Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 965 chữ

Nhưng mà…

Anh vừa dứt lời, Tôn Tiểu Nhã vừa đi qua bên kia tìm bảo vệ, lúc này đã dẫn mấy người bảo vệ đi tới, cười lạnh và chỉ vào Lý Phàm nói: “Chính là anh ta, đuổi tên lao động nhập cư này ra ngoài cho tôi. Có anh ta ở đây, quả thật chính là làm bẩn phòng hòa nhạc Vienna của chúng ta! Còn nữa, kiểm tra cẩn thận xem anh ta có tiện tay trộm gì không”

Lý Phàm sửng sốt, con ngươi co lại và hừ lạnh một tiếng, nói với Lâm Thanh Hàm đang đứng đối diện: “Giám đốc Lâm, cô tự mình xử lý đi”

Lâm Thanh Hàm run lên, biết ngài Lý giận rồi!

Ông Kiều từng nói, tuyệt đối không thể để ngài Lý tức giận, bằng không sẽ chẳng còn Hán Thành nữa.

Cô lập tức trừng mắt, đi giày cao gót bước về phía Tôn Tiểu Nhã, tức giận giơ tay lên tát một phát!

Bốp!

Tiếng tát trong trẻo, vang vọng cả đại sảnh!

“To gan! Ai cho cô quyền đuổi ngài Lý đi?” Đôi mắt hạnh của Lâm Thanh Hàm căm tức nhìn Tôn Tiểu Nhã, hận không thể xé xác cô ta!

Nếu không phải vì cô ta, ngài Lý sẽ không tức giận như vậy.

Tôn Tiểu Nhã che bên mặt đã nhanh chóng sưng lên, mãi sau mới kịp phản ứng, nghỉ ngờ hỏi: “Giám đốc, cô đánh tôi làm gì? Ngài Lý gì chứ?”

Trong lòng Tôn Tiểu Nhã rất tức giận vì tự nhiên bị Lâm Thanh Hàm đánh không có lý doI Nếu không phải nghĩ cô là giám đốc, Tôn Tiểu Nhã đã sớm xé xác cô ra rồi.

Đúng là một yêu tinh!

Một con điếm thảo mai dựa vào cơ thể nịnh bợ ông chủ để lên chứ!

cSau đó, Tôn Tiểu Nhã trút giận lên người Lý Phàm, chỉ vào anh quát: “Các người còn đứng đấy làm gì? Đuổi thằng nghèo hèn này ra ngoài!”

Cô ta vừa dứt lời!

Bốp!

Lâm Thanh Hàm lại tát thêm một phát!

Lần này, Tôn Tiểu Nhã hoàn toàn há hốc mồm, hai tay ôm má.

“Tôn Tiểu Nhã, cô câm miệng lại cho tôi! Từ giờ trở đi, cô bị sa thải, lập tức cút ra ngoài cho tôi!” Lâm Thanh Hàm tức giận quát và chỉ thẳng ra cửa.

Con ngốc này không có năng lực quan sát, muốn chết cũng đừng kéo cả mình theo chứ!

“Giám đốc, cô điên rồi à? Cô đánh tôi làm gì? Tôi đuổi người không có phận sự ra ngoài thì có gì sai chứ?

Hơn nữa, cô dựa vào đâu mà sa thải tôi? Bạn trai tôi chính là người quản lý chính ở đây!”

Tôn Tiểu Nhã rất tức giận. Bản thân cô ta đã sớm chướng mắt con đê tiện Lâm Thanh Hàm này. Con nhỏ dâm đãng này cả ngày ở cùng một chỗ với bạn trai cô ta. Lần trước cô ta đi thuê phòng với bạn trai, không ngờ bạn trai còn gọi tên người này!

Tức chết mất thôi!

Còn không phải là một chức giám đốc vớ vẩn thôi à? Có gì đặc biệt hơn người, làm màu gì chứt “Dựa vào đâu à? Chỉ dựa vào cô vô lễ với ngài Lý, chỉ dựa vào tôi là giám đốc ở đây!” Lâm Thanh Hàm lạnh giọng nói.

“Fuck! Lâm Thanh Hàm, cô đừng có chó cậy thế chủ. Cô tưởng mình làm giám đốc thì ngon à? Bạn trai tôi còn là người quản lý chính đấy. Tôi sẽ qua nói cho bạn trai tôi biết, để anh ấy tố cáo cô với ông chủ!” Tôn Tiểu Nhã tức giận giậm chân rồi quay đầu lắc mông rời đi.

Con đê tiện!

Tao không tin bạn trai tao không trị được mày, nhất định phải trừng trị mày thật nghiêm khắ!

c Lâm Thanh Hàm cười lạnh. Tìm ông chủ à?

Sợ lát nữa còn chẳng biết viết chữ chết thế nào đâu.

Sau đó, cô lại đứng bên cạnh Lý Phàm, khẽ nói với vẻ cung kính và lấy lòng: “Ngài Lý, mời ngài đi theo tôi.”

Lý Phàm gật đầu, đi theo Lâm Thanh Hàm vào phòng nghỉ ở cuối phòng hòa nhạc.

Phòng nghỉ này cực kỳ sang trọng lại khiêm tốn với hai màu đen trắng làm chủ đạo, có vẻ trang nhã, gọn gàng, kết hợp với màu vàng là tông chủ đạo bên ngoài tạo ra cảm giác độc đáo giống như trong cảnh tiên.

Xung quanh là tường trắng với một mặt kính, có thể nhìn thấy một chiếc đàn piano với màu đen kết hợp với màu vàng.

Chỉ vừa nhìn, Lý Phàm đã nhận ra đó là cây đàn piano Steinway. Kiểu dáng này đã không còn được sản xuất nữa. Trên thị trường, giá của nó phải lên tới mấy tỷ.

Lúc này, Lâm Thanh Hàm đã cởi áo khoác của mình ra, còn lại một chiếc áo ren màu đen vô cùng gợi cảm. Cô ta quỳ ở bên cạnh bàn trà, đôi tay trắng mịn nhỏ nhắn đang pha trà, động tác lưu loát thành thạo như nước chảy mây trôi.

Sau đó, cô cầm một chén trà nóng do mình tự pha, bước từng bước cat walk đi tới trước mặt Lý Phàm đang xem đàn piano, khẽ nói: “Ngài Lý, mời ngài uống trà”

Lý Phàm nhận lấy và nhấp một hớp, tặc lưỡi nói: “Bích Loa Xuân ở Tô Hàng Đông Sơn, trà ngon, lưu lại vị ngọt, mùi thơm xộc thẳng vào mũi. Chỉ có điều kỹ năng pha trà của giám đốc Lâm thật sự không tệ”

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.