Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 938 chữ

Không có tâm trạng ngồi lại nữa, Lý Phàm đứng dậy rời khỏi, mặt mày ưu phiền.

Tiền Phúc đích thân đưa anh đến tiểu khu.

“Tiểu thiếu chủ, vậy tôi trở về trước” Tiền Phúc cung kính nói, chuẩn bị chiếc xe Rolls Royce.

Tuy nhiên, Lý Phàm lại nói: “Muộn như vậy rồi, vào trong ngồi đi”

Tiền Phúc ngây ra, nghi hoặc nói: “Tiểu thiếu chủ, như vậy được không?”

“Không sao, không ai biết ông, hơn nữa tôi có thể ứng đối được, cứ tìm một lý do giải thích thôi, còn lý do gì, tự ông nghĩ đi” Lý Phàm nói.

Nói xong, anh dẫn đầu đi vào tiểu khu.

Tiền Phúc bất lực thở dài, tiểu thiếu chủ làm việc, thật sự là không ai đoán được.

Để thủ hạ lát chiếc Rolls Royce sang con đường gần đó, Tiền Phúc mới cất bước đi theo Lý Phàm.

Trong nhà lúc này, Cố Họa Y đỏ mắt khóc không ngừng.

“Ba, ba nhất định phải cứu Lý Phàm, anh ấy là bị người khác vu oan”

Cố Thiệu Huy ngồi trên sô pha, tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, khóe miệng giật giật: “Cuộc gọi này ba sẽ không gọi! Chuyện này là bản thân Lý Phàm xông vào, để tự nó giải quyết.

Nếu như nó thật sự bị oan, tự nhiên sẽ được thả ra”

Cố Thiệu Huy rất tức giận, quá mất mặt rồi!

Con rể của mình vậy mà làm ra loại chuyện này!

Càng đừng nhắc đến Vương Cẩn Mai lúc này, mặt mày giận dữ vì xấu hổ, quát mắng: “Phế vật! Bại hoại! Bại hoại gia phong! Họa Y, mẹ đã nói với con, tên vô dụng đó không phải thứ gì tốt đẹp, con không nghe mẹ, cứ muốn ở bên nó, bây giờ tốt rồi, con cũng nhìn rõ rồi, phế vật mặt người dạ thú! Như thế này, ngày mai con ly hôn với Lý Phàm, lần này bắt buộc phải ly hôn!”

Vương Cẩn Mai điên rồi, con gái vừa về nhà thì nói chuyện này với bọn họ.

Lúc này, Vương Cẩn Mai mặt mày vô cùng khó coi.

Đứa con rể này, thật là muốn làm mất hết mặt mũi của hai người già bọn họ!

Chuyện này nếu như truyền đến †ai của hàng xóm trên phố, Vương Cẩn Mai bà ta còn sống được không?

Tốt nhất phải nắm chắc, như thế này bà ta có thể ép con gái ly hôn rồi.

Cố Họa Y ôm mặt, suy sụp khóc to.

Ba mẹ của cô không giúp, cô phải làm sao đây?

Vừa hay vào lúc này, chuông cửa vang lên.

Vương Cẩn Mai vốn dĩ đã tức điên, tự nhiên không có tính khí tốt, quát: “Ai, cô hồn nào, nửa đêm ấn cái gì mà ấn!”

Cửa mở ra, người đứng ngoài cửa là Lý Phàm.

Biểu tình trên mặt của Vương Cẩn Mai ngưng đọng lại, mặt mày nghi ngờ: “Cậu không phải là bị bắt rồi sao, sao lại thả ra rồi”

Lý Phàm cười nói: “Mẹ, con không có phạm pháp, bọn họ tự nhiên thả con ra rôi”

Vào lúc này, Cố Họa Y nghe thấy tiếng của Lý Phàm, vội vàng xông tới, ôm chầm lấy Lý Phàm, khóc nức nở.

Lý Phàm an ủi vài câu: “Được rồi được rôi, tôi không có sao, giờ không phải đã ra rồi sao”

Trong phòng khách, một nhà ngôi cùng nhau.

Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy ngôi trên sô pha, ánh mắt sắc bén mang theo sự giận dữ, nhìn chằm chằm Lý Phàm, có ý chất vấn rất lớn.

Mà phía Lý Phàm, còn có một ông già ngồi cùng, chính là Tiên Phúc.

Vương Cẩn Mai luôn nhìn chằm chằm Tiên Phúc, vẻ mặt không vui nói: “Lý Phàm, ông lão này là ai, cậu sao tùy tiện dẫn người không quen biết vào nhà tôi?”

Vương Cẩn Mai rất không thích cách ăn mặc của ông già này, lớn tuổi như vậy rồi còn mặc vest, trong tay còn câm một chiếc hộp màu đen bà ta chưa từng thấy, vẻ mặt tươi cười.

Vừa nhìn là biết già mà không đứng đắn.

Lý Phàm ở cùng với người như vậy, chẳng trách bị bắt.

Lý Phàm nhàn nhạt giải thích: “Mẹ, ông ấy là… bạn của con, lần này con có thể ra ngoài, chính là nhờ vào quan hệ của ông ấy”

Còn bạn bè gì, Lý Phàm không nói.

Nếu như nói với bà ta, người ngồi trước mặt này là người giàu nhất của đại khu Sở Châu, hơn nữa là quản gia của mình, Vương Cẩn Mai liệu có bị điên không?

“Lão hủ Tiền Phúc, chào hai vị”

Tiền Phúc đã tìm hiểu qua, mẹ vợ của tiểu thiếu chủ là một người chua ngoa, đanh đá và thích vô cứ gây sự nổi tiếng, hôm nay vừa gặp, quả nhiên không khác biệt gì.

“Tiền… Tiền Phúc?”

Cố Họa Y lúc này mới dịu lại, nghiêm túc nhìn người ở bên cạnh Lý Phàm vài lần, kinh ngạc nói: “Ông thật sự là Tiên Phúc chủ tịch Tiền?”

“Họa Y, con còn quen ông lão này.’ Vương Cẩn Mai bĩu môi, cười lạnh như thiếu đòn.

“Mẹ, Tiền Phúc chính là người giàu nhất của đại khu Sở Châu chúng ta, hình như còn là chủ tịch của tập đoàn Hán Tân..” Cố Họa Y kích động nói.

Chông của cô vậy mà quen biết Tiền Phú!

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.