Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạo phố

Tiểu thuyết gốc · 1705 chữ

Trời chiều dần ngả về Tây.

Xa xa, từ mỗi nếp nhà, làn khói lam chiều như ẩn như hiện, mang lại cho thôn quê vẻ đẹp ấm áp giản dị. Kinh thành Thăng Long, trong một khắc này thôi, có cảm giác như cô đọng lại, yên tĩnh đến lạ kỳ.

Giữa Khánh Điện, hai chàng thiếu niên đang ngồi. Một kẻ lưng to như gấu lại vận một thân áo lam vướng víu. Tay áo dài quết đất như trang phục của tiên nhân. Đôi tay thô kệch không ngừng rót nước trà, uống vào thành tiếng kêu ừng ực, đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Bên cạnh, một vị thiếu niên tầm 17, khuôn mặt như bức tượng điêu khắc, đẹp đến hoàn mỹ. Người đó không cần có tay áo dài, không có vạt áo lam bồng bềnh. Một bộ võ phục đen, lưng thắt lụa đỏ cũng đủ để tôn lên phong thái tiên nhân. Động tác uống trà của chàng chậm rãi, thong dong. Nhưng bàn tay nắm chặt trên đùi lại bán đứng tâm trạng bình tĩnh ấy.

Cánh cửa thiên điện mở ra. Dưới ánh hoàng hôn, hai dáng người thướt tha thu vào tầm mắt của họ.

An Tư nhìn thấy trong đôi mắt đối phương dáng vẻ hiện tại của bản thân. Nàng nhắm mắt lại, từ chối tiếp nhận sự thật.

Kẻ có tấm lưng to như lưng gấu đúng là Trần Quốc Toản. Hắn nhảy chồm lên, cười ha hả "Sao nào A Chiêu. Có phải là anh tuấn phi phàm, phong lưu tiêu sái, thịnh thế mỹ nhan không? Ta đã phải cố ý sai người thiết kế cho hai người đấy. Còn mượn quạt của Triệu huynh nữa."

An Tư công chúa dù trời có sập cũng không đổi sắc mặt trong truyền thuyết lúc này đang nhìn chăm chăm vào hắn ta. Đôi mắt có lửa như muốn đóng từng chiếc đinh lên người tên Hoài Nam hầu này rồi treo lên tháp Báo n vậy.

"Thật làm khó Hoài Văn hầu nói được ba câu thành ngữ. Đại ca chắc chắn sẽ vui mừng."

Trần Quốc Toản vội xua tay như xua vịt "Thôi thôi, con không muốn đọc sách nữa đâu hoàng cô ơi. Hãy cứ để cha con coi đứa con trai này là đỗ mục không thể đẽo nữa đi."

Người vừa bước ra là An Tư và Ngọc Hoa sau khi đã được "võ trang" đầy đủ. Hai người đang mặc một bộ nam trang màu xanh nhạt, tay áo dài lượt thượt như muốn kéo dài đến mười dặm vậy. Tóc vấn cao, cài một chiếc trâm bằng bạch ngọc. Trên tay cầm một chiếc quạt xếp bằng ngọc.

Ngọc Hoa lúc này vẻ mặt đang tràn đầy thích thú. Nàng ta hiếm khi trút bỏ vẻ dịu dàng thường ngày, rạng rỡ tươi tắn bắt chuyện cùng Trần Quốc Toản "Tạ Hoài Văn Hầu, như vậy rất tiện lợi, Ngọc Hoa rất thích."

Tiện cái đầu nhà cô. An Tư thật hiếm khi chửi thầm. Nàng xưa nay vốn là người ưa cái đẹp. Mọi thứ từ trang phục, kiểu tóc, cho đến sơn móng tay màu gì cũng phải tuân theo quy tắc của hoàng tộc. Có khi nào lại ăn mặc lố lăng như vậy ra đường. Trông có khác gì một tên đểu giả đang đi trêu chọc gái nhà lành không?

Nhưng nhân gian thường nói "So về khí độ hoàng gia, khắp triều không ai bì được với An Tư công chúa." Vì thế, công phu làm công chúa suốt 15 năm giúp nàng định thần lại một cách nhanh chóng. An Tư chắp tay lên quạt, vái chào theo cách của quân tử "Triệu Hoàng tử, làm phiền người!"

Thiếu niên bận võ phục lúc này đã đứng lên. Bộ quần áo giản đơn không át được khí phái và sự cao quý của chàng. Đây chính là Triệu Hoàng tử Nam Tống, Triệu Trung, hoàng huynh của công chúa Ngọc Hoa.

Chàng cũng bỏ qua khuôn phép, sảng khoái đáp lại "Ngọc Hoa đến Thăng Long vẫn luôn buồn chán. Là Triệu Trung phiền công chúa chiếu cố muội muội mới phải. Nay Chiêu Văn vương bận việc, Triệu Trung rất vui lòng hộ tống hai vị giai nhân."

Vừa dứt lời, đoàn người đã thong thả ra ngoài từ cửa sau phủ công chúa.

Sau này, khi mỗi người mỗi ngả, thậm chí là âm dương cách biệt, mỗi người có lẽ đều đang nhớ lại khoảnh khắc này.

Lúc này, họ không phải là công chúa, không phải hoàng tử, không phải hậu duệ nhà vua, không có sứ mệnh cao cả phải gánh vác. Thời khắc quý báu này, chỉ có tình bạn, không xen một chút tính toán vụ lợi.

Hoa hoàng lan kinh thành Thăng Long, năm nay hương đưa nồng đến lạ kỳ.


"Tiểu nhị! Lên món đặc sắc nhất của Quán Trà các ngươi lên đây."

Bốn người, hai nam một nữ dạo phố một hồi đã mệt lử. Kinh thành đã lên đèn. Những chốn ăn chơi lúc này lại dập dìu khách hơn bao giờ hết. Trong đó, phải kể đến tòa nhà cao nhất kinh thành ngoài hoàng cung - Quán Trà.

Nói đến Quán Trà, thực chất đây chính là sản nghiệp của An Tư. Vua Trần Thái Tông có 8 vị con trai. Vị hoàng tử đứng hàng thứ ba là Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc cực kỳ có tài kinh doanh. Năm An Tư tròn 14 tuổi, Chiêu Quốc Vương muốn tặng muội muội một món quà sinh nhật, nên đã cho xây nên Quán Trà này.

Quán Trà là một địa phương đặc biệt. Ban ngày là nơi dừng chân cho khách. Ban đêm là một tửu lâu đủ mọi trò vui chơi giải trí, từ rượu thịt, đố đèn, thi thơ, vẽ tranh. Nhớ năm đó, Chiêu Quốc Vương để tiểu muội tự đặt tên cho sản nghiệp của mình. Nàng lười suy nghĩ, liền hạ bút hai chữ "Quán Trà". Từ đó liền có tòa nhà với cái tên lạ lùng này giữa tuyến phố đông đúc nhất kinh thành.

Nhiều văn nhân mặc khách đến đây vẫn thường cảm thán "Quán Trà là tên quán trà. Ý dặn người đời đừng che giấu bản chất mà hãy sống thuận theo tự nhiên. Công chúa An Tư quả là bậc kỳ nữ hiếm có trong thiên hạ."

An Tư công chúa lúc ấy đang khắc tượng trong phủ chợt ngẩn ra "Thì ra ta cũng tài năng như thế!"

Bên cạnh Quán Trà là cửa hàng bán trang sức. Đoàn người An Tư vừa ra khỏi đó thì gặp hai người: Chiêu Quốc Vương và môn sinh Mạc Đĩnh Chi. Sáu người gặp gỡ, liền tiện thể dùng bữa tại đây.

"Triệu hoàng tử ở đây cũng khá lâu, đã quen phong thổ Đại Việt chưa?" Hỏi chuyện là Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc. Vị vương gia này đã ngoài 30 tuổi, nhưng sự trẻ trung lại chẳng kém gì Triệu Trung hoàng tử chưa tròn hai mươi. Quả không hổ danh mỹ nam đệ nhất Đại Việt.

"Tạ Chiêu Quốc Vương có lòng, Triệu Trung đã quen cảnh sắc Đại Việt lắm. Non xanh nước biếc, gấm vóc mỹ lệ, mỗi mảnh đều đậm vẻ phong tình, mỗi nóc nhà đều tràn đầy ấm áp." Triệu Trung ra vẻ như vãn bối lễ phép đáp lời câu hỏi của trưởng bối.

An Tư tay tách một gióng cơm lam, lại ung dung gắp một miếng thịt nướng. Mùi gạo nếp nương ủ trong đốt tre thơm lừng, thêm cái béo ngậy của thịt quạt trên than hồng. Thật khó cho nàng có thể chờ đợi đám người này "nói chuyện xã giao" xong. Có thể nói, An Tư công chúa của Đại Việt, chỉ có ở trên bàn ăn mới sống thật với tính cách của mình nhất.

Chiêu Quốc Vương cười đầy sủng ái. Đôi mắt Triệu Trung lóe lên ánh sáng. Ngọc Hoa công chúa nhìn An Tư thật ái ngại. Chỉ có Trần Quốc Toản hai tay cướp lấy hai cái cánh gà, bắt đầu nhập tiệc.

An Tư cắn một miếng cơm lam. Động tác thong dong lại quý phái đến không thể bắt bẻ. Thấy nhiều người nhìn mình, nàng hơi mị mắt "Mọi người ăn thôi. An Tư vừa mua mấy sợi dây đẹp mắt. Còn phải về phủ sớm làm nốt bức tượng nữa. Sắp đến ngày Bảo Thụy xuất giá rồi."

Bảo Thụy công chúa, ba ngày nữa sẽ tái hôn cùng vị tướng quân trẻ tuổi tài ba Trần Bình Trọng. Phải nói là cả nước đều vui mừng.


Tiệc tàn, sáu người nán lại hỏi chuyện trong phút chốc. Cậu bé Mạc Đĩnh Chi mới 9 tuổi, vừa thấp lùn lại đen sì, nhưng tính cách có phần hoạt bát đáng yêu khiến cho các vị hoàng tử, công chúa đều rất thích. Trần Quốc Toản âm thầm đếm số lần cậu bé dùng đôi mắt sáng rực lén nhìn An Tư. Hắn rủa thầm "Trẻ ranh háo sắc bị một lớp da của An Tư mua chuộc. Hắn liệu có biết nàng công chúa này tâm tư độc ác như rắn rết nhường nào?"

Nán lại thêm chút nữa, Chiêu Quốc Vương dẫn theo môn sinh cáo từ. An Tư nhìn đăm đăm vào lưng hai người, cho đến khi hai bóng người đã khuất sau những chiếc đèn lồng rực rỡ.

Nàng sâu kín thở ra một hơi "Sóng sau đè sóng trước. Đại Việt không bao giờ lo thiếu người tài."

Rồi nàng lại cau mày, như nghĩ đến một bài toán không có lời giải, nghĩ thầm "Một kẻ tài được bồi dưỡng bằng một kẻ đầy tham vọng. Là phúc hay là họa đây?"

Gần hai mươi năm sau, câu nói đó như một sự tiên đoán. Đại Việt xuất hiện một lưỡng quốc trạng nguyên khiến cả triều Nguyên phải thán phục. Nhưng đó là điều mà An Tư không được chứng kiến.

Bạn đang đọc Núi Nam sáng tác bởi ChiêuAnh1998

Truyện Núi Nam tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChiêuAnh1998
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.