Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên ngoại – Gia đình Nam nữ chính (4)

Phiên bản Dịch · 2438 chữ

Sinh lão bệnh tử, là chuyện mà ai cũng phải đối mặt.

Đồng Tuyết Lục tiễn ông cụ Ôn, tiễn tư lệnh Tiêu đi, sau đó lại tiễn đám chó chó mèo mèo Bánh Trung Thu, Bánh Bao Chảy và cả Lục Quy nữa.

Sau khi tiễn Phương Tĩnh Viện đi, cô cứ tưởng rằng người tiếp theo mình phải đưa tiễn sẽ là Ôn Như Quy.

Chỉ là cô không ngờ tới, sau một trận bệnh, cô đột nhiên không đứng dậy nổi.

Người đã già yếu, nhiều bộ phận không dùng được nữa.

Đồng Tuyết Lục cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, nhưng điều duy nhất cô không yên tâm chính là Ôn Như Quy.

Từ khi cô nằm viện tới nay, anh canh giữ bên người cô không rời nửa bước, tự mình đút cơm đút canh cho cô, tự mình lau chùi thân thể cho cô.

Thật ra thì cô cảm thấy những việc này y tá cũng làm được, dù sao thì tuổi cũng không còn nhỏ. Nhưng mà anh không cho.

Hôm đó, cô sai Ôn Như Quy đi, nhờ anh về nhà lấy đồ giúp mình, sau đó gọi hai anh em Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm tới.

“Các con cũng đừng đau khổ, sinh lão bệnh tử là chuyện rất thường tình. Từ nhỏ tính cách anh em hai đứa đã mạnh mẽ, mẹ cũng không lo lắng cho mấy đứa lắm. Người mà mẹ lo lắng duy nhất chính là cha của các con.”

Ôn Tẫn Nhiễm nắm tay mẹ, trong lòng khổ sở muốn chết, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Mẹ, con cũng biết ở trong lòng mẹ, mọi người chúng con cộng lại cũng không quan trọng bằng một mình cha.”

Đồng Tuyết Lục cười một tiếng, mặt mũi hơi tái nhợt: “Bệnh của cha con hai đứa các con cũng biết đấy. Mẹ lo rằng sau khi mẹ đi rồi cha con sẽ phát bệnh, các con phải chú ý từng giờ từng phút thân thể và trạng thái tinh thần của ông ấy.”

Nghe thấy ba chữ “sau khi đi”, Ôn Tẫn Nhiễm cũng không cười nổi nữa: “Mẹ, chúng con biết rồi. Mẹ đừng nói những lời như vậy nữa, con khó chịu lắm.”

Đồng Yến Ngôn đứng ở một bên cũng đỏ vành mắt, mũi cay cay: “Chúng con sẽ chăm sóc cha thật tốt, nhưng mẹ cũng phải khỏe lên đó.”

Đồng Tuyết Lục nhìn đôi nam nữ, cười gật đầu: “Ừ.”

Mặc dù người nhà và bác sĩ đã chạy chữa hết sức, nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn qua đời sau một tháng sinh bệnh.

Từ nhỏ đến lớn Ôn Tẫn Nhiễm rất ít khi khóc. Nhưng vào tang lễ của mẹ, cô khóc đến mức gần như ngất đi.

Còn cả Tiêu Miên Miên cũng khóc vào bệnh viện, suýt chút nữa không thể dậy nổi.

Sau khi mẹ bệnh qua đời, mặc dù Đồng Yến Ngôn rất đau lòng, nhưng dù gì cũng là con trai trưởng trong nhà, cậu vừa lo liệu tang lễ, vừa chú ý trạng thái của cha.

Nhưng nằm ngoài dự liệu của mọi người chính là Ôn Như Quy rất bình tĩnh.

Anh tự mình tham dự toàn bộ tang lễ, yêu cầu tất cả mọi thứ phải thập toàn thập mỹ, nhưng trên mặt anh không nhìn ra sự bi thương rõ ràng.

Rất bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Sau tang lễ này, hai anh em Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm trực tiếp dọn về nhà ở cùng với cha.

Hôm đó là thất đầu của Đồng Tuyết Lục.

Đồng Yến Ngôn cảm thấy trong lòng hốt hoảng, vì thế bảo với em gái: “hay là tối nay chúng ta ngủ chung với cha đi.’

Ôn Tẫn Nhiễm nghĩ một chút rồi gật đầu: “Em luôn cảm thấy mấy hôm nay cha quá mức bình tĩnh.”

Mặc dù anh nói chuyện và suy luận rõ ràng, cũng không xuất hiện bất kỳ ảo giác gì. Nhưng mà chính vì như thế mới khiến cho mọi người phải lo lắng.

Tình yêu của cha đối với mẹ cực kỳ sâu đậm, bọn họ là người rõ hơn bất kỳ ai hết.

Năm ấy ở hải quân, khi cha cho rằng bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ, lúc ấy cả người đều thay đổi, sau đó lại bỏ rơi bọn họ, trực tiếp ôm mẹ về khách sạn.

Hiện giờ mẹ đã qua đời, cha lại không có một chút bi thương nào, có điều gì đó rất không đúng.

Hai anh em vội vàng đi tới phòng ngủ của cha, gõ cửa nói: “Cha, chúng con có thể vào không ạ?”

Giọng nói trầm thấp và bình tĩnh của Ôn Như Quy vang lên từ bên trong: “Vào đi.”

Hai người Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm đi tới, thấy cha ngồi ở mép giường, cầm trong tay một quyển sách.

Hai người bốn mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều có chút phức tạp và khó chịu.

Ôn Tẫn Nhiễm nặn ra một nụ cười, đi tới bên cạnh ôm lấy cánh tay cha: “Cha, vừa rồi con đã bàn bạc với anh rồi, hoa anh đào ở Neon country đang nở rộ, chi bằng chúng ta cùng nhau đi ngắm hoa anh đào nhé?”

Ôn Như Quy vỗ vỗ cánh tay của cô con gái: “Hai đứa bọn con có lòng, nhưng cha không sao đâu, các con không cần lo lắng, cha chỉ đột nhiên muốn xem ảnh của mẹ các con hồi còn trẻ mà thôi.”

Ôn Tẫn Nhiễm nhìn theo ánh mắt anh, cười nói: “Chẳng trách cư dân mạn đều nói mẹ là mỹ nhân năm tháng không đánh bại nổi. Đúng là mẹ xinh đẹp từ lúc trẻ tuổi cho đến khi già nua.”

Ánh mắt Ôn Như Quy tràn đầy cưng chiều: “Mẹ con vẫn luôn đẹp. Đáng tiếc hai đứa con chẳng ai giống mẹ cả, trông không xinh đẹp bằng mẹ các con.”

Ôn Tẫn Nhiễm: “...”

Đồng Yến Ngôn: “...”

Quả nhiên bọn họ sinh ra cho đủ số.

Thật ra thì hai anh em bọn họ đều trông rất được, hoàn toàn di truyền gen ưu tú của cha và mẹ. Nhưng mà xin lỗi, những thứ này cha của bọn họ không thấy được.

Trong mắt cha của bọn họ, trên đời này người xinh đẹp nhất chính là mẹ bọn họ.

Đồng Yến Ngôn cũng ngồi xuống một bên khác, ba người nhìn hình nhớ lại quãng thời gian đã qua.

Bi thương, đồng thời cũng mang theo sự ấm áp.

Xem hình xong, thời gian cũng đã muộn. Đồng Yến Ngôn vội vàng bảo tối nay muốn ngủ chung với cha cậu, nhưng bị từ chối.

Cuối cùng không còn cách nào khác, Đồng Yến Ngôn chỉ đành bảo cha anh đừng có khóa trái cửa.

Ôn Như Quy đồng ý.

Sau khi hai anh em đi rồi, Ôn Như Quy lấy một chiếc máy tính xách tay từ trong ngăn kéo ra, lấy một tấm hình từ bên trong ra.

Đó là tấm hình bọn họ chụp chung với nhau lần đầu tiên.

Lúc ấy anh dè dặt, suy nghĩ thật lâu mới nói với cô là muốn một tấm hình của cô. Không ngờ sau khi đi tới tiệm chụp ảnh, cô lại đồng ý chụp chung với mình.

Ngày đó nhiếp ảnh gia bảo anh đứng sau lưng cô, tay đặt chân ghế dựa của cô, lúc ấy anh hồi hộp đến mức suýt bẻ gãy cả cái ghế/

Cô mặc chiếc đầm mày trắng “cực kỳ đẹp”, có vẻ cảm nhận được sự căng thẳng của anh, cô quay đầu lại cười nhẹ với anh một tiếng.

Một tiếng tách, thời gian ngừng lại.

Nhiếp ảnh gia chụp lại trong chớp mắt đó.

Trong hình, mặt cô vui như yếp, khóe miệng nhếch lên nhàn nhạt, như múc một chung rượu.

Chung rượu này khiến anh chìm đắm hơn nửa đời người.

Ban đầu như vậy, đến nay cũng như thế.

Đêm đã khuya, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của con trai.

Ôn Như Quy biết bọn họ không yên tâm về mình, vì thế anh tắt đèn lên giường ngủ.

Trong giấc mơ, Ôn Như Quy đi tới một nơi tối tắm.

Ở một nơi xa, có một luồng ánh sáng chiếu xuống. Anh nhìn sang, sau đó thấy Đồng Tuyết Lục đứng dưới ánh sáng đó.

Cô mặc trên mình bộ đầm màu trắng, hình dáng là lần đầu tiên khi anh gặp cô, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt linh động như nước trong.

Ánh mắt anh sáng lên, vội bước về phía cô.

Dường như Đồng Tuyết Lục cũng phát hiện ra anh, vội vàng phất phất tay với anh: “Về đi, Như Quy anh mau về đi, đây không phải nơi mà anh nên tới đâu.”

Anh vẫn không dừng bước, kiên quyết đi về phía cô: “Chúng ta đã nói rồi, phải vĩnh viễn ở chung với nhau.”

Theo bước chân anh tiến tới, giống như đang xuyên qua máy thời gian vậy. Sau khi anh đi tới trước mặt cô, anh biến thàng dáng vẻ khi hai mươi lăm tuổi.

Mày kiếm mắt sáng, dáng người cao ngất, đôi mắt khiến người ta kinh ngạc.

Đồng Tuyết Lục thở dài nói: “Anh vội gì thế? Em có thể chờ anh, anh hãy sống cho trọn vẹn mấy năm nữa, không phải chúng ta có thể gặp nhau ở thiên đường hay sao?”

Ôn Như Quy cầm tay vô, giọng nói trầm xuống: “Anh không thể bỏ em được.”

Đồng Tuyết Lục giận anh một cái, mười ngón tay của hai người giao nhau, đi về phía xa xa, cuối cùng biến mất trong một mảnh trắng xóa.

Ngày hôm sau, Đồng Yến Ngôn đã tỉnh dậy từ sáng sớm.

Anh lặng lẽ đẩy cửa phòng cha ra, sau đó thấy cha nhắm mắt nằm trên giường, thoáng cái thở phào nhẹ nhõm.

Cả đêm nay Ôn Tẫn Nhiễm ngủ không ngon, đi tới nhỏ giọng nói: “Cha có khỏe không?”

Đồng Yến Ngôn gật đầu: “Còn đang ngủ.”

Ôn Tẫn Nhiễm liếc một cái, hai người liền đi ra ngoài.

Nấu ăn sáng ở bên ngoài, đang định chờ cha dậy ăn chung, nhưng mà đã hơn tám giờ rồi mà trong phòng vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Hai người nhất thời cảm thấy không đúng, lại vội vàng đi vào phòng.

Lần này vào xem bọn họ mới biết cha đã không còn.

Dáng vẻ của ông an tường, khóe miệng khẽ nhếch, chỉ giống như dang ngủ, ai ngờ cứ thế mà đi.

Ôn Tẫn Nhiễm lại khóc thành người nước mắt một lần nữa.

Cha mẹ ở, nhà ở.

Hôm nay mẹ đi, cha cũng đi, cô không còn nhà nữa.

Đồng Yến Ngôn nói thấy ở bên cạnh cha có để một tấm hình, anh cầm lên nhìn thử, là hình chụp chung của cha mẹ anh.

Chỉ là cho tới bây giờ anh chưa từng nhìn thấy tấm hình này.

Anh lật ngước tấm hình, chỉ thấy phía sau viết một hàng chữ: Sinh mệnh luân hồi, yêu cũng có kiếp sau, kiếp sau chúng ta vẫn làm vợ chồng.

Thấy những lời này, Đồng Yến Ngôn cũng không nhịn được nữa, nước mắt xoẹt cái rơi xuống.

Giống như Ôn Tẫn Nhiễm nói, cha mẹ anh dùng cả đời ở diễn tả câu thơ trong Kinh thi.

Lúc sinh tử hay khi cách biệt,

Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.

Cầm tay nàng hẹn mấy lời:

“Sống bên nhau mãi đến hồi già nua”.

Mọi người rất bất ngờ về sự ra đi của Ôn Như Quy. Nhưng mà anh chỉ ra đi trong giấc mơ không đau không ốm, cộng thêm anh cũng đã tám mươi lăm tuổi.

Cũng coi như là hỉ tang.

Hai anh em Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm cùng nhau làm tang lễ, sau đó hợp táng cha mẹ chung một chỗ.

Sau khi tất cả bình thường trở lại, bọn họ dọn dẹp lại đồ đạc của cha mẹ thì phát hiện ra quyển nhật ký của cha.

Bọn họ cho rằng trong đó sẽ viết về nghiên cứu khoa học, ai ngờ tất cả bên trong đều là từng li từng tí về quá trình cha theo đuổi mẹ năm đó.

[Ngày 8 tháng 11 năm 1976, là lần đầu tiên mình gặp cô ấy trong cuộc đời.]

[Cô ấy thích ăn sườn xào chua ngọt, phải học làm sườn xào chua ngọt.]

[Nếu như cô ấy mặc quần áo mới, phải khen cô ấy xinh đẹp.]

Hai anh em thấy quyển nhật ký này, lại rơi nước mắt một lần nữa.

Đồng Yến Ngôn sắp xếp lại quyển nhật ký, lấy một quyển sách ra.

Tên sách là: Tình yêu của cha mẹ.

Anh vốn chỉ định viết quyển sách này ra coi như lưu niệm, không ngờ tới sau này bán ra ngoài rất chạy.

Mọi người bị tình yêu của hai người viện sĩ Ôn và vợ của anh Đồng Tuyết Lục làm cho cảm động đến nước mắt lưng tròng.

Cuối cùng quyển sách này được chuyển thể thành phim.

Ngày phim chiếu mở màn, Đồng Yến Ngôn và Ôn Tẫn Nhiễm dẫn người nhà cùng nhau tới xem.

Khi thấy cặp diễn viên nam nữ trong phim, hai anh em đều cười một tiếng, mắt cũng đỏ lên.

Bọn họ tin tưởng sinh mạng có luân hồi, yêu cũng có kiếp sau.

Kiếp sau, bọn họ vẫn muốn làm con của cha mẹ.

--- Toàn văn hoàn ---

Đôi lời từ Editor: Cảm ơn các tình yêu đã luôn ủng hộ, và đồng hành với tác phẩm do mình dịch . Trong quá trình edit vẫn còn nhiều thiếu sót mong mọi người lượng thứ, chúc mọi người vạn sự như ý, phát tài phát lộc... Tiếp tục ủng hộ các hố tiếp theo của editor - Zvantich nhé.

1.Nguyên phối trọng sinh sau khi bị đoạt khí vận - Tác giả Tần Hoàng

2.Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi.

3.Thập niên 70 - xuyên sách làm đại lão

4.Thập niên 70 - Bạch Phú Mỹ

5.Thập niên 80 - Nuôi vai ác

6.Chuẩn danh viện mỹ nhân xuyên tới thập niên 70

Bạn đang đọc Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70 của Vân Cát Cẩm Tú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 416

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.