Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hy vọng là ta nghĩ sai ?

Phiên bản Dịch · 1138 chữ

Editor: Kingofbattle

Tuy là trong lòng Tần Doanh đang suy nghĩ, nhưng công kích của hắn lại hung mãnh vô cùng.

Mặc dù tu vi thua đối phương hai cảnh giới nhỏ, vẫn không rơi xuống hạ phong.

Sở Huyền chăm chú quan sát trận đánh này, không khỏi cảm thán, quả thật Tần Doanh rất thích hợp với môn đại thuật luyện thể kia.

Từ phong cách chiến đấu của hắn đã có thể nhận ra, Tần Doanh là một người vô cùng hung mãnh, hơn nữa đối khả năng thi triển vực chi lực, đã đạt tới trình độ thượng thừa.

Cho dù hắn chỉ là Đế Cảnh, nhưng cảm ngộ đã đạt tới cảnh giới rất cao, thậm chí là Tôn cảnh bình thường, cũng không có cảm ngộ cao thế này.

Vậy mà hắn có thể tách ra lực lượng của Vực chi lực, một bộ phận bám vào bên trên đại kích, một bộ phận gia trì cho bản thân.

Cũng không giống cường giả Đế Cảnh bình thường, lấy bản thân làm trung tâm, mở rộng vực chi lực ra xung quanh, bao phủ địch nhân.

Hoặc là cùng đối kháng với Vực chi lực của địch nhân.

Vực của Tần Doanh, nhìn thì như tách ra, nhưng mà càng đánh uy lực lại càng mạnh.

Một kích thông thường, đã có thể phá vỡ Vực của đối phương, khiến cho vực chi lực của đối phương lộ ra sơ hở.

Sở Huyền quan sát trận chiến này, lại có thêm cảm ngộ đối với vực chi lực.

Thì ra, còn có thể vận dụng Vực như thế.

Quả nhiên là mình vẫn thiếu kinh nghiệm chiến đấu.

Tần Doanh đã dần áp chế được địch nhân, toàn bộ quá trình hắn không nói một lời nào.

Hai tên áo đen cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt lẫn nhau, có thể nhìn ra được, bọn hắn đang lo lắng.

Không ngờ tới, thực lực Tần Doanh lại mạnh như thế.

Mặc dù thấp hơn hai cảnh giới nhỏ, nhưng lại áp chế hai người bên mình.

Tần Doanh hơi nhíu mày, hắn chiến đấu nãy giờ cũng khá lâu, vẫn không thấy người bảo hộ của Lạc gia xuất hiện.

Là đang khảo nghiệm chính mình, hay là bị người khác dụ đi?

Không thể tiếp tục kéo dài.

Tần Doanh chém ra một kích, gia trì thêm vực chi lực quanh thân, bỗng nhiên ngưng kết, giống như một tòa núi lớn, theo đại kích bổ xuống.

Ầm ầm!

Hai gã áo đen, điên cuồng ngăn cản, nhưng mà Tần Doanh liên tục chém xuống, kích trước vừa xong đã bồi thêm một kích.

Bổ xuống ba kích liên tục, người áo đen đã không chịu nổi lực lượng cuồng bạo này, vực chi lực xuất hiện dấu hiệu tan vỡ.

Khóe miệng đã tràn ra máu tươi.

Ánh mắt Tần Doanh lạnh như băng, khí tức cuồng bạo dâng cao, đại kích giáng xuống như thác lũ.

Vực chi lực, theo công kích của hắn, càng trở nên ngưng thực, thời gian càng dài lại hoá thành hư ảnh đại kích, bổ mạnh xuống.

Phốc phốc!

Người áo đen phun ra một búng máu, thân hình bay ngược về sau như diều đứt dây.

Tần Doanh trở nên cuồng bạo chém tới thêm một kích.

Nếu như một kích này chém xuống, người áo đen này không chết cũng phải trọng thương.

Nhưng vào lúc này.

Xuất hiện một đạo ánh sáng lạnh lẽo.

Phảng phất như từ trong hư không bắn ra, đâm thẳng về hậu tâm của Tần Doanh.

"Hừ! "

Thời khắc nguy cấp, Tần Doanh cũng không hoảng loạn, hắn hừ lạnh một tiếng, thay phải cầm kích vẫn bổ xuống, tay trái xuất ra một quyền đánh tới đạo hàn quang kia.

Ầm ầm !

Nắm đấm trắng mịn, xuất ra một quyền, lại biến thành màu vàng kim.

Đinh!

Đạo ánh sáng kia bị nện vỡ nát, nhưng mà bốn phương tám hướng, lại xuất hiện nhiều đạo hàn quang đâm tới.

Cảm nhận được nguy hiểm, đang bao phủ chính mình, Tần Doanh bỏ qua hai gã áo đen, thu đại kích lại, sau đó thi triển vực chi lực bao phủ xung quanh.

Nhưng mà vào lúc này, có một đạo hàn quang, đột ngột xuất hiện ở phía sau lưng của hắn.

Khoảng cách rất gần.

Tần Doanh liền biến sắc, hắn uốn cong người như con tôm, gấp gáp né tránh, nhưng vẫn chậm một bước.

Xoẹt xẹt!

Y phục dưới sườn đã bị đâm rách, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn đang chảy máu.

Tần Doanh liền giận giữ, khí tức toàn thân bộc phát, càn quét bốn phương tám hướng.

Hắn muốn thi triển Cuồng Bá Chi Thuật.

Rồi lại đột nhiên ngừng lại, cuồng bá chi khí cùng hạ xuống, không có tiếp tục tăng vọt.

Giờ khắc này, Tần Doanh rất uỷ khuất.

Hiện tại thân thể của hắn là nữ nhi...!

Kiếp trước thi triển cuồng bá chi thuật, quần áo sẽ bị nghiền nát, hắn sử dụng nhục thân để chống đỡ vô số công kích.

Hiện tại, hắn là nữ nhân, cũng không thể ở trần chiến đấu được ?

Tính sai rồi!

Có lẽ quay lại Lạc gia tìm một kiện bảo y đặc chế, mặc lên người, tránh bị khoả thân khi thi triển Cuồng Bá Chi Thuật.

Tần Doanh đã rơi vào vòng vây của địch nhân.

Bốn gã áo đen, trên tay cầm trường kiếm, bao vây hắn vào giữa.

Hai tên áo đen xuất thủ đầu tiên, đã bị trọng thương chạy trước.

Tần Doanh lạnh nhạt liếc nhìn bốn gã áo đen trước mặt, thân hình của đối phương phiêu hốt quỷ mị, giống như lúc nào cũng có thể ẩn núp cơ thể.

Sát thủ!

Mấy người này am hiểu thuật ám sát.

Mỗi một người, đều có thực lực Đế Cảnh tầng ba.

Xem bộ dạng thì sát cục này được bố trí rất tỉ mĩ.

Tần Doanh hơi nhíu mày, tự hỏi chuyện này có liên quan tới Chúc Nguyên Bạch hay không.

Hắn nhớ lại đủ loại biểu hiện của Chúc Nguyên Bạch, kể cả trước khi khôi phục trí nhớ, Chúc Nguyên Bạch cũng không có làm gì dị thường.

Huống hồ, hắn không có lý do ám sát mình.

Trừ phi, hắn cố ý bày ra cái bẫy này, sau đó trở thành anh hùng cứu mỹ nhân?

Nghĩ tới loại khả năng này, cả người Tần Doanh cảm thấy ớn lạnh.

"Hy vọng là ta nghĩ sai, nếu không thì sớm muộn gì cũng chém ngươi! "

Tần Doanh nghiến răng nghiến lợi.

Bạn đang đọc Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch ! của Bán Đạo Thanh Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zxvgvádgvadg
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 657

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.