Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Thủ Phản Loạn

Tiểu thuyết gốc · 2973 chữ

Trần Lập không giết cái tên đứng phía sau màn này ngay, mà ngược lại còn tốn chút công phu dựa vào hệ thống gia giảm tu vi của bản thân của mình lại thành Đại Hành cảnh viên mãn, dọa cho hắn ta sợ mất mật một cái. Vì hắn đánh giá rằng chỉ duy nhất một phía lực đứt phía sau là tên kia mà thôi, chỉ cần cho tên kia triệu ra thần thánh của hắn rồi dùng một chiêu kia tiêu diệt, như thể lập uy ra được trước thiên hạ.

Mà đám người Thập Đại Trưởng Lão kia cũng bị một ánh nhìn này của Trần Lập làm cho muốn chết đi sống lại, hiển nhiên không muốn kéo dài thêm cuộc trò chuyện với thánh nữ nữa nên thuận theo Tiểu Liên Hoa mà cáo lui.

Tiểu Liên Hoa kêu tử sĩ sắp xếp cho Trần Lập một nơi nghỉ ngơi, rồi sau khi bọn chúng làm xong nàng trực tiếp giết bọn chúng để cho Trần Lập hủy đi ba hồn phách của những tử sĩ này để ẩn giấu hành tung.

Mặc dù hắn không sợ thế lực kia, nhưng hắn sợ cái nhiệm vụ được hệ thống ban hành. Nếu làm không được e rằng cả đời này hắn chỉ có trồng rau nuôi cả ở nhà thêm một đoạn thời gian dài đằng đẵng nữa mà thôi.

Trần Lập ngồi ở bàn trà, Tiểu Liên Hoa cầm ấm trà âm ấm do nàng mới pha rót cho hắn một ly vơi. Hắn cầm lên uống một ngụm, kém tí thì phun hết cả ra. Mặc dù cái loại trà này được xem là đệ nhất trà, nhưng so với trà hắn trồng trên núi của bản thân thì kém hơi quá xa rồi.

Ngưng việc thưởng trà, hắn đặt ly xuống hỏi:

- Muội lúc trước tra ra kẻ đứng sau chuyện này là ai chưa?

Tiểu Liên Hoa lắc đầu nói:

- Điều tra ra thì tình báo bên muội chưa tìm được, đám này ẩn giấu kỹ quá, muội không tìm được. Nhưng nếu tìm đối tượng nghi ngờ thì muội thấy ẩn thế Phong gia cùng với diệt thế Minh gia là có khả năng cao nhất. Phong gia là một ẩn thế gia tộc, quy mô không lớn nhưng thực lực thì có thừa, bọn chúng theo như cổ tịch mà muội tìm được thì trước khi được ca chỉ giáo muội thì bọn chúng là một trong những thế lực mạnh nhất của tà phái, có thể trực tiếp đối đầu với sự truy đuổi của hơn mười đại quốc mà vẫn có thể tồn tại được mà phản công, không ít những đại quốc trong đó đã bị diệt trong tay bọn chúng. Nhưng không biết vì lý do gì, sau khi Hắc Mã ca đến thì bọn chúng dần suy tàn mà biến mất khỏi dòng lịch sử. Còn Minh gia lúc trước cũng là một đại thế lực lớn, khi muội lên thì chèn ép bọn chúng đến diệt môn. Nhưng tiếc là lúc đó thực lực muội không đủ để diệt gốc đám chết tiệt này nên mới để xót ra một tên.

- Vậy trong hai gia tộc kia thì có gia tộc nào thờ phụng ma thần hay không?

Ma tộc còn được gọi với cái tên khác là ma thần tộc, bọn chúng khác với ma quỷ ở dưới âm giới, bọn chúng là một đại tộc tồn tại từ thời hồng hoang, được xếp cùng cấp bậc với các thượng cổ thần thú. Bọn chúng trời sinh là một chủng tộc vô cùng mạnh mẽ kể từ khi sinh ra, sở hữu sát tính vô cùng khủng bố uy hiếp toàn bộ những chủng tộc khác thời thượng cổ.

Vì cớ sự trên mà tất thảy các tộc khác bắt tay nhau cùng tiêu diệt ma tộc, lúc trước Trần Lập cũng gặt đầu một đám. Nhưng cái bọn này giống như gián vậy, giết đại lượng rồi nhưng vẫn tồn tại được, lúc trước cũng làm cho Trần Lập rất đau đầu. Nhưng lúc đó hắn vẫn chưa khủng bố như bây giờ, lần này nếu tiêu diệt được cái đám gián này, thì quả thực đúng là một tên trúng hai con nhặn.

Bất chợt hệ thống hiện lên thông báo:

"Không biết ký chủ nhà hệ thống ăn cái quái gì mà may mắn thế. Ký chủ vừa vô tình kích hoạt thêm một nhiệm vụ ẩn đó chính là trợ giúp một tên khí vận chi tử lật đổ đám đứng đằng sau thao túng thế cục này, bản thưởng thêm mười điểm thăng cấp hệ thống"

- Giúp đỡ? Nương tử là nhân vật phản diện, tại sao ta lại phải giúp chúng.

"Ai mà biết được. Hệ thống chỉ nhận nhiệm vụ mà thôi, nhưng ký chủ cũng tự tư duy được là mình về sau làm gì mà. Nếu đã có công bồi dưỡng thì ký chủ nhà hệ thống cũng phải có công đòi tiền dạy học chữ"

- Ý ngươi là... Vỗ béo heo con?

"Chăm rồi hẳn thịt, đạo lý này hẳn ký chủ vẫn hiểu mà"

Nghe đến đây Trần Lập bắt đầu hoài nghi về nhiệm vụ của hệ thống ban xuống, hắn thực không hiểu nổi là nó muốn gì đây. Đầu tiên là ban cho hắn một nương tử trời sinh là nhân vật phản diện rồi, bây giờ lại giao cho hắn một nhiệm vụ giúp đỡ nhân vật chính nào đấy. Quả thực khiến cho hắn không đoán được mà.

Nghĩ rồi hắn trò chuyện với Tiểu Liên Hoa một hồi, chờ nàng ta ra khỏi chỗ của hắn thì hắn ngồi lại xếp ra một con hạc giấy cho nó bay đi. Hắn dùng con hạc giấy kia hóa thành tai mắt của nó cho nó đi theo Thất trưởng lão.

Quả nhiên đúng như hắn đoán, từ khi hắn xuất hiện thì Thất trưởng lão, Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão, Cửu trưởng lão, Bát trưởng lão liền lo lắng không thôi. Mặc dù nhìn bên ngoài thì bọn hắn luôn vui cười vì thánh giáo xuất hiện giáo chủ, nhưng hắn đọc được tâm ý của bọn hắn, bọn hắn rõ ràng cực kỳ sỡ hãi cái người giáo chủ kia.

Thất trưởng lão bàn với Ngũ trưởng lão:

- Tần Vân, này ngươi nói xem cái tên giáo chủ kia có thực lực như thế nào?

- Chuyện này... Hắn quá mức khủng bố rồi, chúng ta chỉ là Đại Hành cảnh đại thành mà thôi, hắn lại là viên mãn. Tiểu thành, đại thành, viên mãn, mặc dù chỉ cách nhau có một cái lông nhưng mà thực lực cách biết là vô cùng xa. Hắn chỉ bằng vào một ánh mắt thôi là cũng đủ giết chúng ta rồi.

- Vậy hắn có thể gây ra nguy hiểm cho chủ thượng hay không?

- Tên giáo chủ kia dù có bá đạo đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ là Đại Hành cảnh mà thôi, xem chừng còn kém hơn ả ta nữa. Mà tôn thượng của chúng ta lại là người nằm ngoài cả thiên địa, một tay tôn thượng sẽ đem toàn bộ mảnh thiên địa này lật đổ. E rằng dù đại thần tiên có hạ phàm đi chăng nữa thì cũng không thể nào ngăn cản tôn thượng chúng ta được. Nhưng cái tên giáo chủ kia biểu thị hắn đối đầu với chúng. Ta, chung ta cung nên tốt nhất cẩn thận là hơn.

- Vậy ta với ngươi có nên báo về cho chủ thượng hay không?

- Đương nhiên có rồi.

Nghe được những lời nói của những tên trưởng lão này, Trần Lập mò mẫn đoán chủ thượng mà hai người này nói chính là ám chỉ cho cái tên đầu xỏ muốn khởi tử hồi sinh cái tên ma thần kia, còn tôn thượng chính là nhằm ám chỉ cái tên ma thần kia.

Thế là hắn lợi dụng hai tên kia mà dùng hạc giấy thi pháp để lại ấn ký trên người hai tên này, bắt đầu theo dõi bọn chúng.

Suốt ngày sau, quả thực là sáu tên Thập Đại Trưởng Lão cùng với một đám đại đường chủ cùng nhau biết mất. Dựa vào ấn ký mà Trần Lập đánh dấu trên người của bọn chúng thì hắn tìm được nơi mà bọn này đi đến là một nơi rừng rậm phía nam.

Khu vực này là một nơi được xem là tử địa, với hơn trăm loài hung thú cảnh giới Tiểu Hành cảnh đi theo bầy đàn, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu diệt đi một đoàn toàn đại quái vật như Đại Hành cảnh. Nhưng đám người này lại có một ẩn lộ, khi đi vào trong con đường này thì trận pháp sẽ kích hoạt khiến cho đám hứng thú kia không nhìn thấy bọn chúng.

Đi đến cuối đường là một toàn cổ điện được bao bọc bởi vô số tử khí bay lởn vởn xung quanh, nom vô cùng đáng sợ. Bọn chúng đi vào có hai con khôi lỗi cấp bậc Đại Cửu cảnh viên mãn đứng canh, bọn chúng xuất ra một cái lệnh bài chứng minh thân phận của mình mà bước vào trong cổ điện.

Cổ điện này bên ngoài nhìn thì vô cùng nhỏ, nhưng khi bước vào thì dựa vào trận pháp không gian được sử dụng trong không gian giới chỉ mà nới rộng ra, chả khác gì một cái hoàng cung của các đại quốc được nhét trong này cả.

Phía trong cung điện cáo một cái long ỷ màu đen vô cùng to lớn, trên đó là một gã trung niên, râu dê tóc búi đã điểm chút bạc, khuôn mặt thì vô cùng nham hiểm, nhưng lại toát lên một vẻ phong thái lạ thường.

Gặp tên này, sáu tên trưởng lão kia lập tức quỳ hai chân xuống, cúi đầu lạy bốn lạy nói:

- Chủ thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.

Tên kia khua tay nói:

- Bình thân.

- Tạ chủ thượng.

- Nói cho ta nghe mấy ngày nay các ngươi có tra ra chuyện gì của tên đó hay chưa?

Nghe tới chuyện này thì sáu cặp mắt nhìn nhau đầy bất lực rồi nói:

- Bẩm chủ thượng cái tên giáo chủ kia quả thực quá bí ẩn, bọn thần dù có tra thế nào cũng không tra ra lai lịch của hắn. Không những thế những chỉ thị của hắn mấy ngày nay của hắn liên quan đến thánh giáo. Đều thông qua ả thánh nữ kia. Nên chúng thần không cách nào nắm được đuôi chuột của hắn

Tên kia nghe thế thì tức giận, cầm ly đồng chứa rượu quẳng thẳng vào đầu của Thất trưởng lão Hoàng Phong nói:

- Vô dụng! Nhà ngươi quả thật là vô dụng.

- Chủ thượng bớt giận. Tuy tên giáo chủ này thực lực không hề tầm thường một chút nào, nhưng hắn cũng chỉ là một tu chân giả mà hôi, còn chưa bằng cả tiên nhân thực thụ. Mà tôn thượng của chúng ta lại có thể một mình lật được cả mảnh thiên địa này, dù là chư thiên có vây công đi chăng nữa, thì cũng không thành vấn đề với tôn thượng.

Tên chủ thượng nghe những lời này của Thất trưởng lão đã hòa hoãng hơn một chút, hắn ồm ồm một cái giọng khàn đặc nói:

- Tôn thượng của chúng ta coi đám tiên nhân kia quả thực không có ra cái gì, nhưng các ngươi cũng phải cẩn thận, tên giáo chủ này e rằng chính là muốn ngăn cản chúng ta phục sinh tôn thượng. Các ngươi bằng mọi cách nếu không giết được cái tên giáo chủ này, cũng phải điều tra ra thân thế của hắn. Nếu không thì đừng trách ta không thủ hạ lưu tình.

- Tạ chủ thượng.

Tên chủ thượng kia lấy từ trong tiểu không gian lưu trữ của mình ra một kiện văn phù nói:

- Cầm lấy đi, cái này là Thiên Sát Ấn. Người nào dính phải ấn này trong lúc tu luyện sẽ gặp Thiên Sát Thiên Kiếp, nếu hắn có ra mặt thì các ngươi âm thầm đem cái văn phù này đốt cháy, ếm vào người hắn. Dù có là thần tiên đi chăng nữa thì đối với Thiên Sát Thiên Kiếp cũng chỉ là một cái cây mà thôi (tùy tiện bị sét đánh cháy)

- Tạ chủ thượng.

Cầm lấy tấm bùa Thiên Sát Thiên Kiếp kia, sáu trưởng lão cùng các vị đường chủ cùng nhau thoái lui, để lại một mình cái tên chủ thượng kia. Nhưng Trần Lập không đi ngay mà vẫn điều hạc giấy ở lại đó, hắn muốn thử xem coi rốt cuộc tên này định làm gì tiếp theo.

Tên chủ thượng kia lấy ra một quả cầu thủy tinh tên là Thông Thiên Phỉ Thúy, loại cầu này có hai chiều, một là chiều thu hình ảnh, hai là chiều xuất hình ảnh, hệt như là mấy cái máy giám sát ở trái đất vậy. Trong đấy là hình ảnh của một thiếu niên có một mái tóc bạc vô cùng nổi bậc đang đi lang thang trong rừng.

Ở trong giang phòng bí mật của mình, Trần Lập đột nhiên nhận được thông báo của hệ thống:

"Xác nhận thân phận, Lâm Tiêu. Trong người nhân vật này có phong ấn một mảnh Thiết Ma Chi Thần vạn năm. Bởi vì mảnh Thiết Ma Chi Thần này vô cùng trân quý và nguy hiểm nên toàn bộ những người thân của hắn đều tử nạn trong một dịp vì cố gắng bảo vệ hắn. Từ đó Lâm Tiêu vì hận thù mà mất đi cảm giác thủy nộ ái ố, mà trở thành một nhân vật vô cảm chỉ biết có mỗi phong ấn cái mảnh Thiết Ma trong người mình mà thôi"

Nghe thấy mô tả về nhân vật này của hệ thống, Trần Lập lập tức liên tưởng đến ngay một cái tác phẩm mà hắn từng đọc qua. Mặc dù không nhớ rõ tên tác phẩm điện ảnh kia cho lắm, nhưng hắn vẫn nhớ rõ một nội dung chính là nhân vật chính đầu tiên chính là bị ma thể hay thứ gì đó tương tự chọn làm vật chủ, rồi từ đó dẫn đến kiếp nạn của mình. Trải qua một hồi kiếp nạn gì đấy, tên đấy chết một cách lãng xẹt trước mặt nữ chính để mà phong ấn huyết ma.

Hồi nhỏ hắn không chú tâm quá nhiều đến mấy tình tiết trong phim kia, chỉ để ý mỗi kỹ xảo đánh quái vật làm cho hắn vô cùng thích thú mà thôi, nhưng bây giờ ngẫm lại thì cái bộ phim truyền hình dài tập kia mặc dù nói một lời là tiên hiệp, chứ nó không khác gì mấy so với mấy quyển ngôn tình mà hắn hay thấy ở hiệu sách cả, nghĩ thôi cũng đủ để rợn người.

Hệ thống cung cấp thông tin về tên nhân vật chính này như thế, Trần Lập đã đủ để lập ra một cái kế hoạch vỗ béo heo rồi.

Thông quá cái con hạc giấy kia, Trần Lập nở ra một mười mang rợn nói:

- Để xem, nuôi heo với nuôi người có điều gì khác biệt hay không.

...

Nháy mắt cái đã trải qua vài tuần ở lại thánh giáo. Trần Lập với cương vị giáo chủ thể hiện uy quyền của mình mà chấn chỉnh lại toàn bộ hệ thống của giáo, chỉ bằng vào pháp thuật của hắn thôi thì dù chỉ là một ý nghĩ phản bội thoáng qua không được có trong tưởng, thì hắn cũng sẽ lập tức đọc được mà đuổi ngươi ra ngoài.

Mười phần đường chủ phản bội thánh giáo thì hết chín phần đã bị phế truất, gánh tội tống vào ngục, còn một phần còn lại thì may mắn hơn, bị chuyển đến phụng quyền dưới một trưởng lão đối địch để mà bị chèn ép.

Đám người Thất trưởng lão bị Trần Lập đánh không còn một mảnh vải, những điểm trọng yếu như là dược liệu cùng với tài nguyên đều bị Trần Lập dưới cái danh giáo chủ mà cưỡng ép bức hơn quá nửa để mà bồi dưỡng nên một đám binh sĩ dưới trướng thánh giáo.

Mặc dù thánh giáo lâu nay luôn là thế lực đứng đầu, nhưng chiến lực toàn bộ đều là dựa vào Tiểu Liên Hoa cùng với Thập Đại Trưởng Lão mà chấn chỉnh, còn các đường chủ, đà chủ, thực lực trong giới tà tu cũng chỉ được xếp vào hàng tốt mà thôi, chứ không được coi là hàng có thể chèn ép. Nên việc Trần Lập thành lập nên một đám vệ binh tinh nhuệ được đám người dưới trướng Tiểu Liên Hoa vô cùng tán thành.

Thực ra là bọn hắn quá mức sợ hãi thực lực của giáo chủ cùng với thánh nữ, nên mới không dám phản kháng mà thôi.

Thành lập đánh binh sĩ này, một phần là tiêu hao đi một lực lượng rất lớn của của đám người Thất trưởng lão, một phần nữa chính là sử dụng cho vài mục đích sau của Trần Lập đã lập ra.

Bị hắn dồn đến đường cùng, cuối cùng đám người của Thất trưởng lão không chịu nổi nữa mà mặc cho lệnh bước đầu đình chiến đối với hắn của chủ thượng, khai chiến với hắn.

Bạn đang đọc Nương Tử Phản Diện sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.