Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly trà xanh thứ bốn mươi hai

Phiên bản Dịch · 979 chữ

Gọi điện thoại đến nhà xưởng?

Đồng Tuyết Lục vô thức khẽ nhíu mày lại.

Chuyện này là thế nào?

Dựa theo lộ trình, chắc hẳn người bên phía quê quán Bắc Hòa vẫn chưa nhận được tin tức mới đúng chứ, trừ khi...

Trừ phi bọn họ biết được chuyện này qua một con đường khác.

Rất nhanh Đồng Tuyết Lục đã bình tĩnh lại, khóe miệng cô cong lên, cười nói: “Vậy ạ, thế thì cảm ơn thím Lâm.”

Nói xong cô trực tiếp lướt qua người vợ ông Lâm đi về nhà mình.

Vợ ông Lâm:???

Vậy ạ là thế nào? Không phải lúc này người bình thường nên hỏi đối phương đã nói gì hay sao?

Vợ ông Lâm bị phản ứng không tầm thường của Đồng Tuyết Lục đánh cho trở tay không kịp, bà ta cắn răng đuổi theo, nói: “Cháu không muốn biết bà nội mình gọi điện thoại nói gì sao?”

“Nói gì ạ?” Đồng Tuyết Lục vẫn mang vẻ mặt không thèm để ý.

Vợ ông Lâm lập tức nghẹn lời.

Nhưng vừa nghĩ đến cảnh rất nhanh có thể khiến cô xấu mặt, bà ta lại nhướng mày nhìn cô, lớn tiếng ồn ào:

“Bà nội cháu nói, các cháu đều là một lũ nhãi ranh vô lương tâm, chuyện cha mẹ mất lớn như vậy, thế mà không thông báo cho bọn họ, đợi khi bọn họ lên Kinh Thị, nhất định sẽ cẩn thận dạy cho các cháu một bài học.”

Giọng vợ ông Lâm giống như tiếng chuông đồng vậy, vang vọng mãi trong sân không tiêu tan.

Người trong khu tập thể nghe thấy thế, ánh mát đều nhìn về phía Đồng Tuyết Lục.

Sao lại thế này?

Chẳng lẽ mấy đứa nhỏ nhà họ Đồng thật sự không thông báo cho người dưới quê sao?

Đột nhiên có tiếng bước lộp bộp vang lên ở phía sau lưng.

Mọi người nhìn qua, thì trông thấy bó củi trong tay Đồng Gia Tín đã rơi xuống mặt đất, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Đồng Gia Minh đứng bên cạnh cậu ta, sắc mặt cũng có chút khó coi.

Vợ ông Lâm nhìn thấy hai anh em bọn họ về nhà, lập tức càng hăng máu hơn: “Ui da, hai an hem nhà cháu về đúng lúc lắm! Trước đây Gia Minh cháu gọi điện thoại về quê nhỉ? Bây giờ bà nội cháu lại gọi điện thoại đến đây nói căn bản cháu chưa hề thông báo cho bọn họ biết. Người xưa từng nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh ra thì biết đào hang, có loại người trời sinh đã là kẻ nói dối thành tinh rồi!”

Tay ôm bó củi của Đồng Gia Minh nắm chặt hơn vài phần, cánh môi mím chặt lại

Đồng Tuyết Lục nhíu mày, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Thím Lâm, đầu óc thím không có vấn đề gì chứ? Có cần cháu giới thiệu bác sĩ để thím đến khảm thử xem sao không?”

Dùng giọng nói dịu dàng nhất lại khiến người ta tức giận nhất.

Không hổ là Đồng Tuyết Lục cô.

Vợ ông Lâm tức giận đến mức mặt xanh mét: “Cái con nha đầu chết tiệt kia, cô vừa mở miệng đã trù ẻo người khác, còn nhỏ tuổi đã ăn nói chanh chua như vậy, cô không sợ sau này không ai dám lấy sao?”

Đồng Tuyết Lục trưng ra vẻ mặt vô tội: “Thím Lâm, không phải cháu nguyền rủa thím! Nhưng sau khi bà nội cháu bị điên, đầu óc thường xuyên lú lẫn không nhớ nổi chuyện gì, việc này cả khu tập thể đều biết, cháu cho rằng đầu óc thím Lâm cũng lú lẫn như vậy, cho nên mới hỏi xem thím có cần đi khám bác sĩ hay không thôi mà.”

“...”

Vợ ông Lâm thiếu chút nữa đã tức lệch cả mũi!

Đồng Tuyết Lục lại giống như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục cắm dao với vẻ mặt vô tội: “Hay là thím Lâm chờ một chút được không, đợi bà nội cháu qua bên này, hai người kết bạn cùng nhau đi khám bác sĩ, nói không chừng còn được giảm giá một chút.”

“Phụt...”

Nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói như vậy, người trong khu tập thể thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng của mình.

Trước giờ bọn họ chỉ nghe thấy cùng nhau đi mua đồ, chứ chưa từng nghe nói cùng nhau đi khám bệnh bao giờ!

Cơn tức nghẹn ngay trước ngực vợ ông Lâm không thể nào xuôi xuống được, tức giận đến mức từng thớ thịt trên mặt bà ta run rẩy: “Tao nhổ vào, đầu óc tao rất tốt, cả nhà mày đầu óc không tốt thì có!”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng vậy, bà nội cháu đúng là đầu óc không tốt, khi cha mẹ cháu vừa xảy ra chuyện, Gia Minh đã gọi điện thoại về cho bọn họ, khi ấy người nghe điện thoại chính là bà nội cháu, chỉ là khi ấy không ai biết đầu óc bà không tốt, nào ngờ vừa nói xong bà đã quên sạch, bây giờ còn gọi điện thoại đến chất vấn chúng cháu, chúng cháu thật sự rất vô tội.”

Những người khác nghe thấy lời này, cảm giác nghi ngờ trong lòng lập tức tiêu tán.

Trước đây tuy rằng bọn họ từng nghe nói bà nội nhà họ Đồng bị điên rồi, nhưng mà lại không biết bệnh tình nghiêm trọng đến mức này, ngay cả chuyện quan trọng như vậy bà ta cũng quên được.

Nghe nói khi nổi điên lên bà ta còn đánh người nữa, xem ra chờ khi bà ta đến đây, phải bảo đám trẻ cách xa bà ta một chút mới được.

Bạn đang đọc Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70 của Vân Cát Cẩm Tú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 392

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.