Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đập vỏ hạnh

Tiểu thuyết gốc · 978 chữ

“Trần Quốc Toản! Khá hay chi tiểu tử nhà người. Là ai cho ngươi gọi An Tư là A Chiêu.”

Sau rèm trúc, tiếng nói hữu lực vang lên mạnh mẽ. Thiếu niên Trần Quốc Toản không sợ trời sợ đất năm đó, hồn vía lên mây, chén trà trên tay rơi xuống. Vỡ tan.

“Hoàng… hoàng … thúc. Tại sao thúc lại ở chỗ này?” - Trần Quốc Toản lắp bắp.

Người nam nhân vừa bước vào khẽ nheo mắt, khóe miệng treo nụ cười ấm áp như gió xuân:

“Xét về vai vế, ta là Lục ca của An Tư, sao ngươi lại thiên vị thế? Chê ta già? Nào gọi một tiếng! Duật. Hay là A Duật?”

“Lục Hoàng Thúc, Toản không dám. Dân gian ai cũng đều kính trọng Chiêu Văn Vương văn võ song toàn, nhân nghĩa đức độ. Cháu đây đâu dám làm càn?”

Khẽ nuốt nước bọt, Trần Quốc Toản mặt đỏ gay, lí nhí đáp. Rõ ràng hắn chỉ muốn đến trêu chọc An Tư để giảm sự căm tức trong lòng. Ai ngờ kẻ tàn bạo này cũng có đây chứ.

Người đến lúc này đúng là Chiêu Văn Vương, vị hoàng tử được vua Trần Thái Tông sủng ái nhất. Lục vương gia Trần Nhật Duật, cũng chính là vị vương gia được kính trọng bậc nhất trong dân gian về sự tài hoa và đức độ.

Đôi mày rậm của Chiêu Văn Vương khẽ rướn lên, như thật ngạc nhiên, khó hiểu:

“Ồ! Vậy ra đối với An Tư công chúa, Hoàng quý muội của thái thượng hoàng, vị công chúa tôn quý nhất cõi Nam này thì ngươi dám à?”

Trần Quốc Toản vội cười nịnh nọt “đâu có, đâu có”. Giọng điệu nghe thật biết điều, thành thật. Chỉ tiếc là gương mặt thô lỗ lại thêm chút phần bặm trợn của hắn như vặn vẹo cả lên. An Tư bỗng bật cười thành tiếng.

Trần Quốc Toản trở nên ngơ ngác. Vị hoàng cô nhỏ này cười thật đáng yêu nha. Khóe mắt cong cong, lấp lánh như chứa cả trời sao. Khuôn mặt luôn cố ý trang điểm cho nhợt nhạt thường ngày, giờ đây dưới ánh nắng giống như thứ nước màu đẹp đẽ nhất trên đời.

Tự véo tay mình một cái, Trần Quốc Toản tự phỉ nhổ mình. Đồ ngu xuẩn, rõ ràng hắn phải căm tức cô ta mới phải. Tại sao lại ra đời muộn thế? Để hắn phải gọi một đứa trẻ con như nàng ta là hoàng cô chứ.

Trần Quốc Toản lúc đó, có lẽ đã quên rằng mình kém “nàng ta” tận một tháng tuổi.

“Nói mau? Ngươi lại gây ra chuyện gì? - Chiêu Văn vương trầm mặt.”

Trần Quốc Toàn dẩu môi lên. Nếu như biểu tình đó không đi đôi với khuôn mặt thô lỗ quá phận của hắn thì tốt biết bao.

“Con có thể gây ra chuyện gì?”

Rồi như tức điên lên, hắn đập chén trà xuống đất, oang oang:

“Con đến đây không phải vì bọn mọi rợ kia. Cái tên sứ thần Sài Thung kia thật coi Đại Việt như không người, dám hống hách như thế?”

Chiêu Văn vương Trần Nhật Duật khẽ thổi lá trà, liếc mắt không đáp. An Tư cau mày:

“Chén đó do đại sư Lê Nghĩa chế tác, nhớ đến phòng thu chi đền tiền.”

Lê Nghĩa là nhà chế tác gốm sứ nổi danh nhất Đại Việt, mỗi năm chỉ làm có 3 bộ chén trà. Trời đất chứng giám. Hắn làm sao mà biết chén trà tiếp khách trong phủ An Tư cũng quý giá như thế.

Hắn vội chống chế:

“Chỉ một chén trà thôi mà hoàng cô đã chấp nhặt với cháu như thế! Sao quân Nguyên sắp ngồi lên đầu chúng ta rồi mà cả hai người đều chằng gấp rút gì cả.”

“Ta chỉ hưởng bổng lộc của công chúa, không phải đội mũ quan của Tể tướng. Hơn nữa, người phải sang chầu Nguyên không phải là ta. Ta vội cái gì?”

Trần Quốc Toản trợn to mắt:

“Hoàng cô sao lại đại nghịch bất đạo. Quan gia đường đường là vua Đại Việt. Sao phải cúi đầu trước quân mọi rợ.”

“Quan gia tất nhiên sẽ không!” - Trần Nhuật Duật đủng đỉnh.

“Sao người biết?”

“Bởi vì ngươi biết quá chậm.” - An Tư cắt ngang, nhẹ tiếng gọi cung nữ - “Hà Hương, mang một đĩa hạnh nhân lại đây, thêm nước hoa hoàng lan để Hoài Văn Hầu rửa tay.”

Khóe mắt Trần Quốc Toản lúc này đã giật liên hồi rồi:

“Hoàng cô, không cần như vậy đâu. Lục hoàng thúc đang ở đây mà.”

Trần Quốc Toản dám thề rằng, trong mắt An Tư lúc này chứa đầy sự giễu cợt:

“Ngươi cần bình tĩnh. Như thường lệ mà làm.”

Trước ánh mắt tò mò của Chiêu Văn Vương, Hoài Văn hầu tôn kính rửa sạch tay trong chậu đồng cung nữ bưng đến. Nước hoa hoàng lan tỏa hương thơm dịu nhẹ. Rồi quân hầu lau tay thật khô. Vốc một nắm hạt hạnh. Bốp! Tay không giáng xuống. Vỏ hạnh tách đôi.

Ồ, thì ra đúng như thiên hạ đồn. A Chiêu quả là có tài trị nam nhân trong thiên hạ. Đến kẻ khó dạy như Toản cũng phải cúi đầu. Chiêu Văn Vương nghĩ thầm.

Rồi hắn lại nhấp một ngụm trà, miệng chẹp chẹp: “Kỳ nhân hiếm có! Kỳ nhân hiếm có!”

Chú thích:

Chiêu Văn vương Trần Nhật Duật là một vị tướng đi vào huyền thoại của triều Trần. Ông nổi tiếng với khả năng sáng tác âm nhạc dân gian, ngoại ngữ. Trần Nhật Duật có tài ngoại giao xuất sắc, sự đức độ khiến các dân tộc lân bang đều phải nể phục.

Bạn đang đọc Núi Nam sáng tác bởi ChiêuAnh1998
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChiêuAnh1998
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.