Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mục tiêu cuối cùng tại South Blue

Tiểu thuyết gốc · 2927 chữ

Hai ngày sau, bệnh viện Drytide

Kiwi từ từ hạ cánh xuống trước cửa bệnh viện còn tôi trượt xuống khỏi lưng của nó. Đi tới phía trước Kiwi, tôi bắt đầu tháo cương và như một con chim ngoan nó đứng im cho tôi tháo. " Mày biêt rồi đấy. Đi chơi xung quanh đây thôi. Lát nữa tao sẽ gọi mày."

"Kee-Wee! Wee-Wee Kee!" Nó đáp lại bằng cách gật đầu.

Sau khi rời Vương quốc Sorbet ( trở nên giàu hơn trước bất chấp tiền đền bù) tôi quyết định dành mấy ngày cuối cùng trong tuần giải quyết vài vấn đề cá nhân. Một trong số đó là giúp Guilford thoát khỏi tâm trạng buồn chán. Tôi đã nói chuyện với anh ta mấy lần quan điện thoại kể từ khi được giải cứu và tôi nhận thấy anh bạn cựu thợ săn tiền thưởng ngày càng chán nản.

Anh ta được phép xuất viện... nhưng ko có nơi nào để đến. Một phần lý do khiến Guilford trở thành thợ săn tiền thưởng là trả thù Crowler, cánh tay phải của Mira-Jane. Tôi chưa từng hỏi kĩ nguyên nhân vì sao, vì dù gì nó cũng ko phải chuyện của tôi. Hơn nữa, tôi từng nghe Waldstein hỏi Guilford 1 lần và anh ta nhanh chóng hướng câu chuyện sang chủ đề khác.

Mọi người đều thích một câu chuyện báo thú có kết thúc tốt đẹp. Đáng buồn thay, câu chuyện của Guilford ko nằm trong số đó. Biết bao thời gian dành cho việc theo đuổi... Và kết quả thì sao? Bị bắt, bị trói, tra tấn rồi bị móc mắt. Đến cuối cùng, kẻ thù dành cả đời săn lùng lại chết dưới tay người khác.

Nếu là tôi, tôi cũng sẽ có tâm trạng như vậy.

Vì thế! Đã đến lúc đưa anh ta ra khỏi nơi buồn tẻ này! Đưa anh ta trở lại dưới ánh nắng mặt trời trước khi bệnh viện hết thiện chí sút anh ta ra ngoài. Bệnh viện có thể hào phóng, nhưng sự hào phóng này ko vô hạn.

Tìm phòng của anh ta ko quá khó. Lên cầu thang rồi tới căn phòng thứ 6 theo y tá tại quầy lễ tân. Khi tôi từ từ bước lên những bậc cầu thang sạch sẽ, tôi đã luyện tập câu chuyện trong đầu. Một lời trao đổi thân thiện về việc hướng anh ta chuyển tới ở tại Kivuruk. Dù sao căn nhà của tôi cũng chả để làm gì khi tôi sắp tiến vào Grand Line. Trên hết, thêm một người nữa giúp người dân được an toàn.

Cánh cửa ở cuối hành lang bật mở và đầu của Guilford ló ra hướng về phía tôi. Mái tóc đuôi ngựa bóng mượt quen thuộc của anh ta được thay thế bằng mớ tóc bù xù và rõ ràng anh ta đã ko cạo râu nhiều ngày. Cặp kính râm sẫm màu che đi đôi mắt bị mù cùng đôi lông mày nhíu lại. " "Jack? Có phải cậu không?"

"Chà chà!" Tôi ngạc nhiên chào. "Làm thế quái nào mà anh biết tôi tới-"

"Tại sao aura của cậu lại sáng hơn so với nhiều người khác?" Anh ta ngắt lời bằng khuôn mặt cau có. " Ko thể giảm bớt chúng sao?"

...

...

... WTF?

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Rồi... Guilford có Haki quan sát. Hoàn toàn bất ngờ.

Một tiếng uỵch phía sau tôi vang vọng khắp sảnh khi 'kiếm sĩ mù' vấp phải cái ghế rồi bắt đầu chửi thề như vũ bão. . Y tá gần nhất chạy đến hỗ trợ thì bị anh tay đẩy ra, từ chối sự giúp đỡ.

Tôi nên làm rõ. Guilford có Haki quan sát cơ bản. Bằng cách nào đó, anh ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của những người khác xung quanh. Kiểu như mọi người là những 'bóng màu' trong thế giới đen kịt.

" Tôi đã nói tôi ko cần ai giúp hết." Anh ta hét vào mặt cô y tá tội nghiệp.

Nó ko giúp anh ta cảm nhận được đồ đạc xung quanh. " "Guilford, anh bạn." tôi nói. " Đừng có cứng đầu. Dù sao thì anh cũng ko cần biết học mọi thứ xung quanh đây nữa vì anh sẽ ko còn quay lại đây thêm lần nào cả. Hãy chấp nhận sự trợ giúp của cô y tá."

Cựu thợ săn tiền thưởng lẩm bẩm gì đó làm tôi thích thú. 'Hừm, anh ta còn xấu tính hơn lúc trước. Giống như ai đó đã moi hết sự hợm hĩnh kiêu gì ra và nhét hết sự cáu kỉnh vào.' Guilford lại vấp ngã khi anh ta kiên quyết từ chối sử dụng cây gậy cho người mù của mình, và tiếp đến xua tay ngăn cản y ta tới trợ giúp. 'Thôi kệ vậy, thà thế còn hơn bị trầm cảm.'

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chiều hôm đấy, trên đảo Kivuruk

Barker cau có khi bị một thanh liễu kiếm chỉ vào vai. Guilford nhấn mạnh bằng sự thất vọng. " Nhóc, mày đã chết 14 lần rồi đấy. Bỏ cuộc chưa?"

" Đừng hòng!" Thằng nhóc lăn ra khỏi tầm của thanh kiếm rồi nhanh chóng trở lại tư thế chiến đấu. " Tôi sẽ không dừng lại cho tới khi đánh bại được anh."

Hình bóng cũ của Guilford bỗng chốc trở lại trong giây lát dưới hình thức là nụ cười cao ngạo. " Muốn thắng được anh đây thì tập luyện thêm 100 năm nữa."

Âm thanh của trận đấu tập lại vang lên khi tôi quan sát từ bên lề, nhẹ nhàng thư giãn trên một tảng đá nhẵn. " Mày nghĩ sao Kiwi? Barker có cơ hội thắng không?"

Con chim sẽ đang bận ăn ngấu nghiến con cá trong miệng. " Kee!"

" Hừm, Ai biết được cơ chứ. Có lẽ thằng bé sẽ gặp may. Kiểu như Guilford vấp chân vào thứ gì đó chẳng hạn."

Kiwi kết thúc bữa ăn nhẹ và chuyển tới bữa ăn chính. "Kee Wee-Kee?"

Tôi lắc đầu phủ nhận. “Không. Tốt hơn là tao đứng bên ngoài. Guilford cần lấy lại sự tự tin vốn có còn Barker cần cảm thấy thằng bé có cơ hội chiến thắng. Đấu tập với họ chỉ tổ phản tác dụng."

Khi trận đấu tiếp diễn, tâm trí tôi lại bắt đầu lạc trôi. Barker hiện gặp phải vấn đề vì ko thể thăng level của bản thân lên được nữa. Kĩ năng cá nhân của thằng bé vẫn có tiến bộ nhưng chỉ số thì đã đứng yên. Tôi có thể đưa cho thằng nhóc trái Toucan để giúp nó... nhưng tôi thực sự ko muốn.

Thứ nhất, tôi muốn thằng nhóc phải tự mình vươn lên. Còn thứ hai, quả ổi này chính là vũ khí bí mật giúp tôi chống lại những kẻ ăn trái ác quỷ. Nếu tôi lỡ gặp phải người nào mà tôi ko thể thắng được, tất cả những gì tôi cần làm là bỏ bằng cách nào đó cho một mẩu trái ác quỷ vào mồm đối phương và BÙM. Chết ngay lập tức. ' Tôi chưa từng thấy ai chết vì ăn 2 trái ác quỷ, thế nên nó cực kì làm tôi tò mò.'

Guilford uyển chuyển né những viên đá Barker ném tới và suy nghĩ của tôi chuyển sang cư dân mới nhất trên hòn đảo này. 'Với việc bị mù, các giác quan khác của Guilford trở nên nhạy bén hơn sẽ làm tăng tốc độ làm chủ Haki quan sát. Dù sao chính Rayleigh đã dạy Luffy haki quan sát bằng cách bịt mắt lại và cảm nhận môi trường bằng những giác quan khác. Hiện tại anh ta bắt đầu 'nhìn thấy' những thứ nhỏ bé như thằn lằn. Côn trùng là bước tiếp theo? Rồi tới thực vật? Sẽ thực sự kinh ngạc nếu anh ta có thể đi xa tới vậy. Và nhân tiện thì phải làm chủ Haki quan sát tới mức nào mới nhận thức được [Quan Sát] của tôi? Berwynne phát hiện ra tôi ngay lập tức còn Guilford thì ko thể hiện ra bất kì phản ứng nào bất chấp việc tôi sử dụng [Quan Sát] trên người anh ta bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Đứng dậy, tôi dành chút thời gian phủi quần áo rồi để 2 người họ tiếp tục luyện tập. Barker sẽ đảm bảo Guilford tới được ngôi nhà mới của mình. Còn tôi thì tới lúc cày cuốc. Tôi nghĩ là nên dành 1 tiếng cho luyện kiếm, mài giũa tăng thêm 2 cấp cho [Shigan] và sau đó thử sử dụng nó tầm xa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi kinh hoàng nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình. Những cơ bắp cuồn cuộn sức mạnh khi những đường gân của tôi nổi lên da. ' Fuck... Fuck! Đây ko phải mục đích của mình! Tắt! Tắt! Làm cách nào để tắt thứ chết tiệt này!'

Từ lâu tôi đã biết sức mạnh ko chỉ đơn thuần là trở nên cơ bắp, lực lưỡng. Mà là về căn chuẩn thời gian. Bùng nổ sức mạnh trong tíc tắc tránh hao tốn thể lực. Và để làm như vậy thì phải học được cách điều tiết ở trong tâm trí, thêm vào đó các giới hạn được đặt ra để ngăn chặn việc tự tạo tổn thương cho chính bản thân.

Tôi có [Seimei Kikan] giúp tôi vượt qua rào cản tinh thần đó. Ít nhất là nó phải vậy. Tuy nhiên, tôi thừa nhận là hơi..thận trọng quá mức.. về việc thử nghiệm [Perk] theo cách như này. Kể từ khi bản thân suýt ngừng tim, tôi hài lòng với khám phá các ứng dụng nhỏ lẻ. Những mục rất nhỏ chẳng hạn như tìm ra cách ngăn móng dài ra hay mọc tóc....

Trước khi đi ngủ, mặc dù vậy, tôi đột nhiên bị ... cảm giác 'năng suất' tấn công. Sự hưng phấn ngắn hạn đột ngột mà một người thường sử dụng để dọn dẹp đống lộn xộn, thực hiện một dự án, khắc phục sự cố hoặc thậm chí... thử nghiệm.

Nhưng bây giờ. Nhìn vào cánh tay phải của tôi, to hơn gấp đôi kích thước bình thường như chơi roid, như Trunks đần sử dụng Super Saiyan Third Grade

Tôi nhận ra mình sai lầm ở đâu đó.

Mở ra con đường dẫn đến 'dạng cơ bắp' điển hình của anime thì trông ngầu đấy nhưng không thay đổi được một sự thật đơn giản bất di bất dịch rằng đây ko phải mục đích của tôi.

'Mẹ nó! Như này thật khó chịu. Các mạch máu lại kinh khủng như này. Trở lại! Trở lại như cũ!'

Giống như một quả bóng bị xì hơi, cánh tay của tôi xẹp dần. Đống cơ bắp đồ xộ trở lại về mức bình thường. 'Cuối cùng thì. Hử? Giờ lại tê dại hết cả người? Mình còn chưa làm gì cơ mà!'

Tôi thử xoay vai nhằm cố lấy lại cảm giác. Những ngón tay tôi đóng vào mở ra cho tới khi cảm giác như kim châm tan biến. 'Thật ngạc nhiên. Chắc đây là tác dụng phụ của việc buff cơ bắp đổi lấy sức mạnh ở thế giới này? Hay mình đã đúng khi nghĩ rằng đi sai đưởng rồi?'

"Argh.." Một tay luồn qua tóc tóc bực bội. 'Áp dụng mấy thứ này vào môi trường truyện tranh thật khó chịu. Chả thể nào biết có chính xác 100% ko nữa. Tôi có thể trở nên ngu ngốc để ko đặt bất cứ câu hỏi nào ko? Tôi phát ốm với tất cả những lần đoán già đoán non này rồi!'

Một tiếng thở dài thoát ra từ tôi khi mắt tôi từ từ quay trở lại cánh tay của mình. ' Thôi thì... mình đoán sẽ tạm luyện cách sử dụng trò này. Nếu may mắn, thì sẽ làm được bằng cả 2 cánh tay trước lúc mặt trời mọc.'

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cuối tuần đó

Tôi nhìn qua ống nhòm rôi tự nói với chính mình. " Nhầm. Báo động giả!" Tôi ngẩng đầu lên xong cất ống nhòm đi. " Đây là nhóm tàu thương buôn Kiwi. Họ đi cùng nhau cho an toàn. Chúng ta đi tiếp nào."

" Wee Kee Wee!" Con chim sẻ Con chim sẻ đột ngột ngoặt sang trái và bắt đầu bay lên trở lại những đám mây. Tôi đeo lại kính chắn gió và tiếp tục truy quét mục tiêu tiềm tàng.

Tin tức báo rằng có một tên đáng giá 5 triệu đang quanh quẩn đâu đây, nhưng tôi vẫn chưa thấy bất kỳ dấu hiệu nào của hắn. Mà nếu nói trung thực thì nó hoàn toàn ko có gì bất ngờ. Mori thừa nhận thông tin này có từ cách đây hơn 1 tuần. Nói tóm lại, khả năng tên 5 triệu này ko còn ở đây nữa là khá lớn. Còn về việc hắn đi tới hướng nào, tôi chịu.

Mặc dù ko phải suy nghĩ đáng tự hào nhưng tôi mong đợi thầm hy vọng sẽ tìm được một con cá xứng đáng với thời gian tôi bỏ ra hơn nhiều. Tôi chắc chắn rất vui khi loại bỏ một tên có giá 5 triệu khỏi vùng biển này, , cũng như tôi rất vui khi loại bỏ bất kỳ tên cướp biển nào trên biển. Tôi sẽ hạnh phúc hơn một chút nếu tôi cũng nhận được một cái gì đó nhiều hơn về cho bản thân.

Ý tôi là 1 tên có giá 5 triệu sẽ rơi vào tầm lv.20. Mà hiện tại Exp đã bị giảm mạnh, xử cả băng của hắn may ra được 100 exp. Thực tế, nếu có ai ngoài tên thuyền trưởng cung cấp cho tôi exp thì tôi chắc chắn rất bất ngờ.

Nói chung là tôi sẽ bị mắc kẹt tại lv.68 này trong khoảng thời gian dài. Tôi có thể có thể tăng 1,2 level trong 2,3 tháng tới... nhưng nếu muốn có bước nhảy vọt thì tôi phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của thợ săn tiền thưởng. Diệt một thuyền trưởng có giá ít nhất 50 triệu. Và kể từ ngày Eustass Kid tiến vào Grand Line.

Chỉ còn 2 tên thuyền trưởng có cái giá đó.

'Oaken Fist' Kowalik và Garrick Osier Hornigold.

Cái tên đầu tiên có vẻ dễ đối phó hơn. Từ những thông tin tôi thu thập được về hắn, hắn sở hữu năng lực hệ Paramecia giúp hắn tạo ra gỗ và điều khiển chúng, khá giống với năng lực tạo sáp của mr.3 . Nhờ khả năng này, hắn trở nên bất bại trong các trận thủy chiến. Chiếc chiến thuyền Molderhulk của hắn từng đối đầu với sự vây bắt của rất nhiều tàu chiến bên hải quân mà vẫn lành lặn thoát khỏi vòng vây, ko chút thương tích.

Còn về danh tiếng trên biển... hắn thực sự ko quá tai tiếng. Hắn ko cướp bóc hay đốt phá làng mạc, thị trấn và số lượng người chết bởi băng của hắn ít một cách ngạc nhiên. Có những tên cướp biển mới hoạt động được một phần mười thời gian nhưng đã vượt xa 'Oaken Fist' về mức độ tàn phá. Tôi có thể nói là tội ác của Kowalik dường như giới hạn ở việc thu tiền bảo kê từ những hòn đảo hắn ta kiểm soát và hải quân chẳng thể làm được gì chúng hết.

Còn tên thứ hai thì phiền phức hơn rất rất nhiều . Nếu Don Krieg là ' bá vương của East Blue' thì Hornigold chắc chắn là 'Chúa tể của South Blue'. Băng của hắn lên tới hàng nghìn tên, nhiều tàu cướp biển dưới trướng hắn, và khi tôi hỏi Mori về việc hắn sở hữu loại trái ác quỷ nào thì ông ấy nói ' chúng tôi ko biết'

Hornigold đã ăn trái bọt biển. Một loại khá khó để phân loại. Và sau khi nói chuyện với Mori về điều đó, tôi đã hiểu tại sao. Bọt biển về mặt lý thuyết là động vật nên trái ác quỷ này hẳn là hệ Zoan. Ngoại trừ, như Mori nói cho tôi hay, Hornigold đã thể hiện một số khả năng của Paramecia trong những năm qua. Một vấn đề đặc biệt cần quan tâm là khả năng tăng cường cơ bắp bằng cách cấp ngâm mình vào vài thùng nước ngọt.

Sau đó, trên hết là câu chuyện, khi vẫn còn trẻ, Hornigold đã bị mất cánh tay trong trận chiến với đại tá Torsten và chỉ trong vòng nửa phút, cánh tay đó mọc trở lại. Một năng lực chỉ có ở hệ Logia.

Trước khi tôi xong việc tại đại dương này, đây là 2 tên cần phải loại bỏ.

Một đốm nâu giữa biển xanh đập vào mắt tôi và tôi lấy ống nhòm nhằm nhìn rõ hơn. " Hừm, mình ko nhận ra lá cờ này." Một tiếng cười khúc khích tinh quái xen vào. "Nhưng nó có hình đầu lâu trên đó. Mày biết nó có ý nghĩa gì ko, Kiwi?"

"Kee-Wee Wee Wee!" Thú cưng của tôi líu lo khi con chim tự chuyển hướng.

" Đúng rồi, Kiwi" Tôi đồng ý với một nụ cười. " Chúng ta nên tới đó chào hỏi."

Bạn đang đọc One Piece: gamer tới từ biển nam sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.