Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh gươm

Tiểu thuyết gốc · 3134 chữ

Astromedues nghe thấy danh tự này thì bình thản đáp:

- Tề Thiên Đại Thánh? Ta chưa từng nghe qua tên nào như vậy cả.

Ngao Hồng cười lớn nói:

- Ha ha, không biết nhưng sau này sẽ biết mà thôi.

Astromedues trầm tư suy nghĩ. Ở đây Thần Lực áp chế hoàn toàn Ma Lực, mà nàng ta thì không phải Ma Tộc, so với nhân tộc thì càng giống hơn nữa. Điều đó nói lên thực lực của Ngao Hồng này đã vượt ra ngoài cấp Truyền Kỳ, là một đối thủ khó mà lường được.

Nghĩ rồi, Astromedues quyết định hòa hoãn nói:

- Nếu ngươi đã mạnh miệng như thế thì thôi đi. Cái tên Zaka này tốn không ít tài nguyên để mà ta bồi dưỡng nên, ngươi bồi thường ta mười kiện Thần Khí là được.

Nguyên lai Thần Khí hệt như bản thể của đám Thần Linh này, mỗi người khi sinh ra chỉ có một cái bên người mà thôi, nếu sỡ hữu thêm một thanh thứ hai thì thực lực sẽ đại tăng, tu luyện thăng cấp sẽ càng nhanh hơn nữa. Mà sau khi những Thần Linh này chết đi sẽ để lại Thần Khí của mình. Thứ Astromedues đòi chính là những thanh Thần Khí lưu lạc ở chiến trường của Ma Tộc. Mặc dù ở đó rất nhiều Thần Khí do đồng tộc mình chết để lại, nhưng bởi vì lo sợ dịch bệnh mà hắn không cách nào tới được, chỉ có thể phái mấy tên Anh Hùng đến lấy mà thôi.

Ngao Hồng khẽ nhíu mài, nói:

- Thần Khí? Ý ngươi là cái thứ trên tay sư thúc?

Astromedues gật đầu đáp:

- Đúng vậy.

Ngao Hồng xua xua tay nói:

- Lão nương không có.

Astromedues nói:

- Nếu không có cũng được. Chỉ cần đền ta cây gậy của ngươi là được.

Ngao Hồng nghe thế thì nhăn mặt, siết chặt lấy Kim Cô Bổng của mình, nói:

- Cái gì? Ngươi muốn lấy Gậy Như Ý của lão nương? Ta nói cho ngươi biết, cái tên Anh Hùng ngươi chủ động tấn công bọn ta, bọn ta chỉ là tự vệ nên mới giết hắn mà thôi. Ta còn chưa hỏi tội ngươi về việc quản chó nhà không tốt, để nó chạy khắp nơi cắn loạn, mà ngươi dám đòi ta bồi thường Gậy Như Ý của ta ư?

- Này Tề Thiên Đại Thánh, ngươi đừng thấy ta nhường nhịn mà cố bước tới như thế. Ta cũng có giới hạn đấy.

- Ha ha ha ha! Chọc cười lão nương rồi, chọc cười lão nương rồi!

Ngao Hồng dứt lời xoay gậy một cái, rồi chĩa một đầu bịt vàng về phía Astromedues nói:

- Người có giới hạn chính là lão nương đấy. Ta cho ngươi một nén hương, nếu ngươi không lôi toàn bộ Thần Khí của ngươi ra cho lão nương thì đừng trách gậy này của ta nhuốm một màu máu nóng!

Astromedues thấy khí thế này của nàng có chút khó chịu. Nhưng bây giờ Thần Tộc của hắn đã bám rễ sâu vào Ma Pháp Giới này rồi, không nhất thiết phải vì một tên Anh Hùng mà trở mặt với nàng.

Nên hắn quay quay lưng, định rời đi.

Ngao Hồng thấy thế thì nói lớn:

- Rùa rụt cổ à? Ngươi tưởng lão nương sẽ bỏ qua cho ngươi dễ dàng như thế sao? Giao cho ta toàn bộ Thần Lực với Thần Khí của ngươi đây.

Dứt lời hai mắt của nàng bắn ra một cặp bạch quang sắc lạnh, bay thẳng đến chỗ của Astromedues. Nhưng bạch quang bắn tới dường như bị pmột trường lực nào đó tác động, khiến nó lệch ra hai bên, bắn hụt về phía sau của Astromedues.

Lúc này Astromedues đã thực sự tức giận rồi. Hắn ba lần bảy lượt đã cao thượng tha thứ cho Ngao Hồng. Thế nhưng nàng giống người không biết giới hạn, cứ thế mà lấn tới.

Hắn dậm chân xuống một cái. Ánh sáng trong phòng tắt ngủm, dường như bị một thứ gì đó nuốt trọn, không gian đen khịt lại, đến cả bàn tay của bản thân cũng không cách nào thấy được.

Rồi từ trong bóng tôi kia bỗng nhiên truyền đến một âm thanh rê gợn của thú dữ:

- Gừ gừ....

Một tiếng phập găm mạnh vang lên. Ngao Hồng nhíu mài nhăn mặt, cố chịu một cơn đau điến người như một thứ gì đó mới cắn mình.

Astromedues từ trong bóng tối nói vọng ra:

- Ta đã chừa cho ngươi một con đường sống rồi, thế mà ngươi lại ngu ngốc không biết trân trọng nó.

Ở trong bóng tối Astromedues nắm quyền chủ động. Hắn sử dụng một thứ mà Thần Linh Tộc hắn gọi là Thần Vực, đem quy tắc mà bản thân ngưng tụ được bao lấy đối phương. Trong Thần Vực ấy, mọi thứ đều phải theo quy tắc của hắn, chỉ có hắn là ngoại lệ duy nhất tồn tại trong Thần Vực.

Quy tắc của Astromedues dựa theo năng lực bóng tối của hắn đấy đó là loại bỏ khả năng cảm quang của đối phương. Trong Thần Vực Bóng Tối kia dù địch thủ có khả năng cảm nhận khủng bố như thế nào, thì vào trong đây tất cả thông tin mà hắn nhận được chỉ là một màn đêm thuần túy, chỉ có Astromedues mới không bị lạc lối trong bóng đêm, chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy được đối thủ.

Khả năng thứ hai của Thần Vực đó chính là khai thác sự sợ hãi bóng đêm từ sâu thẳm bên trong đối phương, từ đó mỗi lần đối phương sợ hãi, hay hoài nghi thì công kích sẽ liền mạnh thêm một lần.

Thần Vực này đến cả Ma Vương cũng không muốn đi vào. Sát ý của hắn quá mạnh sẽ dẫn đến cắn trả trong Thần Vực càng cao, hắn cũng không cách nà có thể tìm được Astromedues để mà ngừng Thần Vực này lại được, nên chỉ có thể lạ lối trong bóng đêm cho đến khi chỉ còn một khúc xương trắng mà thôi.

Khai triển Thần Vực Bóng Đêm thành công, Astromedues cười nhạo nói:

- Tề Thiên Đại Thánh tưởng thế nào? Hóa ra cũng chỉ có như thế, bị nhốt vào bên trong Thần Vực của ta cũng chỉ có một kể cục đấy mà thôi.

Nói rồi hắn đưa bàn tay bằng đá của mình về phía trước, vận chuyển Thần Lực truyền vào bên trong bóng đêm trước mặt. Khiến cho một màu đen thuần túy không có một chút ánh sáng nào bỗng nhiên xuất hiện những đóm sáng màu đỏ. Nhưng những đóm sáng này không hề tốt lành một chút nào. Bọn chúng nguyên lai là một đám mắt thú nhiều chủng màu đỏ rực hung tợn quan sát người phía bên trong.

Trong bóng tối đến cả chân thân mình còn chả thể nhìn thấy được, mà lại xuất hiện vô số con mắt hung tợn đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào mình, thì dù là người vô cảm cũng có thể trong thoáng chốc phải kinh hãi.

Thế nhưng trái với lẽ thường, Ngao Hồng dính một chiêu bất ngờ kia xong thì lại hoàn toàn không bị cắn trả gì nữa. Kể cả khi cái tên Astromedues kia có thêm Thần Lực kích phát huyết nhãn nở rộ ra thêm thì đối với nàng cũng không có vấn đề gì.

Nàng siết lấy tay của mình lại, rồi buông ra, thử xem cảm giác của mình có còn hay không rồi nói:

- Thì ra nội thể vẫn như cũ không thay đổi gì. Đúng là cái tên gà mờ, thuật pháp che mắt như thế mà còn đòi công kích lão nương. Quả nhiên là một tên suy tâm vọng tưởng.

Ngao Hồng thân là một người tu theo con đường nhục thân, cảm nhận nội thể mới là thứ cốt yếu quan trọng nhất, còn những thứ khác như giác quan có hay không cũng không quan trọng.

Xác định được thân thể mình không bị Thần Vực này tác động, Ngao Hồng khoác Như Ý Kim Cô Bổng lên vai, rồi đi thẳng nghêu ngao ca hát, mặc cho bóng đêm bảo phủ, mặc cho vô số ánh nhìn khát máu đang hướng về nàng.

Thấy nàng vừa đi vừa hát, lại còn có thể đá chân sáo mà không bị té dập mặt nữa đã khiến cho Astromedues cay cú không chịu được.

Hắn liền mạng truyền Thần Lực của mình vào bên trong. Mặc cho việc phải tốn rất nhiều Thần Lực mới có thể miễn cưỡng thay đổi quy tắc trong Thần Vực một khoảng thời gian, để chủ động cắn trả Ngao Hồng dù nàng ta không có bất kỳ một loại cảm xúc tiêu cực nào trong Thần Vực.

Vô số móng vuốt, cùng những hàm răng sắt nhọn lao tới hướng về phía Ngao Hồng mà cào, cắn. Thế nhưng khi những cái bóng đen kia chỉ còn cách da thịt nàng đường nhỏ bằng độ dày của một sợi tóc nữa thôi thì nàng đã nhảy lên, dùng bộ pháp của mình di chuyển, tránh hết toàn bộ công kích.

Không ngừng lại, nàng còn vừa tránh, vừa hát những câu hát vô cùng yêu đời, khiến cho Astromedues không làm gì được lại càng cay cú hơn nữa.

Astromedues thầm nói:

- Không được, ta mới là người nắm thế chủ động, sao con ả đó lại có thể huênh hoang được như thế hả?

Dứt lời, hắn tụ Thần Lực của mình lại tạo nên một quả câu màu đen, bắn thẳng về phía Thần Vực.

Quả cầu màu đen kia xuyên qua Thần Vực, bắn thẳng về phía Ngao Hồng. Nhận thức được nó, Ngao Hồng liền xoay Kim Cô Bổng một vòng, rồi vung mạnh một cái, đánh vào hắc cầu kia, chấn nó bay ngược về phía Astromedues.

Nàng cười nhạt nói:

- Ha. Tưởng chỉ mình ngươi có thể thi triển ra mấy cái trò mèo này được à. Xem bản lĩnh của lão nương đây. Ba Ngàn Đại Đạo! Khai!

Một cảnh tượng huyền ảo hiện ra. Chín tầng trời với vầng hào quang vàng rực chiếu khắp năm châu bốn bể xuất hiện. Đứng trên đó là hình bóng vô số những vị tiên nhân, tiên yêu đang nhìn chằm chằm về phía nàng. Đứng chính giữa là một thân hình màu vàng ròng của một thanh niên, nhìn hệt như Thiên Đạo Nhân đã từng xuất hiện trong Sát Kiếp.

Khung cảnh vô cùng tráng lệ, tạo cho người ta một cảm giác cung kính, muốn quỳ rạp xuống mà vái lại.

Bất ngờ Ngao Hồng nói lớn:

- Nghịch Thiên! Phá!

Một bàn tay to lớn xuất hiện từ phía người nàng chọc thẳng lên Cửu Trọng Thiên, phá nát nó thành vô số mảng mây vụn. Bàn tay ấy mở ra, bao lấy Thiên Đạo Nhân vào bên trong, rồi siết chặt, cho đến khi một tiếng rắc vang lên.

Thiên Đạo Nhân vỡ nát tạo ra vô số ánh sáng xuyên qua kẽ tay kia rồi tắt ngủm.

Bàn tay kia bóp nát Thiên Đạo Nhân xong thì chóng xuống dưới, kéo một pháp tướng Ngao Hồng cầm Gậy Như Ý cự đại mà đứng dậy.

Pháp tướng kia đứng thẳng sừng sững, không ngừng lớn lên. Đầu pháp tướng đội cả trời, xuyên qua cả Cửu Trọng Thiên, chân đạp dưới đất, tựa như một tảng núi không cách nào di chuyển được.

Ngao Hồng nâng gậy lên cao qua vai nói:

- Nghịch Thiên Côn! Phá!

Rồi nàng vung mạnh về phía trước.

Pháp tướng cũng hệt như nàng, cầm lấy Gậy Như Ý mà vung tới, đánh thẳng vào màn đêm của Astromedues.

Màn đêm của Astromedues tuy kéo dài vô tận, nhưng khi so sánh với một đầu bịch vàng tỏa ra hào quang chính khí rực rỡ chả khác nào con kiến đi so với núi non.

Một vung mạnh mẽ, màn đen bị Gậy Như Ý xua tan đi hoàn toàn. Astromedues cũng vì Thần Vực bị phá hủy, Thần Lực hao tổ quá nhiều mà liền thụ trọng thương, quỳ một chân xuống dưới đất, kéo theo đó chính là vô số đường nứt toát xuất hiện trên cơ thể bằng đá kia của hắn.

Ngao Hồng thuận thế đánh tới. Cùng với đại cự pháp tướng của mình vung xuống thêm một côn nặng như thái sơn nữa.

Lần này Astromedues chỉ có thể yếu ớt mà tạo ra một màn đêm toang đem một đòn này của Ngao Hồng nuốt trọng. Nhưng hào quang chính khí kia của nàng quá mức lớn, gần như khắc chế hoàn toàn bóng đêm của hắn, khiến cho bóng đêm của Astromedues không thể nào nuốt được, ngược lại còn bị chính cây côn của Ngao Hồng xua tan.

Một đòn mạnh mẽ như thế không hề bị ngăn cản mà đập xuống, đánh cho thân thể của Astromedues vỡ thành từng mảnh vụng.

Khi Astromedues chết, Thần Vực hiển nhiên cũng bị giải trừ. Hoàng Bách khi này đã không còn tác động bởi Thần Vực nữa, nên mới có thể đi đến chỗ của Ngao Hồng.

Hắn thấy trên người của Ngao Hồng chằng chịt vết thương thì lo lắng hỏi:

- Ngươi có sao không thế? Sao lại bị thương như thế này? Cái tên Thần Linh kia mạnh đến mức đấy ư?

Ngao Hồng đưa ngón tay quét qua vết thương mình, lấy một chút máu rồi ngậm vào miệng nói:

- Không tệ, cũng ngon.

Rồi nàng đáp:

- Không sao đâu sư thúc. Đây không phải là thương thế do cái tên gà mờ kia tạo ra cho con. Chỉ là thi triển bí kỹ nên phải chịu chút cắn trả mà thôi. Kể ra cũng phiền thật, phá vỡ xiềng xích nhục thân lúc nào cũng phải bị xước da như thế, mai mốt mình phải chăm chỉ tu luyện hơn nữa rồi.

Nghịch Thiên Bí Kỹ nguyên lai là một bí kỹ do Ngao Hồng sáng tạo nên. Nó bao gồm hai bước đó chính là sử dụng Ba Ngàn Đại Đạo lập nên thứ được gọi là Cửu Trọng Thiên với Thiên Đạo Đại Đạo đứng đầu là Thiên Đạo Nhân. Rồi sau đó dùng pháp tướng của bản thân phá nát toàn bộ. Bởi vì dù tu luyện thế nào thì nhục thân vẫn chỉ là một lớp vỏ nặng nề kiềm kẹp người tu hành, và ẩn sâu bên trong lớp vỏ đấy chính là xiềng xích máu thịt. Khi dùng pháp tướng Nghịch Thiên sẽ tạo ra lực phản vô cùng lớn. Lợi dụng lực phản lại đó, Ngao Hồng mới có thể phá được xiềng xích, thi triển ra toàn bộ thực lực vốn có của nhục thân mình được.

Phản phệ của việc phá xiềng xích này cũng vô cùng kinh khủng, nhục thân sẽ cùng với xiềng xích mà kéo nát hết cả ra, từ đó mà biến thành thịt vụn. Nhưng bởi vì tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thể, Ngao Hồng đã lra một cỗ xác thịt vô cùng trâu bò, nên xiềng xích này bị phá bỏ thì cũng không cách nào xé rách được thân thể của nàng.

Vừa đáp xong với Hoàng Bách thi vết thương trên người nàng cũng đã lành lại tất cả. Nhìn qua không giống như bị phản phệ một chút nào.

Chứng kiến một tràn này, Hoàng Bách vui mừng siết chặt nắm đấm, thầm nói:

- Đám Thần, Ma chết dẫm các ngươi, lần này lão tử đã không còn là một tên tay không tất sắt để mà chống lại các ngươi nữa rồi. Bây giờ ta đã rút được thanh Ếch Ca Li Bơn của mình rồi, ha ha. Các ngươi chờ đấy cho lão tử.

...

Ngay khi Ngao Hồng cùng với đồng bạn của mình sát thần, diệt Anh Hùng thì Trần Tuấn nhàm chán trong thư viện không biết làm gì.

Hắn đãi mọi người một bữa ra trò xong thì cũng không nghỉ việc, mà vẫn giữ vị trí thủ thư. Tuy là có nhiều sách khá hay, nhưng mà ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì tốc độ giao sách mới thực sự quá chậm, khiến cho hắn có chút buồn bực.

Thế là Trần Tuấn ra ngoài, muốn nghỉ thông suốt thì vô tình bắt gặp trên bảng thông báo làng một tờ thông báo khá thuận mắt, đó là đi thu thập nấm hương cho tiệm ăn.

Bảng thông báo của làng thường là treo những thông báo của trưởng làng về những lễ hội, quy tắt của làng, nhưng nó cũng là một cái bảng làm công ăn lương theo từng nhiệm vụ.

Vừa hay hắn cũng không có việc gì làm nên xé cái tờ nhiệm vụ nhặt ấy đút vào trong túi quần.

Trần Tuấn đi ra chợ, mau một cái giỏ to, đeo lên vai rồi ra khỏi làng, đi vào khu rừng thông tìm nấm.

Thoáng một cái, mặt trời từ lúc mới nhú đã tà tà kéo xuống núi. Cái giỏ rỗng từ buổi sáng đã được lấp đầy bởi những cây nấm hảo hạng, đến cả những con heo chuyên tìm nấm cũng không cách nào có thể tìm ra nhiều như thế được.

Thấy giỏ của mình đã đầy, Trần Tuấn định đi về nhà, thì bất chợt hắn đá phải một thứ gì đó mềm mềm.

Hắn tự hỏi:

- Cái gì đây? Xác thú hoang à?

Khi hắn nhìn xuống thì mới tá hỏa nhận ra đó là hai người đang nằm dưới đất, nam nhân tóc trắng kia thì nằm đè người nữ nhân tóc vàng. Nhìn qua thì có thể nhận ra được đó là trước khi bọn nằm xuống thì nam nhân đã khoác tay đỡ lấy nữ nhân.

Trần Tuấn đưa tay lên mũi họ, xác nhận vẫn còn hơi thở thì hắn giúp cặp nam nữ này băng bó vết thương lại, rồi cõng hai người bọn họ về làng.

Chưa về đến cổng làng thì Trần Tuấn đã thấy Beth đã đứng bên trong đợi hắn.

Nàng thấy hắn thì vội chạy lại nói:

- Sao thủ thư ngày hôm nay vắng mặt vậy... Ah! Ai đây?

- Khoan từ từ đã, mang họ vào nhà thương trước đã. Tuy ta đã sơ cứu trước cho bọn họ rồi, nhưng vẫn cần y sĩ xem qua một chút.

Bạn đang đọc Nương Tử Bình Tĩnh! Đừng Nhốt Ta! sáng tác bởi [email protected]

Truyện Nương Tử Bình Tĩnh! Đừng Nhốt Ta! tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.