Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gamer từ South Blue

Tiểu thuyết gốc · 2860 chữ

Đảo Kivuruk South Blue

Trên một hòn đảo nhỏ ở nơi hẻo lánh của South Blue, một thanh niên tầm 25 tuổi ngồi trên đỉnh đồi đọc sách dưới bóng cây lớn. Những cơn gió thổi xào xạc các cành cây trên đầu anh ta.

'Mặc dù có kích thước nhỏ nhưng một con bạch tuộc vòng xanh điển hình mang đủ nọc độc vào bất kỳ thời điểm nào có thể giết chết hơn hai chục người trưởng thành hoặc thậm chí là 1 con Vua biển cỡ nhỏ. Vết cắn của chúng thường rất bé và ko thấy đau, dẫn tới nhiều nạn nhân còn ko biết nhận ra mình đang gặp nguy hiểm cho đến khi bị tê liệt hoặc suy hô hấp. Có bốn loài bạch tuộc đốm xanh được biết đến với những tin đồn về loài thứ năm ở dạng Người cá Bạch tuộc có thể được tìm thấy trên Đảo Người cá huyền thoại ở Grand Line. '

Ding!

Kĩ năng lên cấp! Động vật học tại South Blue lv(12/50) -> (13/50)

-Hiểu biết của bạn về động vật tại South Blue tăng lên

Với suy nghĩ đơn giản, tôi bỏ qua thông báo màu xanh lam bật lên để quay lại đọc cuốn sách mà tôi đang đắm chìm trong đó. Động vật hoang dã trên thế giới này cực kỳ kỳ quái. Một số loài - chẳng hạn như bạch tuộc vòng xanh - có rất nhiều điểm quen thuộc đối với các loài động vật mà tôi nhớ đã tồn tại trên Trái đất trong khi những loài khác ở đây trông hoạt hình và hài hước đến mức khiến tâm trí bối rối về cách thức hoặc lý do tại sao chúng lại tiến hóa ngay từ đầu. Sau cùng thì thế giới One Piece này quả thực phỉ báng toàn bộ sinh học cơ bản ở thế giới thực

Tốt nhất là chấp nhận mọi thứ.

Tôi đọc thêm vài mục trong trong cuốn sách dày cộp về hệ động vật South Blue, nhận thêm 3 lv kĩ năng [Động vật học] thì một thông báo khác xuất hiện trên đầu

Ding!

Nhiệm vụ thất bại!

Nhiệm vụ: Đọc 100 cuốn sách trên Đảo Kivuruk trong vòng một năm kể từ khi bạn đến. Tiến độ (89/100). Thời gian còn lại: 00:00:00.

Tôi tặc lưỡi. " Hôm nay là hạn cuối? Chết tiệt, mình cứ nghĩ còn 1 tuần nữa. Thôi vậy ko có gì to tát." Với cái ngáp, tôi đứng dậy vươn vai. Thất bại của nhiệm vụ này ko làm thay đổi tâm trạng hạnh phúc của tôi khi lười biếng lãng phí thêm một ngày nữa. Điều hối tiếc duy nhất của tôi, nếu có, là tôi đã không tìm ra dấu '?' của phần thưởng là gì

Ding

Giải khuyến khích: Vì hoàn thành hơn một nửa nhiệm vụ tùy chọn mở rộng, bạn nhận được những thứ sau.

Phần thưởng: 3 INT và 3 WIS.

'Ơ thế cũng dc. Cứ tưởng trắng tay cơ.' Tôi thầm nghĩ trong khi ném cuốn sách trở lại [inventory]

Thêm cái ngáp nữa từ mồm tôi và cái tay gãi gãi ngực trong lúc tôi bắt đầu quay trở lại ngôi làng. 'Vậy hôm nay là ngày đánh dấu mốc một năm nhỉ? Thời gian thực sự trôi đi rất nhanh'. Tôi vừa đi vừa ngẫm nghĩ kỷ niệm một năm của bản thân tại thế giới này.

Một phút trước tôi nhắm mắt trong vũng máu của chính mình- Hoặc tôi nghĩ thế? Tới khoảnh khắc rõ ràng mà tôi có thể nhớ là dạt vào bờ của hòn đảo nhỏ bé tại South Blue, ho ra cả đống nước biển từ phổi. Sau đó để tăng sự kì lạ, bằng cách nào đó tôi thức tỉnh kĩ năng két tiếng [the gamer]. Ít nhất là phiên bản lite :D

Có phải tôi ở đây là do thực thể nào đó? Một vị thần buồn chán? Hay tôi bị bắt cóc? Nhóm [the gamer] du hành đa vũ trụ nào đó quyết định kết nạp tôi vào nhóm? Tôi ko có manh mối chết tiệt nào hết. Hay một tên nào đó muốn đưa tôi tới đây phục vụ cho mục đích của hắn

Mà thôi, tôi phải hoàn toàn thành thực với bản thân rằng tôi ngừng quan tâm tới vấn đề này từ lâu. Tôi ở đây và sẽ ở lại.

Tôi không chắc chính xác mình đang ở đâu trong dòng thời gian của One Piece, nhưng giống như lý do tôi bị bỏ rơi ở đây ngay từ đầu, tôi mặc kệ nó sau khi ở đây vài tuần. Tôi biết rằng tôi đang ở gần phần đầu của manga/anime. Tứ hoàng và thất vũ hải giống như trước time skip, và theo trưởng làng thì vua hải tặc Gold Roger đã bị xử tử công khai "khoảng 20 năm trước". Một cuốn lịch cho tôi biết rằng năm tôi đến là cuối năm 1519 nhưng thành thật mà nói... nó chả giúp ích gì hết. Trong truyện có ngày tháng?

Tôi cho rằng, trong nhận thức muộn màng, tôi có thể nỗ lực nhiều hơn để tìm hiểu xem Luffy đã bị truy nã hay chưa, nhưng một lần nữa... tôi cảm thấy việc đó ko có ích gì. Tại sao nó quan trọng? Tôi thực sự đang ở cách xa nửa vòng trái đất trên một hòn đảo nhỏ hẻo lánh nào đó ở South Blue, nơi chỉ nhận được 1 tờ báo mỗi tuần. Chết tiệt, ngôi làng duy nhất trên đảo thậm chí không có nổi 400 người. Cơ hội để tôi tương tác với băng Mũ Rơm bằng bất kì hình thức nào dường như hoàn toàn bằng 0. Không phải là tôi buồn vì vấn đề này. Tôi hoàn toàn ổn khi tránh xa tất cả những cái tên két tiếng trên thế giới và băng hải tặc của họ.

Nhìn thấy rìa ngôi làng, tôi được chào đón bởi người đàn ông đang vui vẻ làm cập nhật dân số tại quầy ở vùng rìa, trong chiếc áo sơ mi vàng và quần yếm màu xanh lam. Kể cả nhìn từ xa, tôi có thể cảm nhận sự tích cực trên khuôn mặt anh ta. " Có tin tốt?" Tôi hỏi

Raymond, anh chàng nông dân khiêm tốn, Lv6

"Jack!" anh ấy quay sang tôi với vẻ mặt rạng rỡ. " Sinh đôi! Sinh đôi!" Anh ấy khóc nức nở, tấm biển tổng dân số tăng từ 352->354. " Cuối cùng tôi đã dc làm cha"

"Tuyệt vời Raymond! Vợ anh ổn chứ?" Tôi vui mừng trong khi thầm cảm ơn dòng chữ màu xanh trên đầu người đàn ông này đã giúp tôi biết đến tên anh ấy. Lần đầu tới thế giới này, mấy cái tên, danh hiệu lơ lửng trên đầu mọi người làm tôi mất tập trung vô cùng, nhưng sau 1 năm thì tôi quen hẳn rồi. Trừ khi tập trung vào nhân vật cụ thể, tất cả chỉ giống như phần nền.

" Marie vẫn ổn! Bác sĩ bảo ko phải lo lắng vấn đề gì!" Anh chàng nông dân trả lời nhanh chóng. " Cuối cùng tôi đã trở thành Chaaaaaaaaaaaaaaaaa!" Anh ấy hét rồi chạy thật nhanh đi, chắc chắn hướng về nhà rồi.

Tôi vào bên trong làng, dường như họ trở nên xôn xao, còn có cả người đang ăn mừng luôn. Sự ra đời của sinh linh mới dường như là niềm vui duy nhất tại cái nơi buồn chán này, họ luôn tìm cớ để ăn mừng. Tất cả những gì tôi làm là tản bộ trên con phố chính trên đường về nhà và mọi người đều háo hức chào đón tôi bằng một nụ cười.

Rika, con gái của thợ làm bánh, Lv4

" Chào buổi sáng Jack! Hôm nay ko phải rất tuyệt sao?" Cô gái tóc màu hạt dẻ đeo tạp dề chào tôi từ cửa sổ

Nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên khuôn mặt tôi. "Ngày nào cũng rất tuyệt khi anh thấy em cười."

Cô gái nở nụ cười ấm áp trước lời tán tỉnh yếu ớt này. " Cẩn thận đấy Jack. Một cô gái thực sự sẽ nghĩ anh thích cô ấy nếu anh cứ tiếp tục như vậy."

Saul, cựu hải quân, lv11

"Jack." Một ông lão cáu kỉnh càu nhàu từ chiếc ghế bập bênh trước nhà.

" Chào ông Saul," tôi gật đầu trả lời

" Hôm nay ko tuyệt sao?"

" Vâng rất tuyệt vời ạ," tôi đồng ý

Điều thú vị mà tôi thấy về Saul là mặc dù ông ấy sắp về với đất mẹ theo đùng nghĩa đen nhưng ông ấy vẫn là người có lv cao thứ 3 tại hòn đảo này. Trên thực tế, lần trước tôi thấy ông lão hình như là lv13. Tôi cảm thấy hơi buồn khi chứng kiến cơ thể của ai đó dần tàn tạ vì tuổi tác nhưng suy nghĩ đó bị lu mờ khi nhận ra rằng thời trẻ có lẽ ông ấy là một nhân vật đáng sợ.

Tôi có lẽ nên hỏi ông ấy về những chuyến ra khơi trước khi quá muộn

Baker, thằng nhóc tuổi teen, lv5

Tiếng thở dài khó chịu phát ra từ tôi khi thằng nhõi này đang phun sơn lên nhà ai đó, tôi biết chắc bà trưởng làng sẽ túm tai nó và bắt nó dọn sạch như mọi khi nhưng tôi ko thể ko nói. " Baaaakerrrrr! Anh đã bảo mày về tôn trọng tài sản cá nhân của người khác. Làm như này thật quá mất lịch sự. Cảnh cáo mày lần 2, lần 3 mà để anh bắt dc thì cứ chuẩn bị tinh thần nhận lấy hậu quả."

" Ặc, Jack. Anh bình tĩnh chút đi!" Cậu thiến niên rên rỉ, xấu hổ khi bị bắt quả tang. " Bên cạnh đó, em vẽ đẹp mà. Ngôi làng này quá buồn tẻ, em muốn cho nó thêm chút sắc màu."

Tôi âm thầm đồng ý. Ngôi làng này thật sự buồn tẻ. Dù đang có tổ chức ăn mừng, nhưng mấy ngày nữa nó lại trở lại như cũ. Nhưng tôi ko coi vậy là xấu. Buồn tẻ cũng tốt. Tôi thích buồn tẻ! Buổn tẻ mang lại sự ổn định. Buồn tẻ có nghĩa an toàn. Và an toàn là thứ tôi coi trọng nhất tại thế giới này, lúc mới tới tôi chắc chỉ hơn cứng hơn lớp giấy bạc bao quanh một củ khoai tây nướng. Rất may, các chỉ số của tôi đã tăng lên rất nhiều kể từ đó.

"[Trạng thái]." Tôi thì thầm

Jack Paker, the gamer, lv15

Hp: 580/580

Exp: 1360/1500

Tiền: 122.470 beri

STR: 86

VIT: 58

DEX: 43

INT: 28

WIS: 25

LUK: 14

Điểm còn lại: 0

Click vào để xem danh sách [kĩ năng]

- Danh sách [kĩ năng]: 34

Click vào đây để xem [perk]

-Danh sách [perk]: 0

Tôi khẽ cười toe toét khi thấy chỉ số INT và WIS hiện đã tăng lên chút xíu nhờ cái phần thưởng khuyến khích. Ban đầu tôi không có ý định bỏ qua chỉ số về trí thông minh để tập trung vào sức mạnh thể chất, nhưng tại thế giới mà các dạng sức mạnh chính hầu hết thuộc về trái cây ác quỷ hoặc tự đặt câu hỏi cho bản thân ' tôi có thể đánh mạnh đến mức nào?' Thêm một lần nữa tôi ko phàn nàn... ai ko thích đấm nhau chứ?

Ánh mắt tôi hướng lên trên và tôi hoàn toàn hài lòng khi nhìn lại điểm số thể chất của mình. Ai tin dc toàn bộ chỉ số của tôi bắt đầu từ số 2. 2 đó trời ơi, tôi có thể chết nếu bị ai đó vỗ mạnh vào lưng.

Trên thực tế, tôi đổ lỗi cho chỉ số cuối cùng vì bằng cách nào đó tôi xoay xở tránh mọi cái chết khủng khiếp ngay từ đầu. LUK 14, nhìn là biết thấp tè, nhưng tính tới việc mọi người trên đảo LUK có 3 hay 4 gì gì đó... ờ thì 14 cũng chấp nhận dc. Tôi từng thử cộng điểm vào LUK nhưng đếch dc vì hệ thống nó báo chỉ tăng LUK thông qua các sự kiện đặc biệt hoặc cuộc gặp gỡ đặc biệt.

Một nhược điểm đáng tiếc tại cộng đồng nhỏ như này tôi không có cách tốt để đo lường sức mạnh của bản thân. Chỉ số cao nhất của tôi là STR ở mức 86. Và tôi vô cùng tự hào về con số 86 đó. Đó là chỉ số mà tôi đã nỗ lực đáng kể để tăng lên.

Nhưng 86 đã đủ tốt?

Tại đảo Kivuruk thì chắc chắn ok. Người mạnh nhất ở đây ngoài tôi là một người đàn ông vạm vỡ điều hành quán rượu của làng có chỉ số 32. Nhưng 86 so với tỷ thứ nguy hiểm ngoài kia? Chắc tại Grand Line chỉ số nghìn, chục nghìn, trăm nghìn có cả lố. Tứ hoàng thì chắc hệ thống ko tính toán nổi mất. Tóm lại là tôi ko biêt.

"Oi! Jack!" một giọng nói vang lên, phá vỡ suy nghĩ của tôi.

Tôi dừng lại trên đường và ngoảnh cổ lại khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng ố màu đang chạy về phía tôi vẫy tay dữ dội.

Dan, thuyền trưởng thương thuyền, lv6

"Jack tôi rất vui vì đã tìm thấy cậu. Tôi cần giúp đỡ! Người đàn ông thở hắt ra khi cuối cùng cũng đuổi kịp, giọng nói có phần tuyệt vọng và hoảng sợ. " Olly bị gãy chân rất nặng và tôi đang thiếu người trầm trọng. Tôi thực sự cần một người giúp. Chuyến đi lần này tới Vương quốc Caeba, tôi thề! Tôi trả cậu tiền công hậu hĩnh, chuyến đi mất tầm 3 tuần. Làm ơn!" Dan cầu xin

Ding!

Nhiệm vụ mới!

Nhiệm vụ: Nhận lời đề nghị của Dan và rời khỏi Đảo Kivuruk an toàn để đến Vương quốc Caeba nhỏ bé. Đây có phải là sự khởi đầu của một cuộc phiêu lưu hoàn toàn mới hay thực sự chỉ là chuyến đi buôn đơn giản? Cách duy nhất để biết là nói có.

Phần thưởng: +1 cho tất cả chỉ số trừ LUK, 440 exp, 15.000 Beri.

[CHẤP NHẬN / TỪ CHỐI]

Tôi nhanh chóng ấn [Chấp Nhận] và màn hình biến mất. " OK luôn thuyền trưởng. Bao giờ chúng ta khởi hành?"

" Cậu chấp nhận?" Dan há hốc mồm trước câu trả lời nhanh chóng của tôi. " Cảm ơn! Cảm ơn! Cậu đúng là phao cứu sinh Jack! Chúng ta sẽ rời khỏi đảo trong vòng chưa tới 4 giờ nữa. Nếu cậu muốn mang gì cho chuyến đi, hãy chạy về lấy ngay."

Ko trì hoãn, Dan lại nhanh chóng chạy tới nơi khác, có lẽ là còn việc phải làm. Trong khi đó, tôi lướt qua danh sách kiểm tra trong đầu xem liệu thực sự có thứ gì đáng để lấy ở nhà không. Phải thừa nhận rằng ngôi nhà nhỏ của tôi khá thiếu thốn. Một cái ghế, một cái bàn, một cái giường để ngủ. Thực sự không có gì nhiều. Khi có [inventory] thì ai đi cất đồ trong nhà? Đồ ăn? Ok! Quần áo? Ok! Ví tiền? Ok! Bàn chải đánh răng? Có... à mà khoan!

" Tôi đoán cần phải chạy về nhà"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

4 tiếng sau

Tôi ngắm nhìn đảo Kivuruk dường như bắt đầu thu nhỏ lại ở phía xa. Những người tạm biệt chúng tôi giờ đã ko còn nằm trong tầm mắt nữa.

Tôi phải thừa nhận rằng bây giờ tôi cảm thấy hơi lo lắng khi chấp nhận [Nhiệm vụ] quá nhanh. Trong khoảnh khắc nó dường như vô hại.Về mặt logic, tôi biết rằng tôi chỉ có thể làm nhiệm vụ nhỏ này rồi sau đó chèo thuyền trở về nhà ở Kivuruk.

Tiếp tục cuộc sống đơn giản lười biếng này trên hòn đảo nhỏ nơi không có rắc rối nào tìm tới.

Có lẽ tôi cưới một cô gái ở đây. Rika khá dễ thương và hay ngụ ý rằng cô ấy muốn nhiều hơn là những cuộc chọc ghẹo nho nhỏ mà chúng tôi hay làm.

Tuy nhiên, đâu đó trong tâm trí tôi đã chấp nhận rằng chuyến đi này sẽ không đơn giản như vậy. Không có gì là đơn giản trong thế giới One Piece.

Thế cũng dc.

Dù sao tôi đã sẵn sàng cho một chuyến phiêu lưu.

Với cái nhìn cuối cùng, một phần trong tôi tạm biệt hòn đảo đã nhận nuôi của tôi trong vòng 1 năm qua. Hy vọng rằng tôi sẽ tìm thấy thời gian trở lại ghé thăm...một ngày nào đó.

" Thế giới hãy cẩn thận. JACK PARKER TỚI ĐÂY!"

Bạn đang đọc One Piece: gamer tới từ biển nam sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 364

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.