumire thở dài nhìn vài lọn tóc đen rơi lả tả trên nền cỏ bên cạnh cây kéo,

- A, cảm ơn chị. – Minako cúi đầu.

- Đừng cảm ơn, chẳng qua tôi sợ Touma mà xuất hiện liền cho rằng tôi chủ mưu hại cô nên đành can thiệp thôi. – Nàng phủi tay, bộ dạng trông vô cùng bất cần.

Nam chính luôn xuất hiện đúng lúc.

Matsui Touma bây giờ mới vội vàng chạy đến, chứng kiến thấy chỉ có một mình Sumire và Minako đứng ở đó, cùng bộ dạng xộc xệch, một bên má đỏ ửng và cây kéo cùng vài lọn tóc vương vãi trên cỏ liền tím mặt.

- Aizz, Touma lại định quy tôi thành ác nữ phụ phản diện đúng không? – Sumire chán chẳng buồn nói.

Touma ôm đầu, cũng có chút ăn năn:

- Tôi biết là cậu cứu Minako. – Rồi Touma tiến lại gần, đứng đối diện nàng, hạ giọng. – Xin lỗi cậu, Sumire. Có lẽ trong mắt cậu tôi sớm trở thành loại con trai không biết phải trái rồi.

- Không dám.

Touma vô cùng ngạc nhiên trước vẻ bất cần này của Sumire. À không, Myoujin Sumire luôn suy trì vẻ kênh kiệu bất cần với mọi người, chỉ là nàng đối với hắn luôn là sự chân thành và ánh mắt đầy tình cảm.

Hôm nay, nàng đối với hắn có chút xa cách.

- Matsui Touma, cậu biết tình cảm của tôi không? – Trong lúc anh còn đang ngạc nhiên, Sumire đột ngột quay sang nhìn anh, nhướn mày.

Touma im lặng một lúc.

- Tôi biết.

- Nhưng tại sao cậu lại làm ngơ?

- Vì cậu không hợp với tôi.

Sumire gật gù, nàng bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu nàng dù yêu nhiều cách mấy, lâu cách mấy, nhưng chỉ dựa vào tiếng 'hợp' cũng có thể quyết định vai diễn của nàng trong cuộc đời của Touma là vai nữ phụ.

Sumire quay sang Minako:

- Futaba, cô nói xem. Cô nghĩ cô hơn tôi cái gì mà Touma lại yêu cậu mà không yêu tôi?

- Chính vì tôi không hơn chị, nên anh ấy mới yêu tôi. – Minako suy nghĩ một lúc, rồi thẳng thắn đưa ra câu trả lời. - Vì chị quá yêu bản thân, nên không ai có đủ dũng cảm yêu chị nữa.

- Thế ư? Nếu thế, người đủ dũng cảm yêu tôi chắc hẳn là một người vô cùng xuất sắc rồi. – Sumire nhún vai, bình thản đáp lại không chút do dự. – Matsui Touma này, có vẻ như cậu không đủ xuất sắc để trở thành nam chính của tôi rồi.

Câu nói này của nàng khiến hai người kia giật mình.

Nàng quay lưng rời bước, vẫn kiêu ngạo, vẫn hiên ngang, vần là chính nàng, là một nữ chính 'thú vị' của một chàng trai khác.

Nàng tìm đến phòng hội học sinh, liền có thể nhìn thấy anh. Vừa thấy nàng, Hikaru không kìm nổi xúc động mà chạy lên ôm chầm lấy nàng, vùi mặt vào tóc nàng, siết nàng thật chặt, nói rằng đã nhớ nàng đến sắp phát điên rồi.

Nàng quan sát kĩ anh thêm một lần nữa, nàng nhắm mắt nghe tiếng lòng mình thêm một lần nữa, rồi nở một nụ cười vô cùng kiêu ngạo với anh:

- Kishita Hikaru, anh có muốn đóng vai nam chính trong cuộc đời của em không?

.

.

.

Bà lão ngồi một mình trong một góc nhỏ bên vỉa hè, xếp lại bộ bài của mình thật cẩn thận. Đột ngột, có một nam một nữ bước đến trước mặt bà, hai người họ đan tay vô cùng thắm thiết.

Nàng mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc nhất cuộc đời của nàng:

- Bà nói đúng. Trong cuộc đời của anh ta, tôi quả thật là nữ phụ. Nhưng tôi chính là nữ chính trong câu chuyện của riêng tôi.

Anh mỉm cười hôn lên trán nàng:

- Và cũng là nữ chính trong cuộc đời của anh nữa...

Bạn đang đọc Nữ Phụ Trở Thành Nữ Chính sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.