Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đụng độ

Tiểu thuyết gốc · 3442 chữ

Một chiếc chuông vàng nhỏ kêu leng keng từ cánh cửa đang mở và người thợ rèn phía sau quầy nhìn lên từ chỗ làm việc của mình. " Ah! Chào cậu Parker" Ông ta chào đón, tháo kính lúp ra.

" Chào ông Pascal," tôi đáp lại. " Thế chuyện tôi nhờ ông sao rồi?"

Người đàn ông nhún vai nhẹ nhàng. " Có tiến triển. Những bản phác thảo mà cậu cho tôi mượn, mặc dù hơi thô sơ, nhưng đã giúp tôi hình dung được các bộ phận. Tôi vẫn gặp một chút rắc rối với lò xo bên trong nhưng có một bản mẫu cậu có thể xem."

" Ok!" Tôi hồ hởi. " Để xem thành quả của ông."

Pascal cúi xuống quầy lấy ra một món đồ nhỏ. Ông ấy giơ lên cho tôi xem và tôi huýt sáo khen ngợi.

' Chuẩn. Đây là bộ nạp đạn nhanh.'

" Ồ, tôi thật sự bị ấn tượng. Tôi không nghĩ ông có thể làm được nó trong chưa đầy ba ngày."

Người thợ rèn cười nhạt. " Thì... công việc kinh doanh của tôi đang chậm, nên tôi có nhiều thời gian. Nhưng đây vẫn chưa phải bản hoàn hảo, lò xo vẫn chưa ổn. Hiện tại đây chỉ là một chiếc vòng kim loại có sáu lỗ bên trong. Không thực sự tốt cho lắm ."

Tôi thò tay vào túi và rút ví ra. "Tuy nhiên. Tiến triển tốt đấy. Tôi chắc ông sẽ hoàn thành nó trước khi tôi rời khỏi đây. Tôi nợ ông bao tiền?"

Người thợ cau mày. " Thông thường tôi ko nhận thanh toán tới khi giao hàng. Ngoài ra còn có vấn đề là mặt hàng này quá... nhỏ hơn so với các đơn đặt hàng thông thường của tôi. Chi phí của thứ này thực tế ko đáng là bao. Tôi chưa biết tính giá thế nào cho hợp lý."

Tôi liếm ngón tay rồi đếm tiền. " Vậy thì... 25000 nhé?"

"T-thế là quá nhiều cho một thứ nhỏ như thế này!" Ông ấy phản đối

" Vớ vẩn," tôi đặt tiền lên quầy. " Ông giúp tôi rất nhiều sau khi hoàn thành xong thứ này." Nhờ cái thứ này thì mình có thể rút ngắn thời gian nạp đoạn đi tầm 2 giây. Trên thực tế, xét tới DEX thì khả năng còn cao còn rút ngắn thời gian nhiều hơn nữa. 25000 là quá rẻ với mấy giây sinh tử. " Chiều mai tôi ghé qua lần nữa."

" Được, tất nhiên," ông ấy đồng ý. " Mà khoan, tôi quên chưa hỏi. Cậu muốn làm bao nhiêu cái như này? Mỗi khẩu súng 1 cái sao?"

"Tôi đang nghĩ nhiều hơn là...chín hoặc mười. Có thể là một tá. Tuy nhiên phụ thuộc vào việc ông làm được bao nhiêu."

" Một tá? Cậu ko nghĩ như vậy là quá thừa thãi sao?"

Chiếc chuông vàng lại kêu lên khi tôi mở cánh cửa đi ra ngoài. " May mắn luôn ủng hộ những người có chuẩn bị. Hẹn gặp lại ông vào ngày mai."

Tôi bước ra ngoài ánh nắng mặt trời và lấy chiếc kính đen ra. Với bộ đồ nghỉ dưỡng gồm quần khaki, kính râm và áo sơ mi kiểu Aloha, tôi hầu như không nhận ra chính mình trong phản chiếu của các cửa hàng.

" Giờ thì... làm gì tiếp theo?" Tôi hỏi bản thân trong khi đi tản bộ trên vỉa hè.

Tôi hơi lúng túng không biết làm thế nào để kết thúc chuyến đi chơi này. Tôi đi ăn mỗi nhà hàng 1 ngày. Tôi đi câu cá. Tôi say xỉn. Tôi mua sắm. Tôi lại câu cá. Tôi đã chứng minh cho Laika thấy tác dụng của VIT trong khách sạn. Một màn trình diễn mà tôi hy vọng sẽ lặp lại tối nay khi cô ấy tan làm.

Nói chung là 1 kì nghỉ khá thành công. Tôi đã làm gần hết mọi thứ trong danh sách.

Baterilla có một khu rừng ở phần còn lại của nó. Tôi cho rằng mình có thể kết thúc kì nghỉ này bằng việc khám phá nó trong lúc đợi Pascal hoàn thành công việc. Thật may mắn khi tìm thấy một thợ kim hoàn lành nghề ở đây. Tại một vài thời điểm. tôi cam chịu đẽo bộ nạp đạn nhanh bằng gỗ. Một công việc ko chỉ tốn thời gian mà còn khó ko kém.

Ý tôi là, chỉ cần nghĩ về nó. Tôi phải thực hiện một loại hệ thống chốt nào đó cho cơ chế khóa và sau đó… quá phiền phức. Tôi rất vui khi đã tìm thấy một thợ kim loại giải quyết dùm tôi.

" Đi phải nhìn đường chứ lão già!" Một giọng nói thô lỗ vang lên từ phía bên kia đường.

“Uwah! Xin lỗi! Xin lỗi!” Một ông lão gầy gò nói lắp bắp khi cố gắng giữ lấy năm bó hoa trong tay. Gót chân sau của ông ta té khỏi lề đường và tôi đã có thể nhìn thấy ông lão ngã trong đầu.

Hai bó hoa bắt đầu rơi ra khỏi tay nhưng tôi vừa kịp chạy tới đỡ chúng. " Bình tĩnh, có cháu ở đây rồi, ông đừng lo."

Người đàn ông lớn tuổi thở phào nhẹ nhõm. "Ồ, cảm ơn con trai. Ông không thể nhìn rõ mình đang đi đâu."

"Không có gì đâu ông. Ông muốn đặt những bó hoa này ở đâu?" Tôi hỏi, giơ 2 bó hoa trên tay.

Ông lão nghiêng đầu sang phải. " Làm ơn đặt giúp ta vào chiếc xe kéo kia. Cảm ơn con trai."

Tôi đặt mấy bó hoa vào chiếc xe đẩy, sắp xếp chúng vừa vặn cạnh mấy chục bó hoa đã được chất lên. "Cả đống hoa thé này? Ông có đơn đặt hàng lớn sao?"

"À không," ông lão bán hoa cười khúc khích. " Thị trấn trả cho ta ít tiền hàng tháng để đảm bảo rằng luôn có thứ gì mới mẻ đặt bên cạnh các ngôi mộ ở nghĩa trang."

Ông ta quay sang phía tôi nở nụ cười. " Chàng trai, trông cậu rất khỏe mạnh. Cậu có phiền giúp tôi mang chúng đi được ko? Tôi ghét phải nhờ nhưng do người tôi thuê đang đi đám cưới tại hòn đảo khác và công việc này dễ dàng hơn nhiều với 2 người."

Tôi nhìn đồng hồ. ' Mình vẫn còn chút thời gian trước bữa tối.... mình có thể giúp ông lão làm công việc vặt này trong 30 phút. Mấy bó hoa thì có gì khó chứ.'

Ông lão cười toe toét để lộ ra chiếc mồm đã mất đi nhiều răng. “Không lâu không lâu! Chỉ một chuyến đi nhanh qua sườn đồi là chúng ta gần như đã đến nơi. Nếu muốn ta có thể trả công cậu, ko nhiều nhưng.."

Tôi từ chối. " Ông cứ giữ lấy tiền đi. Cháu ko lấy tiền của ông, một chuyến đi ngắn thôi phải ko ?"

" Đúng, đúng" ông lão gật đầu lia lịa. " Đợi ta lấy nốt mấy bó hoa cuối cùng."

Hãy coi đây là lời cảnh báo về việc đồng ý giúp đỡ người lạ.

Đúng, đó là lịch sự, lễ phép.

Đúng, việc giúp đỡ người già khi họ yêu cầu được coi là một điều bình thường.

Tuy nhiên,

Hóa ra...

Cái ' vài bó nữa' mà ông lão gọi... thực ra có nghĩa là đâu đó khoảng 200 bó. Mỗi lần tôi nhìn thấy ông ấy đi ra với 1 đống hoa trên tay thì ông ta lại nói, " chỉ còn một ít nữa thôi' hoặc 'sắp xong rồi' và thế là cái xe kéo đủ thể loại hoa, còn tôi cảm thấy bị ăn cú lừa đau đớn.

Ngay cả lúc tôi phàn nàn rằng đã hơn nửa tiếng mà bánh xe còn chưa lăn, ông lão bán hoa bước ra và khóa cửa cửa hàng.

" Thành thật xin lỗi. Ta phải lấy vòng hoa này." Ông ấy kẹp vòng hoa dâm bụt hồng này vào nách. " Đây là vòng hoa đặc biệt. Nếu quên mất nó thì toàn bộ chuyến đi này trở nên vô nghĩa."

Tôi đi đến phía trước xe đẩy và nắm chặt tay kéo. "Ông sẵn sàng chưa?"

" Rồi. Tốt nhất chúng ta nên lên đường bây giờ." Ông lão nói khi đi lên cạnh tôi. " Ta ko muốn đi khi mặt trời lặn."

Ông ta nói với tôi rằng chuyến đi này rất nhanh chóng.

'Chỉ đi qua sườn đồi tới gần tới nơi' ông ta nói.

Cuối cùng đã 2 tiếng. Chính xác là 2 tiếng 10 phút.

Ko có gì là nhanh chóng ở đây. Đi nhanh thì xe sẽ bị đổ ập hết hoa, ko thể quẹo gấp vì bánh xe đã quá cũ và ọp ẹp.

Và cái sườn núi ông ta đề cập cách thị trấn mấy dặm

' Coi như đi toi buổi hẹn hò với Laika vì tinh thần nghĩa hiệp của mày đấy Jack.' Tôi lẳng lặng, lê bánh xe lên một ngọn đồi cỏ.

" Mà quên," ông lão lên tiếng. " Ta còn chưa biết tên của cậu."

"Jack." Tôi nói, cố gắng che giấu việc tôi đã chán ngấy với hoàn cảnh hiện tại như thế nào.

Ông ta hoặc phớt lờ thái độ của tôi hoặc đơn giản ko nhận ra. " Chà, rất vui được làm quen với cậu. Cậu có thể gọi ta là Mr.B! Mr.B chuyên về hoa và trang trí." Ông ta nói một cách vui vẻ. " Ko phải tên thật của tôi, cậu hiểu ý tôi chứ, ko ai gọi tên cũ kĩ của tôi trong khoảng…oh hai thập kỷ nay tôi đoán. Tôi giờ chỉ ông già chuyên bán hoa, giỏ quà, bóng bay sinh nhật.... Một ông lão muốn kiếm chút tiền trang trải cuộc sống."

"Mừm." Tôi ậm ừ đáp lại, chỉ chú ý nửa vời. Tôi liếc nhanh qua vai, chỉ để chắc chắn rằng không có gì rơi ra khỏi xe kéo, và cảm thấy mắt mình bị thu hút bởi 'vòng hoa đặc biệt' mà ông lão giữ khư khư trên tay.

" Vòng hoa này ông dành cho ai vậy ạ?"

Mr.B trìu mến nhìn lên trời, đôi mắt chứa đầy kỷ niệm xúc động. " À, cô ấy là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Thông minh tuyệt đỉnh, ý chí kiên cường và thái độ nhiệt tình."

" Người vợ quá cố của ông? Tôi chọc nhẹ khuỷu tay vào người ông lão.

Mr.B suýt cười sặc. " "Ồ không không không. Thậm chí 20 năm trước, ta cũng quá già để có thể lọt vào tầm mắt của cô ấy. Ta luôn luôn là người lớn tuổi nhất trong nhóm. Ngoài ra, cô ấy và một người bạn của ta rất thân thiết. Họ rất hợp nhau, rất xứng đôi như thể họ sinh ra là để dành cho nhau vậy." Nụ cười của ông ta phai nhạt và hạ cằm xuống. " Thực sự là bi kịch khi chuyện tình của 2 người đó ko thể kéo dài."

Tôi quay đầu trở lại nhìn con đường. 'Wow, nói về kẻ giết người tâm trạng.' "Hmm.. theo lời của ông thì cô ấy hẳn rất đặc biệt."

Người bán hàng già mỉm cười với một giọt nước mắt trên khóe mắt. "Cô ấy là một phụ nữ phi thường. Một trong những người phi thường nhất ta từng gặp."

Nghĩa trang cuối cùng cũng hiện ra trước mắt chúng tôi khi bầu trời bắt đầu chuyển sang màu cam. Mr.B ko lãng phí thời gian và nhanh chóng bắt tay dỡ hết hoa xuống rồi phân phát các bó hoa trên các bia mộ theo đánh dấu.

Trong khi đó, tôi dậm dậm chân xuống đất. 'Nhanh nào nhanh nào, Laika tới điểm hẹn lúc 8h và mình muốn đi ăn tối trước. Chả nhẽ bỏ lại ông lão tự làm 1 mình trong lúc trời sắp tối ? Đành giúp ông ấy cho nhanh vậy.'

Thêm một giờ nữa trôi qua, mr.B rất nghiêm túc về những bó hoa phải đc đặt ở đâu. ' Cậu ko thể đặt hoa cúc trên mộ của bà Costa, bà ấy ghét màu vàng', kiểu kiểu thế. Tuy nhiên tiến độ cũng bắt đầu tiến triển, khi tia sáng cuối cùng của ánh mặt trời biến mất thì công việc đã hoàn thành.

" Vậy đó là tất cả rồi ạ?"

" Gần..." Mr.B trả lời khi cầm vòng hoa dâm bụt. " Cái cuối cùng,"

Ông lão cầm nó từ từ, âu yếm, qua đầu đối diện của nghĩa trang nơi một tấm bia mộ duy nhất rất hoa lệ đối diện với biển. Được giữ tách biệt khỏi tất cả những bia mộ khác.

"Của cô đây." Ông khẽ thì thầm đặt vòng hoa dâm bụt hồng trên đỉnh ngôi mộ. "Tôi đã thử một hỗn hợp phân bón mới với những thứ này, mặc dù tôi vẫn không thể khiến chúng rực rỡ như cô. Tuy nhiên, tôi hy vọng cô thích chúng."

Vai tôi thả lỏng rõ rệt. 'Cuối cùng cũng xong.'

" Kết thúc rồi đó ông. Ông có thể tự mình kéo xe dc chứ?"

Tôi vòng sang bên kia xem thử bia mộ.

..và gần như cảm thấy máu mình đông lại.

'PORTGAS D. ROUGE'

1469-1502

Tôi cố gắng không há hốc miệng khi bộ não của tôi cố gắng tự khởi động lại. Mắt tôi đảo nhanh giữa tấm bia mộ, ông lão đang quỳ trước nó, tôi quay lại nhìn ngôi mộ, quay lại nhìn ông lão, quay lại ngôi mộ.

' Hả? mình... ko hiểu... ông ta là....khởi động hệ thống! [Quan sát]'

Braxton Berwynne, cựu hải tặc, lv118

Ngày nay là một ông lão bán hoa giản dị, khiêm tốn và vui vẻ. Berwynne đã từng ở trên con tàu cướp biển huyền thoại Oro Jackson với tư cách là trợ lý hoa tiêu. Vào mùa xuân năm 1500, ông đi cùng thuyền trưởng của mình,Gol D. Roger, đến Baterilla nơi-

Báo động! Bạn đã bị phát hiện! Haki quan sát của mục tiêu phát hiện ra rằng bạn đang làm gì đó!

'Khoan! Cái gì?'

Những suy nghĩ hoảng loạn của tôi bị cắt ngang khi chân của ông già vung ra đạp ngã tôi. Đầu tôi đập mạnh vào sườn núi đá và bị giữ chặt ở đó khi một bàn chân đặt lên cổ tôi.

" Cậu vừa làm gì vậy, anh bạn trẻ?" Người vừa được xác nhận là 'Berwynne' tra hỏi.

Tôi cố gắng đẩy chiếc giày ra khỏi cổ họng nhưng nó ko nhúc nhích dù chỉ một phân. Sức mạnh của ông lão này vượt xa tôi. ' Cái quái gì vậy? Điều này ko thể xảy ra! Mình ko thể lặp lại sai lầm như với tên Jorgen dc.'

[Adrenalin Rush] Đã kích hoạt!

STR (135 + 70%)=> (229,5)

Bất chấp [Perk] được sử dụng, ko có gì thay đổi. Áp lực lên cổ họng tôi ngày càng lớn khi ông ta ấn mạnh hơn nữa làm tôi nhận ra rằng ông ta sẽ ko từ bỏ nếu ko nhận dc câu trả lời.

Tôi ko thể chết kiểu này được, não tôi nhanh chóng đưa ra câu trả lời có sức thuyết phục nhất mà tôi nghĩ ông ta sẽ chấp nhận, " tr-trái ác quỷ.." Tôi yếu ớt thốt ra.

Áp lực giảm bớt, đủ để cho tôi thở. " Paramecia ...? Loại nào?" Ông ta ra lệnh. "Ta vừa cảm thấy gì?"

Với việc ông ta nâng chân lên tôi liền đẩy chân ông ta sang một bên- hay nói trắng ra là ông ta cho phép tôi làm vậy. Tôi bắt đầu đứng dậy. " Đó là trái quan sát... Tôi có thể nhìn thấy thông tin về một đồ vật, một tòa nhà, một con tàu, một con người nếu tôi sử dụng năng lực của nó khi nhìn."

Cựu hải tặc ở tân thế giới nhìn xuyên qua tôi làm tôi nhận ra rằng mọi thứ về ông ta đã thay đổi. Lưng ông ta thẳng hơn, mặt bớt nếp nhăn hơn. Ông lão yếu đuối buổi chiều ko còn ở đây nữa. " Tiếp tục nói."

"Khi được sử dụng trên một người, tôi có thể biết được tên tuổi, lí lịch, sức mạnh..."

Tôi giải thích cực kì bình tĩnh nhưng trong lòng thì lo sốt vó. ' Mày chơi tao đó à hệ thống? Tao đi nghỉ 1 tuần và mày tát tao bằng cái này. Thế mẹ nào Haki lại phát hiện ra [quan sát] của mày chứ? Tao hiểu 2 thứ này tên giống nhau nhưng đó không phải là lời biện minh cho-'

" Ta hiểu." Berwynne lên tiếng. " Vậy... Jack phải ko? Cậu biết được gì về ta?"

Tôi nuốt nước bọt thành tiếng. 'Nói sự thật. Đừng nói sự thật. Nói sự thật. Đừng nói sự thật. Cái nào giúp mình thoát khỏi tình huống này mà còn sống?'

" Ko có gì mà tôi sẽ nói cho bất cứ ai, thưa ngài."

Berwynne cười nhưng nụ cười này không giống như nụ cười tươi vui của ‘Mr. B’. Nụ cười này rỗng tuếch. Nguy hiểm. " Ta đã sống ở đây nhiều năm rồi, anh bạn trẻ. Ta thừa nhận nó nhàm chán, nhưng ta dần dần trở nên quen với nó. Yêu thích nó. Và nếu mọi người biết về-"

"Tôi sẽ không nói với bất cứ ai!" Tôi hốt hoảng. "Không phải bất kỳ người dân thị trấn nào, chắc chắn càng ko phải hải quân, tôi thề-"

' Ta biết cậu ko nói." Ông ta cắt lời tôi. " Bời vì cậu sẽ rời khỏi hòn đảo này tối nay. Ta ko cần biết cậu rời đi bằng cách nào, trả bao tiền, nhưng nếu ta vẫn còn thấy cậu ở đây vào sáng mai, tôi và cậu sẽ gặp rắc rối..."

Tôi chỉ im lặng gật đầu vào thời điểm này. Nỗi sợ hãi khi đối mặt với người có cấp độ cao gấp 3 lần hoàn toàn kiểm soát cơ thể.

" Cậu phải quên đi mọi thứ mà trái ác quỷ của cậu nói về ta và nếu ta ngửi thấy mùi của một chiến hạm hải quân tiến tới Baterilla thì ta biết chính xác ai-" Berwynne ngừng nói rồi nhìn xung quanh. " Cậu nghe thấy ko?"

" Nghe-nghe gì cơ?" Tôi lắp bắp. " Một dàn nhạc gồm 60 thành viên có thể đang chơi trên ngọn đồi bên cạnh và nó vẫn sẽ bị chặn lại bởi tiếng tim tôi đang gào thét bên tai.

Đôi mắt của cựu cướp biển mở to. " Đạn pháo."

Berwynne quay trở về thị trấn với tốc độ mà tôi ko thể theo kịp và tôi- chống lại sự phán đoán của bản thân- đi theo ông ta

Khi tôi bắt kịp, tôi có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của ông khi ông ta nhìn chằm chằm từ sườn đồi ra tới vịnh.

Một tàu hải tặc với hộp sọ khủng long màu vàng khổng lồ làm biểu tượng đã đi vào bến cảng và đang bắn phá bờ biển bằng mọi khẩu súng mà nó có. Một số đốm đen tôi thấy chắn hẳn là thuyền chèo được triển khai để đổ bộ vào bãi biển,

"Chết tiệt, chết tiệt," Ông lão chửi rủa rồi tăng tốc tiến về thị trấn, bỏ mặc lại tôi.

" Chờ-chờ đã! Đợi tôi với! Soru!"

[Kĩ năng] thất bại!

" FUCK FUCK FUCK! Soru!"

" Nhanh!Nhanh!Nhanh!"

Thăng cấp kĩ năng! Thức thứ nhất của lục thức: Soru Lv(9/50)=> Lv(10/50)

Soru giúp người sử dụng di chuyển với vận tốc cực nhanh nhằm mục đích né tránh các đòn tấn công, cũng như để tấn công ở tốc độ cao với sức mạnh khủng khiếp hơn. Làm chủ kĩ năng này có thể di chuyển theo bất kỳ hướng nào, kết hợp nó với các kỹ thuật khác và thậm chí có thể giúp bạn biến mất hoàn toàn trong một thời gian ngắn.

Lưu ý: Do cấp độ của [Kỹ năng] này thấp nên có 35% khả năng [Kỹ năng] thất bại khi sử dụng.

'Nhanh!Nhanh!Nhanh!'

Bạn đang đọc One Piece: gamer tới từ biển nam sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.