Gặp anh...!
Nói xong cô đứng lên, bỗng mọi vật trước mắt cô trở nên mờ ảo, đầu cô đau nhức, bước đi loạng choạng rồi cô mất thăng bằng mà ngã xuống. Chợt bàn tay của ai đã đỡ lấy eo cô, đó là Dương Lộ. Mặt cô và anh ta cách nhau một khoảng rất gần. Cô đỏ mặt, lúc này trong đầu cô cứ quay cuồng với cái suy nghĩ bây giờ khác gì một phân cảnh trong phim tình cảm đâu chứ? Cô lúng túng đứng dậy cúi thấp người
“Ca...cảm ơn anh, làm phiền anh quá rồi!”
“...”
“xin phép đi trước.”
cười thầm “Tiểu mĩ nhân, tôi khá thích em đấy...”
Cô giẫm từng bước nặng nề lên nền tuyết trắng, bỗng khựng lại.
“Khoảnh khắc khi nãy...sao lại nhớ về hắn nữa...” Cô cố kìm nén lại cảm xúc của mình, kìm lại giọt nước mắt nhớ về anh...
Kì nghỉ đông của cô cuối cùng cũng kết thúc nhưng cái giá lạnh vẫn chưa tan hẳn.
Hôm nay đến phiên cô trực nhật, cô làm những việc đó chỉ trong tích tắc.
“Aizz...Hoàn thành xong sớm hơn mình nghĩ, đi dạo một chút thì sao nhỉ?” Việc cô thích nhất khi đi học là được một mình bước đi trên sân trường
Vừa đi cô vừa ngắm nhìn cành cây đang mọc lên những chồi non xanh mơn mởn, dấu hiệu của mùa xuân ấm áp đây rồi, BỘP! cô đụng trúng ai đó, cô lùi lại vài bước..
“Tôi...” Giọng nói cô bị tắc nghẹn ở cổ, là một chàng trai rất đẹp, đôi mắt đen láy và sâu thẳm khiến cô bị hút vào ánh mắt ấy, sống mũi cao, bờ môi cuốn hút, nhưng sao...anh ta lại quá giống người đó.
“Này cô bé, cô vừa đụng trúng tôi đấy, sao cứ nhìn tôi chằm chằm thế? Không định nói gì sao. Tôi biết tôi rất đẹp trai nhưng cô cũng nên xin lỗi một câu chứ, cái đầu dùng để làm gì vậy?”
Cứ ngỡ đã quên được hắn nhưng nước mắt cô lại bất giác rơi, lăn dài trên gò má ửng hồng kia. Thấy vậy hắn bắt đầu luống cuống.
“tôi...tôi quá lời sao? Tôi không...”
“ Xin lỗi...đây là lỗi của tôi. Cũng đáng thôi, anh ta không giống anh...khóc làm gì chứ..” Nói xong cô quay đi, vừa đi vừa nghĩ rằng chắc chắn anh ta không phải, anh ta là người hiền lành mà ấm áp chứ không như tên kia, kiêu ngạo lại tự cao.
Đăng bởi | ManLyLy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 13 |