Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ly trà xanh thứ tám mươi

Phiên bản Dịch · 1086 chữ

Đồng Tuyết Lục và Hoàng Hương Lan đến tiệm cơm quốc doanh, đúng lúc đầu bếp tiệm cơm quốc doanh đang giết gà.

Cô dùng bông chấm một ít máu gà, sau đó bọc kín lại đi đến nhà xưởng.

Chủ nhiệm Mã của xưởng dệt nhìn thấy cô như vậy, lập tức giật mình hỏi: “Tuyết Lục, trán của cháu bị sao vậy?”

Đồng Tuyết Lục nhíu mày lại, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đầy đau đớn: “Chủ nhiệm Mã, trên đường đi làm cháu bị một chiếc xe đạp va phải, đầu bị rách da chảy máu, cháu muốn xin bác cho cháu nghỉ đến bệnh viện kiểm tra vết thương.”

Chủ nhiệm Mã vừa ký tên đồng ý lên giấy xin nghỉ, vừa quan tâm hỏi: “Sao lại không cẩn thận như vậy? Người va phải cháu đâu? Không phải để đối phương chạy mất rồi chứ?”

“Không phải, lúc ấy anh ta cũng không cẩn thận, anh ta đã bồi thường cho cháu mười tệ rồi, vì anh ta có việc gấp nên mới không thể đưa cháu đến bệnh viện.”

Chủ nhiệm Mã nghe thấy thế mới gật đầu: “Vậy còn được, nhưng mà nói ra thì sao cháu lại gặp phải nhiều tai vạ như vậy nhỉ? Thôi đừng nói chuyện nữa, cháu mau chóng đến bệnh viện rửa sạch miệng vết thương đi.”

“Cảm ơn chủ nhiệm Mã.”

Ra khỏi nhà xưởng một đoạn xa, Đồng Tuyết Lục mới ném cục bông chấm máu gà đi, sau đó đến nhà ga gặp Hoàng Hương Lan.

Gần đây cô xin nghỉ quá nhiều, nếu như không diễn kịch như vậy, chắc chắn sẽ để lại cho người ta ấn tượng không tốt.

“Đã thông báo cho chị họ cô chưa?”

Hoàng Hương Lan gật đầu: “Thông báo rồi, tôi nói với chị ấy khoảng hai tiếng nữa chúng ta sẽ đến, chị ấy nói chị ấy đã chuẩn bị từ lâu rồi.”

Nghe thấy lời này, Đồng Tuyết Lục cảm thấy vừa chua xót vừa bất đắc dĩ.

Cho dù trong bất cứ thời đại nào, phụ nữ luôn ở thế yếu.

Trước khi xuyên sách cô từng đọc được một tin tức, có người phụ nữ từng bị bạo hành gia đình đến mức phải nhảy lầu biến thành kẻ tàn tật, nhưng vẫn không có cách nào ly hôn. Bây giờ nhìn thấy Tô Tú Anh vì cử báo chồng và mẹ chồng, còn tự dâng mình cho bọn họ đánh một trận.

Phụ nữ đúng là quá khổ!

Vận may của các cô rất tốt, chỉ chờ hơn mười phút đã có một chiếc xe buyt đến, hai người mua vé lên xe, tìm chỗ trống ngồi xuống.

Năng lực thích nghi của con người đúng là vô cùng mạnh mẽ, sau vài lần ngồi xe buyt, bây giờ Đồng Tuyết Lục đã có thể quen với tiết tấu xóc nảy trên xe rồi.

Sau khi xuống xe, hai người đi thẳng tới tiệm cơm quốc doanh.

Nhìn thấy hai người đến, Tô Tú Anh kích động đến mức hai tay run rẩy, chị ta nhanh chóng vào trong tiệm xin nghỉ, sau đó mới chạy ra hội hợp với hai người.

Chẳng qua mới hơn một tuần không gặp, thế mà cả người Tô Tú Anh đã gầy đến mức không còn hình dáng ban đầu rồi.

Sắc mặt chị ta tiều tụy, trên mặt, trên miệng còn không ít vết bầm tím, mái tóc trên đầu cũng bị trọc một mảng, chắc là do chồng hoặc mẹ chồng chị ta kéo trọc.

Khiến người ta nhìn vào lập tức không nhịn nổi.

Đồng Tuyết Lục hỏi: “Đồng chí Tô, cô thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?”

Cánh môi tái nhợt của Tô Tú Anh mím chặt lại, gật đầu rất mạnh: “Nghĩ kỹ rồi, tôi nhất định phải khiến hai kẻ súc sinh kia bị trừng phạt tương ứng.”

Trước đây vì con gái, chị ta vẫn luôn nén giận, nhưng tên súc sinh kia không nên đánh Tiểu Thu!

Chuyện gì chị ta cũng có thể nhịn được, chỉ duy nhất việc đánh Tiểu Thu là chị ta không thể nhịn, so với chờ đợi một ngày cả hai mẹ con chị ta đều bị đánh chết, thà rằng chị ta ra tay trước đưa hai mẹ con bọn họ xuống địa ngục còn hơn!

Đồng Tuyết Lục nhìn chị ta, tuy rằng sắc mặt tiều tụy, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: “Nếu đã như vậy, chúng ta bắt đầu hành động thôi.”

Tô Tú Anh nghe thấy thế thì gật đầu, xoay người đi về phía xưởng sắt thép, nơi Hà Bảo Căn chồng chị đang công tác.

Hoàng Hương Lan nhìn theo bóng dáng chị họ mình, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng bất an.

Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Sao thế, cô sợ à?”

Hoàng Hương Lan cắn môi nói: “Thật ra cũng không hẳn là sợ, chỉ là có chút lo lắng, đợi khi nhà dì tôi biết chuyện, không biết bọn họ có trách tôi không?”

Đồng Tuyết Lục vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Đừng để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ cần cô hiểu mình đang cứu chị họ mình ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, cô đang giúp đỡ người chị em cùng giai cấp công nhân vượt qua khổ nạn là được. Nếu ai đó dám vì việc này mà mắng cô, vậy thì chứng tỏ tư tưởng của bọn họ không đủ tiến bộ, cô phải tin, việc mình đang làm là hành động cao cả, vĩ đại!”

Hoàng Hương Lan được ủng hộ, lập tức kích động nói: “Đồng chí Đồng, cô khéo ăn nói quá! Tôi nhớ kỹ lời cô nói rồi, nếu có ai dám mắng tôi, tôi sẽ nói tư tưởng của bọn họ lạc hậu!”

Tuy rằng trước đó cô đa hạ quyết tâm sẽ giúp đỡ chị họ mình rồi, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất thấp thỏm, lo lắng sau khi anh rể vào tù, nhà dì cô sẽ trách cô phá hoại cuộc hôn nhân của chị họ.

Nhưng lúc này nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói như vậy, cô cảm thấy máu trong người mình nóng lên, cảm giác ý chí chiến đấu đang sôi sục trong lòng.

Cô nhất định phải cứu chị họ mình ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng!

Bạn đang đọc Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70 của Vân Cát Cẩm Tú
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 492

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.