Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Toucan và Yatagarasu

Tiểu thuyết gốc · 3580 chữ

Ha!

Hahaha!

Hahahahahahaha!

Đéo

Đéo.

Còn lâu tao mới nhận nhiệm vụ này.

Sự kiện đặc biệt: Lặn sâu để tìm vỏ ốc.

Cố lên nào! Bạn đang đi qua nghĩa trang trên biển đã tồn tại mấy trăm năm! Sự tập hợp của các dòng hải lưu sâu tại chính điểm này mang tới nơi này rất nhiều những con tàu bị đắm, những con tàu bị bỏ đi. Vàng, bạc châu báu đều có thể tìm được ở đây, nhưng lại có cả vài thứ quý hiếm hơn đống đồ sáng bóng kia. Vỏ ốc dial, món đồ mà bạn ko thể tìm thấy ở bất kì đại dương nào ở bên dưới. Flame, Flash, Impact và vô số dial khác cho bạn mặc sức sử dụng. Điều kiện cần là vượt qua nguy hiểm ở nơi này.

Sự kiện: Thu thập dial ở trong xác tàu đắm.

Phần thưởng: + 1 LUK cho mỗi dial đươc tìm thấy.

Phần thưởng bổ sung 1: +5000 exp nếu thu thập được ít nhất 20 vỏ ốc

Phần thưởng bổ sung 2: +10000exp nếu thu thập được ít nhất 50 vỏ ốc.

Thời gian còn lại: 1 giờ 29 phút

Thật khó để không cảm thấy sự nhảm nhí ở đây. Hệ thống biết trêu ngươi thật đấy. Tôi chỉ cách Calm Belt vài dặm thôi. Đây là nơi lũ Sea King làm tổ. Sea King ở đây ko phải là cái con non mà tôi từ giết ở South Blue, mà cái lũ chết tiệt này to lớn tới mức thừa sức nuốt chửng cả 1 con thuyền lớn.

Và con mẹ hệ thống muốn tôi lặn xuống biển chơi với chúng.

Đúng là tôi cần LUK thật nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Tuy nhiên gợi ý về việc kiếm vỏ ốc quả thực ko tồi. Cái đống này giúp đỡ cuộc sống người dân trên đảo trên trời rất nhiều.

Breath với Jet dial... tôi có thể dùng chúng. Chỉ cần một tới hai cái cũng đủ giúp tàu lượn của tôi bay nhanh hơn mấy lần, lại còn đỡ tốn sức dùng [Geppo]. Tôi vui mừng khi đã tìm ra giải pháp thay thế và những chiếc vỏ sò này chắc chắn đáp ứng được yêu cầu của tôi.

Tôi nhìn lên bầu trời, rời xa khỏi mặt nước đầy rẫy quái vật biển và bắt đầu quét ánh mắt qua đường chân trời. Không gì.. ngay lập tức.. nổi lên như một vị trí tiềm năng cho một hòn đảo trên trời. Chắc chắn không có 'Imperial Cumulonimbi' hay cái gì đó mà Nami gọi là những cấu trúc mây vô cùng dày đặc

Và tuy nhiên, những con tàu chìm này hẳn phải lấy hàng hóa từ một nơi nào đó.

Tôi cầm chiếc la bàn lên, chăm chú quan sát nó lắc lư giữa hai hướng, mũi tên đôi khi chỉ về hướng tây nam, rồi chuyển ngắn ngủi để lắc theo một hướng khác - thường là ngẫu nhiên - rồi lại quay lại hướng tây nam.

Tôi nhận thấy chiếc kim nó vậy nếu tôi ko đủ tập trung. Tôi hoàn toàn ko biết cái gì đang đợi tôi ở tây nam mà la bàn cho rằng tôi cần nó tới sâu sắc... nhưng.. tôi không mất đi sự tỉnh táo nhận ra rằng đó là hướng về nơi chôn cất của Kiwi.

Bàn tay tôi siết chặt lại khi tôi cần tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Chúng ta có thể tới thăm mộ nó sau. Hiện tại vẫn còn nhiều việc đang dang dở. Tôi từ từ thở dài một hơi và nhắm mắt tập trung

Lừa chiếc la bàn chỉ về hướng mà tôi cần thực sự khó khăn. Tôi rất ghen tị với Jack Sparrow vì cách anh ấy làm việc này dễ dàng tới nhường nào. Anh ấy chỉ cần lấy nó ra nhìn vào chiếc la bàn vài giây là biết được hướng đi. Còn đối với tôi, tôi cần hình dung những gì tôi muốn. Tập trung vào nó. Ám ảnh về nó. Đặt nó thành điều quan trọng nhất tôi cần ngay bây giờ.

Mất khoảng một phút hoặc lâu hơn chút, nhưng chắc chắn mũi tên nhanh chóng chuyển hướng về phía bắc-tây bắc và tôi bắt đầu bay nhanh! Với một góc nghiêng nhẹ tầm 12 độ, tàu bay của tôi ngày càng lên cao. Mọi thứ dần dần trở thành màu trắng khi tôi bay qua các tầng mây nhưng tôi ko mấy để ý tới chúng. Chỉ là một vài giọt nước làm ướt người thôi mà.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Một thời gian sau, ở độ cao 7.000 mét so với mực nước biển

Tôi để chiếc tàu lượn hạ thập độ cao khi tôi đến gần một hòn đảo nổi. Đó... chắc chắn là nơi nhỏ hơn nhiều so với những gì tôi đang tưởng tượng. Với haki quan sát của bản thân, tôi nhận thấy có tầm 100, à không 80 người sinh sống trong một ngôi làng nhỏ xinh này,

Có điều gì đó mách bảo tôi rằng đây không hẳn là trung tâm trao đổi hàng hóa mà tôi tìm kiếm.

' Tsk, mình đoán là do không miêu tả cụ thể cho la bàn.' Đôi giầy của tôi chạm xuống đảo mây và... trời ơi, thật kỳ lạ! Khá là chắc chắn nhưng cũng mềm mại? Nói là đàn hồi thì đúng hơn. Không có khả năng tôi bị rơi tự do ở đảo mây này. Giống như đi trên chiếc nệm vậy, phải mất thời gian để làm quen.

Nhìn từ phía xa, xem ra sự xuất hiện của tôi ko qua mắt được người dân sinh sống tại nơi này. Tôi ko cảm nhận thấy sự thù địch nhưng cũng ko có cảm giác chào đón. Đa số họ chỉ đứng im, nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhìn thoáng qua, xem ra tất cả đều là dân bản địa từ đảo trên trời. Tuy nhiên, khác với Towa, kẻ duy nhất ở trên trời mà tôi từng gặp, cánh của những người này đều hướng xuống chứ không duỗi thẳng ra. Điều này có mang tới ý nghĩa gì đặc biệt ko đây? Chịu! Mình có quan tâm tới mấy cái cánh bao giờ đâu.

"Heso!" Tôi lặp lại lời chào của người Skypiean. " Xin lỗi nếu tôi làm mọi người sợ. Tôi đang tự hỏi rằng-"

" Chúng ta ko chào như thế ở đây." Một bà già nhăn nhó nói khi bước lên từ phía đám đông. Bà ấy cao ko qua 1m và chống cây gậy còn cao hơn bà ấy. " Ngươi tới đây làm gì hả người ở dưới biển xanh?"

Corbella, dân tị nạn, lv3.

Tôi ko để lộ biểu cảm của bản thân, giữ lại mấy câu nói ở trong đầu. 'Haizz, mình còn chưa kịp nói câu nào.' Ánh mắt của tôi nhìn về phía sau bà lão và thấy tất cả mọi người đều cử động trở lại, dù có căng thẳng. ' À, giờ mới để ý thì mọi người ở đây đều có từ 'dân tị nạn', bảo sao họ đều trông rất cảnh giác với người lạ.'

Tôi tập trung vào bà lão, đối mặt với gương mặt đầy cẩn trọng của bà ấy bằng một khuôn mặt đầy nghiêm túc của bản thân. ""Tôi đang tìm kiếm Breath hoặc Jet Dial." Tôi nói ra mục đích của mình. " Không quan trọng kích thước. Nếu bà có các loại Dial khác cũng được, tôi mua hết."

Bà lão cười khinh. " Bọn ta ko có nhu cầu dùng tiền của người ở biển xanh."

" Thế thì trao đổi hàng hóa vậy." Tôi từ tốn lấy ra vài món đồ từ bên trong inventory. " Tôi mang theo nhiều hơn những gì mà bà thấy. Thức ăn, nước uống, quần áo, thuốc thang, phải có gì đó mà mọi người thiếu hụt ở đây chứ?"

Ánh mắt của bà lão nheo lại khi tôi sử dụng inventory. Rõ ràng bà ấy biết về trái ác quỷ, hoặc đúng hơn là điều giống vậy, và rõ ràng bà ấy không thích. Tuy nhiên, có một cảm xúc thứ hai tạo nên từ khuôn mặt của bà. Một cảm xúc đang đắn đo, suy ngẫm. Nhìn xung quanh, tôi nhận ra rằng có nhiều dấu hiệu cho thấy những người này đang sử dụng phương thức canh tác nông nghiệp để tự cung tự cấp. Có rất ít thứ khác ở đây ngoài thiên nhiên.

Sau khi đưa ra quyết định, bà lão quay mặt về phía một trong những công trình lớn hơn trên đảo mây này, một ngôi nhà lớn hơn so với những cái xung quanh, có thể coi là cái kho của ngôi làng này. Bằng cử chỉ nhỏ, bà ấy ra dấu bảo tôi đi theo.

Việc đi cùng bà lão với tốc độ rùa bò thế này quả thực khó chịu, và tôi bị hàng loạt ánh mắt ở đây săm soi. Tệ hơn nữa là những bậc phụ huynh ra lệnh cho con cái họ vào trong nhà để tránh xa 'người lạ'. 'Mẹ nó, người dân ở đây bị sao vậy?' Tâm trạng của tôi giờ xuống đáy vực thẳm luôn.

Và bằng thế quái nào là khi chúng tôi đặt chân tới đích thì một cô gái tóc vàng tươi tắn, vui vẻ, với nụ cười rạng rỡ và vẻ đẹp gợi cảm mặc áo len ôm sát đang quản lý nơi này.

Gabriella, dân tị nạn, lv5

" Chúa ơi! Sebastian! Sebastian tỉnh dậy! Bà mang khách đến đó! Sebastian nhìn kìa! Nhìn đi! Tỉnh dậy chào khách đi!"

Ở mép quầy, một con rắn vua già nua ngẩng đầu lên và đưa lưỡi thè ra ngoài. Đôi mắt của con rắn đã trở nên đục mờ, vảy thì đã phai màu đỏ từ lâu. Không cảm nhận được bất cứ điều gì đáng lo ngại, con rắn hạ cổ xuống và bật lại phần đèn trên cơ thể trước khi cuộn tròn để tiếp tục giấc ngủ.

Đúng, bạn ko đọc nhầm đâu, Có đèn trên người nó.

' WTF-'

" À, anh đừng để ý tới nó," Gabriella vội vã xua tay. " "Nó vô hại, tôi đảm bảo. Con rắn già này nó sống ở gia đình tôi trước cả khi tôi sinh ra. Chào, tôi là Gabby, rất vui được gặp anh!" Cô ấy nghiêng người qua quầy bán hàng rồi đưa tay ra. " “Tôi không nhớ lần cuối cùng chúng tôi thấy một gương mặt mới!” Cô ấy nhảy lên sau khi bắt tay, làm mấy đồ vật lắc nhẹ, xong đặt tay lên cằm. " Này này, anh làm sao mà lên được đây vậy-”

"Gabriella!" bà của cô ấy la lên. " Cư xử cho đúng mực đi!"

Cô gái bán hàng nhăn nhó, 2 tay chùng xuống. " Nhưng ngoại ơi! Cháu muốn biết! Đâu phải chúng ta có thể gặp được người mới mỗi ngày! Và ngoại nhìn anh ấy đi! Anh ấy thật là-"

Tôi ko để ý tới 2 bà cháu đang đôi co. Dù thực tế cô gái vui vẻ trong chiếc áo len ôm sát có thể thu hút sự chú ý, tôi lại chăm chú vào con rắn. ' Đúng rồi! Mình thực sự chưa bao giờ nghĩ tới việc này'

Có rất nhiều giả thuyết từ người đọc về việc bằng cách quái nào mà đồ vật có thể ăn được trái ác quỷ. Một số nghe khá thuyết phục, một số thì cực kì ngớ ngẩn. 'Trái ác quỷ Zou Zou no Mi được cho vào trong quá trình rèn kiếm. Đó là lý do ra đời của Funkfreed.' Một số khác thì khẳng định chắc nịnh. ' Caesar Clown có thể biến trái Axolotl từ dạng rắn sang dạng khí.' Những người còn lại thì. ' Nghĩ nhiều làm gì, hãy cứ tưởng tượng cách họ nhét trái Dachshund vào khẩu pháo tự động và sau đó chỉ cần thả một quả pháo vào nghiền nát trái ác quỷ bên trong và thế là coi như khẩu pháo ăn nó.'

Nhưng điểm chung của tất cả những ý kiến đó là... do con người quyết định. Tôi chưa bao giờ nghe nói về một giả thuyết nào cho rằng trái cây tự quyết định.

Bởi vì đó là điều mà tôi [quan sát] được

'Sebastian', con rắn vua trong chiếc đèn, lv6

Mặc dù gia đình người chủ thường nói với mọi người là. ' nó là chiếc đèn đã ăn trái ác quỷ rắn.' Nhưng thực ra chính 'Sebastian' trái ác quỷ rắn vua đã chọn để được ăn bởi một chiếc đèn sưởi ấm mà nó tự tìm thấy bên trong hộp cách đây 63 năm. Mặc dù nó khá tinh nghịch khi còn trẻ,, nhưng giờ đây, vào những năm tháng cuối đời, nó chỉ muốn ngủ suốt ngày. Tận hưởng ánh sáng do chính mình tạo ra.

'Mình biết trái Zoan có ý chí bên trong nó. Một loài động vật bên trong nó. Những cai ngục thất bại trong việc thức tỉnh ở Impel Down đã dạy cho chúng ta điều đó.' Nhưng Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng có thể có nhận thức trước khi được ăn. Vô lý, làm thế quái nào được? Một trái cây bất động, không mắt, không tai, không có bất kỳ giác quan lại có thể chủ động chuyển ý thức qua đồ vật'

Lần thứ hai kể từ khi tôi nhận được nó, tôi lấy trái Toucan ra khỏi inventory. " Mày có thể cảm nhận được gì?" Tôi tự hỏi bản thân, nhìn trái ác quỷ

Với việc nó ở trong lòng bàn tay, dòng suy nghĩ tràn ngập tâm trí tôi. ' Liệu mình còn cần thứ này nữa không?' Tôi giữ nó như một lá bài tẩy để chống lại những kẻ ăn trái ác quỷ khác. ' Nhưng giờ với khả năng sử dụng haki, Logia căn bản ko còn là mối đe dọa nữa. Và mình nghi ngờ bản thân có thể dí nó vào mồm bất cứ ai trên trình độ chuẩn đô đốc. Ôi, mày nói nhảm gì thế Jack, ngay cả cho vào mồm tên level 7 mày cũng ko làm nổi.'

" Ngoại luôn làm như vậy! Con đã 21 tuổi rồi và ngoại ko thể nói với con như thế nữa!"

" Ta nói với con bằng bất cứ giọng điệu nào mà ta muốn! Bây giờ đi về phía sau và lấy mang những cái hộp ta vừa nhắc tới ra! Tí nữa 2 bà cháu ta nói chuyện tiếp!" Người bà thở dài khi đứa cháu cứng đầu đi ra đằng sau. " Cho ta xin lỗi" Bà quay sang tôi. "Vì làm cậu phải chứng kiến việc ko mấy hay ho đó. Mong rằng nếu cậu có con cái sau này, chúng sẽ ko cư xử như vậy. Bây giờ," khuôn mặt bà thay đổi. " Dân làng ở đây có đủ vải vóc hay lương thực. Nhưng kim loại, thủy tinh, bất cứ thứ gì đòi hỏi công nghiệp để sản xuất ra sản phẩm, ở đây thiếu hụt rất nhiều là mọi người buộc phải tái sử dụng những gì họ có. Cậu có gì để trao đổi? Breath Dial khá phổ biến ở đây, còn Jet thì ta chỉ có 3 cái, trong đó 2 cái đã qua sử dụng. Ta sẽ ko đổi chúng trừ khi cậu có gì đó đáng giá."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

1 Flame Dial, 3 Flavor Dial, 6 Breath Dial, 1 Jet và cuối cùng 1 cặp Thunder. 'Vụ trao đổi ko tồi chút nào' Tôi đã bắt đầu nghĩ ra vài thiết kế nâng cấp con tàu lượn. Tất nhiên là phải thử nghiệm trước. Tìm hiểu chính xác về thời gian và tốc độ sạc lại của chúng. Không giống như Impact Dial, bạn chỉ cần đánh vào nó là được. Các dial nào ko liên quan tới không khí coi như là phẩn thưởng bổ sung. Tôi chắc chắn sẽ tìm ra cách sử dụng chúng hợp lý. Có lẽ tôi nên nạp khí nổ hay thứ tương tự vào Flavor Dial.

Nhưng tất cả những điều đó để sau. Bây giờ... Tôi đang nghĩ về con rắn chết tiệt kia.

Tôi ngồi xuống bậc cầu thang của ngôi nhà và lấy ra trái toucan một lần nữa. Tôi cố gắng thử cảm nhận xem.... kết quả ko có gì. Ko thấy bất cứ sự hiện diện nào ở bên trong nó.Tôi đoán nó có vẻ khác biệt một chút so với những loại quả thông thường nhưng cảm giác cực kì mờ nhạt. Nếu mà tôi ko tập trung vào nó thì sẽ ko chú ý tới. Tuy nhiên, tôi mới chỉ có haki trong thời gian gần đây nên chắc hẳn phải nâng trình độ lên mới có thể nhận ra điều gì đó.

Tôi đã nghĩ bản thân hiểu được điều gì đó mà con vật bên trong muốn... nhưng rõ ràng là không thành công. 'Nên làm gì với thứ này?' Hay là cứ tiếp tục giữ nó hoặc là tặng cho một người nào đó? Mori có thể muốn có một trái Zoan trong tương lai, và mặc dù ko phải là lựa chọn tốt nhất thì thứ này cũng ko tới mức là tồi tệ nhất. Biết bay là lợi thế lớn.

' Hoặc mày hãy tạo ra một vũ khí Zoan.' Một suy nghĩ bất chợt chạy tới nhưng tôi nhanh chóng gạt đi. Phương thức làm vẫn còn là bí ẩn. Tôi phải gặp Vegapunk hoặc Caesar Clown thì mới có thể biết mặc dù khả năng họ tiết lộ là rất thấp. Ngoài ra, tôi cũng ko biết phải tìm Vegapunk ở đâu. Ông ta còn chưa xuất hiện trong truyện lúc tôi tới thế giới này.

Suy nghĩ khác ập tới. '... nhưng ra sao nếu vũ khí mới là thứ quyết định? Nếu nó mới là thứ hành động trước?' Tôi với tay vào inventory lấy ra một thứ khác. Thứ mà tôi ít khi sử dụng.

'!?'

Yatagarasu. Thanh kiếm có ý chí trong đó.

Tôi nhìn vào cán kiếm vào tím và cảm nhận được sự cân bằng của thanh kiếm trong lòng bàn tay. Nếu việc này thành công, thì nó cũng chả mang lại cho tôi chút lợi thế nào trong chiến đấu hết. Cái duy nhất có ích chắc là nó mang tới một người bạn, một con thú cưng. Nhưng kệ mẹ đi, tôi quá tò mò.

'?'

"Mày đừng lo," tôi đặt quả ổi xoắn sát lưỡi kiếm. " Tao chỉ thử nghiệm một chút thôi."

Một vết cắt nhỏ, chỉ vài milimét vào trái ác quỷ cho phép vài giọt nước màu hồng nhỏ giọt xuống trên lưỡi và cán thanh katana.

'!?Q&! !#X^!?'

Hiệu quả tức thì. Đôi cánh đen mọc trên cán kiếm, vỗ cánh mạnh thoát khỏi bàn tay tôi. Lưỡi kiếm bắt đầu kêu lạch cạch trên bậc thềm hiên nhà và bắt đầu quẫy mạnh với những cử chỉ sắc bén, làm tôi phải tránh xa nó ra. Từ tốn, rất từ tốn, đầu của thanh kiếm bắt đầu uốn cong xuống để tạo ra hình cái mỏ.

Và làm tôi ngạc nhiên nhất là.... nó biết nói.

" Con mẹ cái thằng khốn khiếp này!"

" WTF?"

" Chim toucan? Tou con mẹ nó can!?" Cơ thể bắt đầu thành hình khi một cặp móng vuốt bung ra từ đế thanh kiếm. " Ngươi ko biết 'Yatagarasu' có nghĩa là gì sao, con vượn ngu dốt kia? Cái cán của ta là cái chân quạ! Nhìn nó mà ngươi ko nhận ra sao hả cái tên đần đồn kia!?"

Một đám đông tò mò quây vào xem chuyện hay ho này. " Bình tĩnh nào! Tao đâu có ép mày phải ăn nó?" Tôi cũng ko biết nói gì hơn.

" Ngươi nghĩ ta biết nó là trái ác quỷ nào sao? Là một thanh kiếm, ta còn ko biết được vị trí của mặt trời! Ta xứng đáng được nhận phần thưởng nếu ta biết đó là loại trái ác quỷ nào!" Con chim hoàn thành quá trình biến đổi và lùi lại. " Khốn nạn, hãy nhìn xem cái mỏ của ta thành ra cái quỷ gì thế này! Nó gần bằng kích cỡ của toàn bộ phần còn lại của ta!" Yatagarasu quay sang lườm tôi. " Ngươi, tất cả là tại ngươi!"

Con chim toucan bay thẳng về phía tôi, mỏ của nó chính là một danh kiếm nên tôi mạo hiểm đỡ nó mà né sang bên. " Đứng im, vì ngươi mà ta trở thành thế này, ta muốn chết ngươi." Nó lại đâm tôi thêm phát nữa và lần này tôi phải sử dụng [kami-e] để né. " Fuck, con chim này quá nhanh"

Trong đám đông, đám trẻ tị nạn cười khúc khích khi tưởng rằng đây là màn hài kịch ngẫu hứng, còn tôi thì bận thở dài ngán ngẩm trước đòn tấn công thứ 3 của con chim.

Tôi thấy hối hận vkl.

Bạn đang đọc One Piece: gamer tới từ biển nam sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.