Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết định

Tiểu thuyết gốc · 1302 chữ

Mục Túc trói Lâm Kỳ vào trong nhà củi, nhìn tên này kiệt ngạo bất thuần, hắn càng thêm chán ghét.

"Đã không làm gì được tên đáng chết kia, thì ngươi thay hắn chịu tội đi."

Mục Túc nụ cười trở nên âm u, trên tay cầm roi da.

Lâm Kỳ bị trói trên cột cũng không hoảng sợ.

"Ngươi có giỏi thì đánh chết ta đi."

Beng

Tiếng thách thức lúc này như hồi chuông gõ vào đầu Mục Túc.

Hắn lúc này thần trí triệt để mất đi, nhìn thấy Lâm Kỳ trước mắt lại biến thành Diệp Dương.

"Đã ngươi muốn chết, bản công tử liền không để ngươi thống khoái."

Ba ba

Mục Túc quất ba roi đầu vào người Lâm Kỳ như bố quất con, mỗi roi đều là không có nương tay.

Aaa~

Lâm Kỳ kiệt ngạo là như thế, nhưng roi rơi vào người làm sao một cơ thể chưa từng qua luyện tập như hắn có thể chịu nổi.

"Mục Túc, ngươi đâu rồi".

Mục Túc muốn quất thêm mấy roi nhưng thấy Lâm Kỳ sớm ngất xỉu, mà bên ngoài lại có tiếng kêu của phụ thân mình.

Hắn liền buông roi xuống đi ra bên ngoài. Trước khi đi không ngại buông ra mấy câu thoại.

"Yếu như thế còn dám thách thức ta? Hừ."

Mục Túc vừa đi ra không bao lâu, trên trời liền có một đạo ánh sáng xông thẳng vào đầu Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ từ trong trạng thái ngất xỉu tỉnh dậy, hắn nhìn xung quanh bốn phía, khuôn mặt có chút âm u.

"Ta sống lại rồi sao? Còn chiếm lấy một cơ thể người phàm. Haizz, cũng là cái số khổ, nguyên chủ yên tâm, ta sẽ báo cho ngươi."

Hắn đời trước ma đạo cự phách, cuối cùng chết trong tay kẻ thù, một tia tàn hồn bỏ chạy, vượt qua mấy vực, đến nơi này mong muốn tìm một thân thể thích hợp.

Cuối cùng thấy Lâm Kỳ chết đi, liền muốn chiếm "tổ", thành công trùng sinh.

"Hừ, sống lại thêm đời này, ta nhất định sẽ báo thù."

"Chậc chậc, người ta còn chưa chết đi, ngươi lại còn muốn chiếm tổ người ta."

"Lâm Kỳ" biến sắc, quát:

"Ai?"

Diệp Dương liền đột nhiên xuất hiện, khiến "Lâm Kỳ" hơi hoảng.

Hắn nãy giờ đứng đó liền thấy tất cả, không ngờ tên kia lại dám tranh thủ linh hồn Lâm Kỳ yếu ớt mà muốn đoạt xá.

Cái này cũng thôi đi, còn tự thôi miên bản thân là do người kia đã chết, còn sẽ tự mình báo thù cho nguyên chủ gì đó.

Nghe một chút liền muốn buồn nôn.

"Lâm Kỳ" hơi nhíu mày, có thể làm như thế ít nhất là Nguyên Anh, nhưng hắn trước đó chuẩn bị đường lui, lựa chọn nơi này chính là vì ở đây không có Nguyên Anh.

Chẳng lẽ mới mấy năm qua, liền có Nguyên Anh xuất hiện.

Hắn hiện tại không nhìn ra cảnh giới của Diệp Dương, tu vi hắn sớm đã mất hết, nhưng hắn tin tưởng với kiến thức của mình, không trên trăm năm liền trở lại Nguyên Anh đỉnh phong.

"Lâm Kỳ" dò hỏi.

"Các hạ là ai?"

Diệp Dương mĩm cười:

"Tại hạ diêm vương, đến tiễn đưa tráng sĩ một đoạn đường cuối."

"Lâm Kỳ" biến sắc, đang muốn thoát ra khỏi thân thể này, liền cảm giác sinh mệnh của mình như bị trôi qua.

"Tiền bối tha mạng."

"Tha mạng? Ngươi vốn dĩ đã chết."

Nói xong câu đó, linh hồn tên ma đạo cự phách kia liền tan biến đi.

Diệp Dương điểm tại mi tâm của Lâm Kỳ, giúp hắn ổn định lại thần hồn.

"Chậc chậc, đúng là không làm mà công to."

Lâm Kỳ nhờ có Diệp Dương tiêu diệt đi cái linh hồn kia, hắn liền kế thừa toàn bộ kiến thức của một tên Nguyên Anh ma đạo.

Diệp Dương chính là yêu thích đùa bỡn lòng người, hắn muốn thử xem xem tương lai tên này sẽ đi hướng nào.

Giống như Trương Bình An, Lâm Kỳ tương lai cũng có nhiều khả năng.

Nhưng Lâm Kỳ mở đầu hắn chỉ có thể đi con đường duy nhất, dấn thân ma đạo.

Mà hai tên này sợi dây nhân quả Diệp Dương đã nối lại với nhau, tương lai hai tên này có thể là kẻ thù, cũng có lẽ là bạn chung hoạn nạn.

~~

Bên ngoài Mục Thương hùng hùng hổ hổ khuôn mặt tức giận đi tìm Mục Túc.

Nhìn thấy một bộ đắc ý của Mục Túc, Mục Thương liền vỗ một bạt tay.

Ba

Mục Túc bị cha mình đánh bất ngờ, cơ thể lại ốm yếu, liền lảo đảo ngã về sau.

Hắn ôm mặt gào thét.

"Phụ thân ngươi làm gì đó?"

Mục Thương giận giữ nói, đây là lần đầu hắn như thế, nhưng với cái tính của con mình, hắn sợ đứa nhỏ kia chín phần xảy ra chuyện.

"Tên thiếu niên kia đâu?"

Mục Túc ngạc nhiên khi phụ thân hỏi như thế, trên miệng ý cười.

"Có lẽ hắn chết rồi đi."

Mục Thương nổi gân xanh, đang muốn đánh thêm một cái thì bị Lâm Phúc ngăn lại.

"Thôi thôi, ngươi chẳng lẽ muốn xảy ra chuyện."

Mục Thương tuy là thương gia, nhưng hằng ngày không có gì làm liền luyện một chút võ nghệ để tăng cường sức khỏe.

Trong cơn nóng giận, hắn thật có thể đánh chết con mình.

Mục Túc thấy ông lão kia, trên mặt tức giận.

"Phụ thân vì tên này đánh con?"

"Nói."

Mục Thương gằng giọng, bộ mặt lúc nào cũng có thể giết người.

Mục Túc biết lúc này không phải đùa giỡn, liền nói:

"Ở nhà củi."

Mục Thương hừ lạnh đuổi đi đến nhà củi, Lâm Phúc đi theo.

Mục Túc nhìn hai người rời đi, như có điều suy nghĩ.

Hắn khuôn mặt đỏ bừng, in hẳn bàn tay lên mặt, cái này khiến hắn chịu nhiều ủy khuất, hắn liền nhớ lại năm xưa.

"Hừ, đã như vậy đừng trách ta."

Diệp Dương quan sát tất cả, vốn dĩ cũng không căng thẳng tới mức như thế, nhưng hắn đã sớm nói.

Đã làm thì phải làm cho thú vị. Hắn liền gia tăng cảm xúc chìm sâu trong lòng mỗi người.

Mục Thương cảm xúc tức giận kìm nén bao năm qua, hắn đã quá mệt mỏi để chùi đít cho con mình.

Diệp Dương chỉ thuận thế cho hắn cảm xúc bành trướng ra bên ngoài.

Lâm Phúc sâu trong tận đáy lòng là sự lương thiện. Mà Mục Túc lại là sự căm ghét, thù hận.

Lần đó mẹ hắn bệnh nặng, cha hắn bên ngoài làm ăn nhiều năm không thấy trở về.

Mục Túc tuy sống trong nhung lụa, nhưng cái hắn thiếu nhất chính là tình cảm cha con.

Đến khi mẹ hắn mất đi, vẫn không thấy phụ thân đâu. Từ đó Mục Túc liền cảm thấy thế gian đều là kẻ thù của hắn.

Mẹ hắn chính là nhân tính mà hắn còn xót lại. Bây giờ mẹ hắn mất đi, Mục Túc liền buông thả.

Giống như hổ đói sổng chuồng, không hề kiêng kị mà tìm con mồi.

Rầm rầm rầm.

Tí tách tí tách

Trên trời bắt đầu rơi xuống những hạt mưa đầu tiên, dần dần sau đó lớn lên, mưa rơi ướt cả đất, sình lầy búng lên tung tóe.

Bên ngoài có một lão thầy thuốc theo trời mưa tiến vào Mục phủ, bên trong Mục phủ lại có một thiếu niên mặc theo áo tơi đi ra ngoài.

Bạn đang đọc Nương Tử Của Ta Là Nguyên Anh Đại Lão sáng tác bởi 351998hihi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 351998hihi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.