Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nương Tử Từ Trên Trời

Tiểu thuyết gốc · 2281 chữ

Ta sẽ kể cho các ngươi nghe một giai thoại. Năm đấy ta tung hoành mười bốn tầng trời, ngồi lên long ỷ của thiên đế, mà hắn chả dám ho he gì. Sáng thức dậy mười vạn cung nữ sẽ hầu hạ thay quần áo cho ta, giúp ta đánh răng súc miệng. Thức ăn buổi sáng của ta là linh quả ngàn vạn năm mới kết trái, trưa chính là thịt thánh yêu thú ngàn vạn năm, buổi tối thì đơn giản một bình Thánh Tửu mà giải trí.

Ta xem Linh Tuyền chỉ là một đống nước tắm, ta xem thượng cấp phi toa chỉ là vài con xe rách. Gia tài của ta giàu nứt đổ vách, kể cả tam giới tụ lại cũng không bằng một góc tiền tài của ta.

Trần Lập kể cho đám nhóc ngồi trước mặt hắn về những chuyện thần tiên mà hắn từng trải qua. Truyện hắn kể quả thực quá mức khoa trương, cái gì mà bí bảo dùng để đánh răng, cái gì công pháp tuyệt thế chỉ tiện tay lau mông vài cái liền vứt đi, cái gì mà một chưởng trấn nát toàn thể thiên địa, làm cho đám nhóc kia cười ha hả.

Một tên trong số đó nói:

- Ca à, truyện ca kể cũng thật quá hài hước đi. Cái gì mà trêu ghẹo Hằng Nga, đến cả Thái Dương Tử chả dám nói gì cũng thật quá khoa trương đi.

- Đúng đúng, ca đừng lừa bọn đệ. Bọn đệ mặc dù chưa từng chứng kiến qua thần tiên tu luyện như thế nào, nhưng một Tiên Quả khiến người thành tiên mà ta chỉ xem là phân bón cho cây trồng thì cũng thật quá khoa trương lừa người rồi.

Trần Lập thở dài nói:

- y dà... Các ngươi không tin cũng không sao.

Hắn quả thực không hề nói đùa về những cái chuyện bên trên, kỳ thực hắn chính là một xuyên không giản có hệ thống. Dựa vào hệ thống kia, hắn đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất tại nơi đây, tung hoành tứ phương, tay phải thì ôm mỹ nhân, tay trái thì nắm kim tiền, pháp bảo, cuộc sống không thiếu thứ gì chỉ thiếu đối thủ.

Cho đến một ngày, hệ thống kia tự nhiên ban hành cho hắn một cái nhiệm vụ không thể hiểu nổi, đó chính là quy ẩn giang hồ, không tham gia tranh đấu cái quái gì nữa, nếu không thì sẽ phế toàn bộ tu vi cảnh giới của hắn, biếm hắn trở thành phàm nhân.

Mà con đường của Trần Lập bước lên đỉnh nhân sinh phải nói là vô cùng hèn hạ, không chọt kẻ này, cũng đâm kẻ khác, gây thù chuốc oán với vô số thế lực từ lớn tới nhỏ. Mặc dù vẫn có một phương thế lực ủng hộ hắn, muốn bảo hộ cho hắn, nhưng những thế lực này cũng chỉ là muốn bỏ bể nếu so với những kẻ tức tối hắn mà thôi. Nếu mà hắn mất đi tu vi của mình, sẽ bị đám người kia giết ngay lập tức, không cách nào cứu được.

Nên hắn chỉ còn một cách đó chính là tuân theo hệ thống mà quy ẩn giang hồ, ẩn cư tại một cái thôn nhỏ mà thôi.

Hệ thống theo dõi hắn, thấy hắn kể chuyện cho bọn trẻ liền hệ ra một câu chọc tức hắn: "Ký chủ lại ăn mày quá khứ nữa à? Ký chủ không thấy nhục nhã khi nói ăn mày quá khứ với một đám nhóc ư? Ha ha"

Nhìn thấy những lời này của hệ thống, Trần Lập giận chỉ muốn đánh chết cái màn hình xanh trước mặt. Nếu không vì nó, hắn bây giờ có thể bơi trong kim tiền của mình nữa rồi.

- Ngươi được lắm, nếu ta đánh được ngươi, ta sẽ băm ngươi ra làm trăm mảnh, trộn với phân chó!

"Ký chủ có thể à?"

- Ai da, không.

"Vậy ký chủ hãy thực hiện gieo xuống một dây mướp đắng, nếu không thì toàn bộ tu vi của ký chủ sẽ bị mất hết"

Hắn cảm thán nói:

- Không biết ta đã đi sai đường từ lúc nào. Ta nhớ lúc trước, ta nói một câu ngươi vâng vâng dạ dạ, còn bây giờ như một đứa nhóc đến kỳ nổi loạn vậy. Khó bảo.

"Ký chủ nói nhiều. Mời ký chủ nhanh chóng đi mua mướp đắng về trồng"

- Được rồi.

Trần Lập kể từ sau khi quy ẩn thì hằng ngày đều thực hiện mà hệ thống giao cho, nào là cày ruộng trồng rau, không thì tạc tượng, nuôi cá, những công việc vô cùng bình thường. Phần thưởng thì chả bao giờ thấy đâu, nếu thấy đều là những đồ vật vô cùng kỳ quái đến mức không thể hiểu nổi như mùng tránh ong, chiếu được đan từ tơ nhện,... Còn trừng phạt thì lúc nào cũng chỉ có một kiểu tước tu vi.

Mặc dù những năm đầu hắn quả thực kêu ca đến mức cả trời đất đều nghe thấy, lý nào mà một phường Thánh Tôn như hắn lại phải cầm cuốc lên cày ruộng như thế chứ? Nhưng mười mấy năm về sau, hắn đã quen thuộc cái cảnh nhàn nhạ yên bình, thì ra cuộc sống này cũng không tệ như hắn tưởng. Dù không có mỹ nhân quay quanh, lúc nào cũng phải canh cánh nỗi lo về kim tiền nhưng hắn đã không còn phải đau đầu về thế lực dưới trướng mình, những thế lực đối đầu với hắn nữa.

Trần Lập xuống bản thôn mua vài sợi dây mướp đắng rồi nhân lúc dân làng không để ý mà truyền tống quay trở về cái nhà trên núi.

Vì sao lại là nhà trên núi? Kỳ thực chuyện này chính là huyện tốt của hệ thống ban xuống cho hắn. Lúc trước hắn cũng chọn một cái thành trì giàu có để mà sinh sống, nhưng hệ thống bắt hắn đi tới tận cái thôn xa lắc xa lơ này, không những thế còn bắt hắn xây nhà trên cái ngọn núi này nữa chứ, nếu không thì toàn bộ tu vi trên người hắn sẽ bị mất hết.

Về tới nhà, Trần Lập nhấc nhẹ tay lên, một giàn cây trúc khô như thế mà từ trong lòng đất mọc lên, để hắn quấn dây leo lên. Hắn búng tay một cái, Linh Tuyền trăm năm mới chảy ra một giọt của giới tu tiên chảy ra như suối, tưới vào dây mướp đắng kia. Mướp đắng hấp thụ vô số giọt Linh Tuyền liền lập tức ra hoa rồi kết trái, tạo nên một loại tiên dược chữa được bách bệnh.

Hắn nhìn thấy cây mướt đăng skia mà cay đắng cắn lấy ống tay áo. Hệ thống của thật quá đáng, không cấm hắn sử dụng tu vi cảnh giới của mình, nhưng lại hạn chế hắn không được thể hiện trước mặt phàm nhân, điều này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng bất tiện, lúc nào cũng trong tình trạng nơm nớp lo sợ người khác nhìn thấy bản thân mình hóa ra là một đại lão, thì toàn bộ tu vi của hắn khó khăn trong mấy ngàn năm mới lập được liền tan thành mây khói.

Hắn muốn flex, hắn muốn khoe cho cả thiên hạ thấy tu vi của bản thân mình cao cương đến mức nào, để thiên hạ lúc nào cũng phải trầm trồ nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ. Chứ không phải bằng một cái ánh mắt tầm thường xem như không thấy.

- Hệ thống nha... Ngươi chừng nào mới cho ta thể hiện tu vi của bản thân mình thế.

"Ký chủ muốn thể hiện tu vi của minh à?"

Kể từ khi cái hệ thống này giao cho hắn nhiệm vụ quy ẩn giang hồ thì những lần tiếp theo nó hiện lên đều là những câu nói làm nhục đi ý chí của hắn, khuyên răng hắn là nên từ bỏ đi cái quá khứ huy hoàng kia mà làm tốt việc chăn heo nuôi cá của mình, đây là lần đầu tiên sau mấy trăm năm, hệ thống mới đưa ra một câu hỏi cổ vũ như thế này, điều này làm cho Trần Lập cả thấy vô cùng kỳ quái.

Hắn hỏi:

- Ngươi hỏi ta muốn thể hiện tu vi bản thân của mình à? Ngươi có ổn không thế?

"Chỉ là hệ thống nhìn thấy ký chủ mấy năm qua cố gắng như thế cũng muốn ban cho ký chủ muốn một chút an ủi"

- Hệ thống, nhà ngươi cuối cùng cũng nói tiếng người rồi. Nào nói đi! Nhiệm vụ của bổ đại gia ta đây là cái gì

"Nhiệm vụ của ký chủ lần này chính là lấy vợ"

- Lấy vợ? Ngươi bị điên à?

Nghe câu này Trần Lập thực sự sốc nặng, thế mà hệ thống này lại muốn hắn lấy vợ, đây đâu phải là cổ vũ hắn mà là muốn hắn triệt để biến thành một tên phàm nhân mà.

- Vậy còn cổ vũ gì nữa? Hay là ý ngươi đó chính là để ta thể hiện với nương tử của mình?

"Không, đương nhiên là không. Hệ thống sẽ không để ký chủ thiệt thòi như thế đâu, hệ thống chỉ là muốn ký chủ lấy vợ mà thôi"

Trần Lập nhìn thấy hệ thống nói như thế thì thở dài. Mặc dù hắn lúc trước là Thánh Tôn, mỹ nữ quay quanh vô số, nhưng hắn vẫn là hưởng thụ sắc đẹp nghiên nước nghiên thành với nàng ta mà thôi, toàn bộ là dựa vào tiền tài, thủ đoạn để chiếm lấy thân thể của các nàng ta mà thôi. Nên giờ hỏi hắn lấy nương tử đâu ra thì hắn chịu rồi, hắn bây giờ không có kim tiền trên người, mặc dù có pháp bảo nhưng bị cái hệ thống kia cắm dùng cũng như không, thủ đoạn thì hắn chuyên dùng hai thứ kia để mà lập nên, thế nên thiếu hai cái, thủ đoạn cũng coi như bỏ.

Trần Lập bất lực hỏi hệ thống:

- Ngươi nói ta lấy vợ, rồi ta đào đâu ra? Trong thôn thì thiếu nữ đã gần hết đi qua Xa Vân thành rồi, chỉ còn lại một cơ số ít mà thôi, không những thế số ít này đều đã có tướng quân của mình... Hay là ngươi nói ta lấy mấy bà dì góa phụ? Ngươi cũng thật ác đi.

"Ký chủ nghĩ như thế là không đúng đắn rồi, hệ thống ta tuy chỉ là hệ thống nhưng về phương diện tình cảm còn cao cấp hơn ký chủ đào hoa hơn gấp mấy chục lần. Góa phụ chả lẽ không phải đồng tộc của ký chủ, không đáng được thương yêu sao? Tình cảm là không ranh giới, tuổi tác, ký chủ là người của thế kỷ nào mà vẫn còn giữ cái tư tưởng độc hại đó vậy? Ký chủ có phải nam nhân hay không? Hay là một cục rác hình người"

- Cái này... Ngươi cũng thật sự độc mồm độc miệng quá đi.

"Nhưng ta cũng không để ký chủ phải chịu thiệt thòi đâu"

Trần Lập nghe thế thì hai mắt của hắn sáng lên đầy phấn khích, quả nhiên hệ thống này không phản bội mình.

- Ngươi tìm nương tử cho ta à? Vậy nhớ tìm người nào có đào hơi đẫy đà một chút, ta rất thích.

"Ký chủ quả nhiên là một tên tiểu nhân biến thái bệnh hoạn không bằng cả súc sinh. Hệ thống không trợ giúp cho ký chủ tìm ra mục tiêu của đời mình đâu, mà trực tiếp ban xuống. Nhiệm vụ của ký chủ chính là bằng vào tu vi cảnh giới của mình mà bảo hộ nương tử đến cuối đời, khi nhiệm vụ hoàn thành thì ký chủ sẽ được hệ thống đánh giá hoàn thành"

Trần Lập chờ cái ngày này lâu lắm rồi, hắn những tưởng phải làm cái gì khó khăn lắm cơ chứ, nhưng ai mà ngờ được là nó lại đơn giản như thế đâu, hóa ra chỉ là đơn giản như thế.

Hắn nở ra một nụ cười hết sức biến thái mà nhìn hệ thống trước mặt nói:

- Vậy thì làm đi.

"Xin ký chủ nhìn lên trời"

Trần Lập theo thông báo của hệ thống mà nhìn lên trời. Hắn thấy trên trời tràn ngập mây đen, những đám mây kia còn cuốn lại tạo ra một cái thông đạo giữa thiên giới với hạ giới nữa. Từ trong cái thông đạo đó ánh lên một thải tử quang, truyền xuống một nhân ảnh.

Nhìn thấy nương tử trời ban xuống, Trần Lập hốt hoảng bấm quyết hóa ra một thải vân đỡ lấy nàng ta từ trên cao rồi truyền xuống sân vườn hắn.

Trông thấy nhan sắc của nữ nhân kia, Trần Lập tự mẫn quả nhiên hệ thống không lừa mình. Khuôn mặt thon thả, mài liễu, môi xinh, hai mắt nhắm nghiền tỏ ra thần quan khác người, thân thể đầy đặn, ngực tròn cao vút, eo thon như kiến, chân dài trắng nõn, nhất vẫn là cặp đào của nàng ta, không những căng tròn mà còn vô cùng đầy đặn.

Vậy mà hệ thống dám bảo không làm trái ý hắn, quả nhiên vẫn là hắn đẹp trai

Bạn đang đọc Nương Tử Phản Diện sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 345

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.