Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời thề giữa bốn anh em!

Tiểu thuyết gốc · 2398 chữ

Đại hán Porchemy vừa rồi nhìn Trần Phong đã cảm nhận được một tia nguy hiểm, chính cảm giác này đã cứu hắn nhiều lần khỏi nguy cơ mất mạng.

Nghe Trần Phong nói ra thân phận bản thân thì cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn lại càng rõ ràng. Loại khí tức nguy hiểm trước mắt hắn chỉ cảm nhận tại trên thuyền trưởng mà thôi, không thể ngờ là một đứa nhóc tầm mười ba tuổi có được thực lực ngang bằng thuyền trưởng.

Porchemy không nói lời nào, quyết đoán lao nhanh ra đằng sau cửa cái kho cũ kĩ sắp sụp này. Trần Phong mắt không dời đại hán, thấy đại hán chạy trốn, hắn lập tức phi Sát Lục kiếm trong tay vào lưng người này.

Giờ phút này Porchemy cảm nhận được tử thần ở ngay đằng sau hắn, hắn sắp bước vào Quỷ Môn Quan. Đại hán cắn răng, thanh đao trên tay chém mạnh cản lại Sát Lục kiếm đang phi về đây. “Keng” Thanh đao của đại hán mới cản cây kiếm kì quái một chút đã không chịu nổi mà bị gãy.

Chỉ thấy, từ lưng của Porchemy bắn ra huyết tinh, cây kiếm của Trần Phong đâm vào lưng đại hán, đại hán ngã xuống, mặt trắng bệch, môi run run, hắn đang trong trạng thái hấp hối.

“Ngài Porchemy!” Ba tên thủ hạ gần đó nhìn một màn xảy ra, khủng hoảng hét lên, sợ hãi không đứng dậy được mà sợ hãi nhìn thủ lĩnh của mình cùng Trần Phong.

Luffy, Ace với Sabo kinh hãi nhìn lấy Trần Phong, ba người không ngờ được thực lực của Trần Phong lại mạnh đến vậy, Ace và Sabo chật vật đấu với một mình Porchemy một lúc vẫn không thể làm trọng thương đại hán, nhưng chỉ cần một đòn của Trần Phong đã khiến đại hán hấp hối, có thể đoán được thực lực của hắn cao hơn ba người rất nhiều.

Trần Phong đi đến bên người Porchemy, nhìn đại hán bằng ánh mắt như có hận thù, lạnh lùng nói: “Thủ lĩnh mới của núi rác, cũng chỉ có từng này bản lĩnh? Nếu như vậy mà đã đòi động tay động chân vào người anh em của ta, ngươi sai lầm lớn rồi!”

Nói xong, Trần Phong không để đại hán Porchemy, một tay rút mạnh Sát Lục kiếm ra rồi dứt khoát đâm qua ngực đại hán. “Phốc” Đại hán không kịp định hình thì lập tức đi gặp Diêm Vương, trước lúc chết đôi mắt còn hiện rõ vẻ tuyệt vọng bất cam.

Trần Phong khi giết đại hán thì lưng quay về phía ba người Luffy, vì vậy bọn họ không nhận được vẻ mặt của hắn khó chịu vô cùng.

Mặc dù sát hại người đã vài lần nhưng dù sao hắn vẫn còn cảm thấy có gì đó không được thoải mái trong lòng, cực kì khó chịu. Chỉ là hắn không biểu thị cái cảm giác đang diễn ra ngoài, kế hoạch kết bạn với anh em Luffy đều quyết định quan trọng vào lúc này, không thể chỉ vì chút chuyện nhỏ mà làm hỏng đại cục.

Ba người Luffy nghe Trần Phong nói một câu liền cùng nhìn Trần Phong bằng ánh mắt xúc động lẫn khó tin, bọn họ không nghĩ tới Trần Phong cam tâm giúp mình và coi mình như anh em thật sự.

Luffy hoan hô, cười hớn hở nói: “Anh Trần Phong thật là ngầu!”. Cậu quên hết mấy chuyện vừa xảy ra với vết bầm tím trên mặt, thật là một đứa trẻ hồn nhiên vô tư.

Tại một phòng rách nát nào đó trên thuyền băng hải tặc Bluejam, hiện giờ đang trong buổi đêm cho nên không khí quanh phòng khá âm u, giữa phòng có bốn nam tử cao to, một người trong đó là trung niên râu ria, ba người bên cạnh trung niên đứng thẳng nghiêm, nhìn qua cũng biết người trung niên để râu ria kia là chủ trong bốn người.

“Thằng Porchemy đã chết dưới tay mấy tên nhóc con rồi, chẳng lẽ thủ hạ của ta yếu vậy sao? Bây giờ ai là người đi lấy lại số tiền đó, đừng nói với ta rằng chúng ta sẽ bỏ qua!” Nam tử trung niên lạnh lùng nói, trong lời nói có thể thấy được sát khí ẩn hiện lên từ miệng người trung niên râu ria.

Ba người khác nghe thuyền trưởng của mình nói vậy liền trả lời: “Tất nhiên là không, chúng tôi sẽ lấy lại tiền ngay.”

...

Gần hai tháng sau, lúc này Sabo đã chung sống với ba người Trần Phong sau khi bị buộc phải rời khỏi vùng cực xám, trong hai tháng bọn họ dành thời gian của mình vui vẻ chiến đấu với thú hoang dã trên núi và trong rừng, chiến đấu cả với lũ côn đồ ở ngoại ô thành phố và với hải tặc ở vùng nhỏ. Bốn người đã cùng nhau đi chiến đấu, cùng nhau săn dã thú, cùng nhau vui đùa và cùng nhau ăn ngủ.

Trần Phong thật sự cảm thấy được hạnh phúc, đây là khoảng thời gian hắn vui vẻ nhất từ trước đến nay. Kiếp trước hắn là một cô nhi, sinh ra đã không nhận được sự đùm bọc yêu thương của gia đình, phải sống trong trại trẻ mồ côi, được sự trợ cấp của nhà nước vì vậy hắn lớn lên làm một công việc bình thường, đủ ăn đủ sống, trải qua những ngày bình đạm nhất trong cuộc sống, hắn không có người mình thích cho nên không biết hạnh phúc là gì, đầm ấm là gì.

Cứ tưởng những ngày cô đơn như vậy diễn ra đến khi hắn tuổi già, nhưng biến cố xảy ra khiến hắn xuyên không đến thế giới One Piece, mọi chuyện đến bây giờ hắn vẫn còn tưởng mình đang nằm mơ. Không biết là hắn phải cảm ơn ông trời cho hắn một cuộc sống mới đầy nhiệt huyết mà kiếp trước không biết được như thế nào đây.

Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi nhiệm vụ kết thúc, Trần Phong mấy ngày này không để ý đến hệ thống, chỉ lo chung sống vui vẻ với ba người Luffy, Ace và Sabo. Giờ để ý hắn mới thấy thời hạn hoàn thành nhiệm vụ còn có một ngày, điều đó làm hắn vô cùng lo lắng, sốt ruột. May mắn ngày hôm nay chính là ngày nhiệm vụ nhất định sẽ hoàn thành.

Ánh nắng chói chang chiếu xuống một bãi đất trong khu rừng, giữa bãi đất có một gốc cây bị chặt ngang, gốc cây này được bốn người Trần Phong làm thành một cái bàn tạm thời, ở trên bàn là bốn cái bát gỗ, tương ứng với Trần Phong, Luffy, Ace và Sabo.

“Nào, chúng ta hãy quyết định cho tương lai.” Ace một tay cầm chai rượu to, đi đến chỗ chiếc bàn làm bằng gốc cây đại thụ, nói tiếp: “Có thể chúng ta sẽ ở bốn chiếc thuyền khác nhau.”

Luffy thấy Ace cầm rượu đến liền hớn hở: “Có phải anh đã lấy chộm chai rượu từ Dadan không?”

Ace đi đến, mở nắp chai rượu rồi đặt lên bàn, cười nói: “Các cậu có biết không? Khi những người đàn ông cùng uống rượu, họ trở thành anh em”. Vừa nói Ace vừa gạn rượu vào bốn cái bát, mùi mát say của rượu bay vào mũi bốn người.

“Anh em! Thật không?” Luffy cao hứng hỏi, mũi hít ngửi hương vị rượu.

Sabo vui vẻ nói: “Có thể chúng ta sẽ không ở cùng một chiếc thuyền”

Trần Phong cười to: “Nhưng chúng ta vẫn sẽ mãi là anh em!”

Ace nâng bát rượu của mình lên trước mặt, cười tươi: “Không cần biết chúng ta làm gì và ở đâu...Không ai có thể phá vỡ tình anh em này!”

Trần Phong nghe vậy, nâng bát rượu thuộc về bản thân, Luffy và Sabo cũng làm theo. Cả bốn người đều tươi cười nói to: “Từ bây giờ, chúng ta sẽ mãi là anh em!”. Bốn người cạn ly hét: “Yeaaaaahhhhhhh!”

Cùng lúc đó, tiếng máy móc vang lên trong đầu Trần Phong; “Đing, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ kết nghĩa anh em, nhận thưởng một gói kinh nghiệm cấp thấp, một nghìn điểm tích phân.”

Một gói kinh nghiệm cấp thấp: Kí chủ sử dụng sẽ tăng một lượng kinh nghiệm nhất định.

Một dòng chú thích xuất hiện trong mắt Trần Phong, hắn nhếch miệng cười, cuối cùng nhiệm vụ đã hoàn thành. Hắn nhìn gói kinh nghiệm, sau đó sử dụng nó, một cảm giác thoải mái truyền khắp người hắn. Nhìn vào sức mạnh bản thân có sự thay đổi không nhỏ, hắn thầm cao hứng.

Sức mạnh: Đại nhân cấp ba (yếu).

Sức mạnh lại tăng cao một đoạn nữa, Trần Phong mừng thầm, rồi mặc kệ một nghìn điểm tích phân, cười nói với ba người Luffy.

Mấy ngày sau đó, bốn người Trần Phong gặp Garp, rồi đều bị hành một trận, bọn họ còn xây ngôi nhà riêng trên cây sống tự lập, đặt bẫy chống trộm khỏi vào nhà. Garp cũng hết kì nghỉ của mình nên phải rời đi. Cuộc sống của nhóm Trần Phong diễn ra bình thường.

Mọi chuyện tiếp theo y như trong cốt truyện One Piece mà Trần Phong từng xem, gặp người đàn ông từng giao đấu với Vua hải tặc, đến chuyện Sabo bị cha hắn bắt về, hải tặc Bluejam bắt ba người Trần Phong, Luffy và Ace. Trần Phong mặc dù có thực lực nhưng không dám làm loạn mọi thứ, hắn không muốn cốt truyện phải thay đổi, đây là con đường vận mệnh của Sabo.

Ba ngày sau đó núi rác bị đốt cháy vì Thiên Long Nhân đến vương quốc Goa, Sabo cũng theo đó biến mất, tin tức cậu bỏ mạng truyền ra ngoài. Luffy và Ace khi đó cực kì đau lòng, tâm tình của Trần Phong cũng không tốt hơn, nhưng hắn không thể cứu giúp Sabo, cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên có khi lại tốt hơn. Dĩ nhiên là sinh tử của Luffy, Ace hay Sabo thì hắn nhất định sẽ cứu.

Sau lần đó, Luffy và Ace đều khắc khổ luyện tập, khao khát có được sức mạnh để bảo vệ người thân, những người bên cạnh mình.

Ba người Trần Phong đều quyết tâm: “Chúng ta sẽ ra biển vào một ngày nào đó... và sống theo cách của chúng ta, tự tại hơn bất kì ai, hãy ra biển năm mười bảy tuổi! Và chúng ta, sẽ trở thành... hải tặc!!!”.

...

Cuối ngày quý tộc thế giới, Thiên Long Nhân đến vương quốc Goa, ở một ngôi làng nhỏ đâu đó thuộc biển Đông.

Tại một võ đường, lúc này trời đã tối, dưới ánh trăng sáng, một bóng người đang huy kiếm luyện tập, cô bé này có mái tóc xanh lam ngắn, hai tay cầm thanh kiếm vung đi vung lại, âm thanh kiếm gỗ va đập vào cây cột mộc vang lên xen lẫn tiếng âm u buổi đêm. Ba bốn đứa trẻ đằng sau cô bé vui vẻ chạy một vòng quanh sân.

Ở không xa chỗ cô bé luyện tập, một cậu nhóc tóc xanh tảo nâng lên nâng xuống một tảng đá to, nếu có ai nhìn thấy nhất định sẽ há hốc mồm, không tin vào mắt mình, cảnh này quá quen thuộc với mấy đứa nhóc khác, cậu bé đầu tảo ngày nào cũng thường xuyên luyện tập chăm chỉ khắc khổ.

“580... 581... 582...” Cậu bé đầu tảo cắn răng nâng đá, mồ hôi sau lưng cậu đã chảy ướt đẫm áo.

Ba đứa trẻ vừa chạy bộ quanh sân đứng bên hàng rào, nhìn lấy bóng hình một con thuyền oai vĩ đằng xa, hô lớn: “Nhìn kìa, con tàu thật là lớn!”

“Cậu đến muộn , Dragon!” Trên con thuyền to đằng xa, một người đàn ông to lớn mặc áo choàng đen nói, khuôn mặt người đàn ông rất quái dị, môi tím mắt đen, nhìn qua giống như đàn bà.

Vừa lúc người đàn ông nói xong thì một nam nhân trung niên cũng mặc áo choàng đi ra từ buồng thuyền, ánh nguyệt yếu ớt chiếu xuống, làm ẩn hiện mặt nam nhân, có thể thấy được một bên trán của nam nhân có vết hình xăm kì lạ.

Thấy nam nhân đó đi ra, người đàn ông với khuôn mặt quái dị liền nói: “Tôi mệt mỏi vì phải chờ đợi rồi. Có chuyện gì vậy?”.

“Xin lỗi, điều này thật tồi tệ. Này, hãy chữa trị cho ông ấy mau!” Nam nhân có vết xăm (hoặc sẹo) trên mặt thản nhiên nói.

Người đàn ông to hơn hai, ba lần nam nhân trả lời: “Rõ!”.

“Nói thật đi, cậu đã ở đâu?” Người đàn ông quái dị mặc áo choàng hỏi tiếp, nghe thấy vậy, trung niên nam nhân đi đến đầu thuyền, bình tĩnh trả lời: “Tôi đã xem nghi lễ đón tiếp Quý tộc thế giới”

Nghe nam nhân trung niên trả lời, người có khuôn mặt quái dị liền kinh hãi há mồm nhìn nam nhân: “Sao cậu có thể làm thế mà không nói với tôi?”

“Ông thu hút quá nhiều sự chú ý!”

“Ý... ý cậu là mặt của tôi?” Người mặc áo choàng đen to lớn bối rối, hai tay sờ vào mặt mình.

Ở sau lưng người nam nhân trung niên có sẹo trên trán có một đoàn người cùng mặc áo choàng đen. Nam nhân trung niên quay đầu lại đằng sau, từ từ nói: “Chúng ta phải chuẩn bị càng sớm càng tốt cho những điều sắp xảy ra! Chúng ta còn đủ lương thực không?”

Nghe câu hỏi của nam nhân, một người trong đoàn bước nhanh ra trả lời: “Họ cho chúng ta một ít trong trường đào tạo ở ngôi làng”.

Nam nhân trung niên gật đầu: “Rời khỏi đây thôi! Hướng về Baltigo!”

Bạn đang đọc One Piece Chi Tối Cường Hải Tặc sáng tác bởi CổThánhDịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CổThánhDịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.