Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1165 chữ

“Bàn, đương nhiên là có thể bàn rồi, có đều là nói chuyện hợp tác với tôi thì điều kiện tiên quyết phải uống hết một bình rượu này.”

Trên mặt của Vinh Thường Uy đều là nụ cười dâm tà, vỗ tay phát ra tiếng, mỹ nhân nóng bỏng ở bên cạnh liền lấy ra một chai rượu Remy Martin chưa mở.

Thấy cảnh này, Cố Họa Y ngây ngẩn cả người, quay đầu lại nhìn về phía Cố Bội Sam, nhưng mà Cố Bội Sam lại khom người xuống, cười cười rồi trực tiếp rời khỏi phòng bao.

Cố Họa Y luống cuống đuổi theo, nhưng mà cấp dưới của Vinh Thường Uy lại trực tiếp ngăn cản Cố Họa Y lại, đồng thời còn đuổi hết những người trong nhà hàng ra bên ngoài, khóa cửa phòng bao lại.

Trong một căn phòng to như vậy chỉ còn lại Cố Họa Y mang theo vẻ mặt bối rối, cùng với Vinh Thường Uy mang theo gương mặt dâm tà.

Vinh Thường Uy đứng dậy, trong tay cầm theo một mình Remy Martin, đến gần Cố Họa Y, cười lạnh nói: “Tổng giám Cố, chẳng lẽ là cô không muốn chuyện hợp tác lần này?”

Dứt lời, anh ta bỗng nhiên bước lên phía trước một bước, nắm lấy tóc của Cố Họa Y, sau đó thô bạo rót rượu ở trong bình vào trong miệng của Cố Họa Y

“Ưm ưm..."

Cố Họa Y liều mạng giãy dụa, nhưng mà một lượng lớn rượu chảy vào trong dạ dày, vừa mới có mấy phút cô liền cảm thấy choáng váng hoa mắt.

Vinh Thường Uy giống như là một người điên, cứ cười khùng không ngừng, một tay của anh ta bỗng nhiên kéo áo khoác của Cố Họa Y ra, ôm lấy Cố Họa Y từ phía sau, dụi đầu vào trong mái tóc của cô, hít sâu mấy hơi.

Thơm quá!

“Tổng giám Cố, cô chạy không thoát đâu, không bằng đi theo tôi đi, tôi có thể cho cô chuyện hợp tác.” Vinh Thường Uy cười lạnh nói.

Cả người Cố Họa Y kéo căng, bỗng nhiên tránh khỏi Vinh Thường Uy, tát một bạt tay lên trên mặt của anh ta, thân thể lão đảo nắm lấy túi xách dưới mặt đất, lấy con dao gọt trái cây đã được chuẩn bị từ sớm ở bên trong ra, đau khổ bất lực gào thét: “Anh đừng đến đây, đừng đến đây..."

Vinh Thường Uy liếm môi một cái, gương mặt đau đớn càng làm cho anh ta đánh mất lý trí, hơn nữa trực tiếp bổ nhào qua giật lấy con dao gọt trái cây ở trong tay của Cố Họa Y, sau đó tức giận tát một phát lên gương mặt của cô, quát: “Đồ gái điếm thúi, dám dùng thủ đoạn với ông đây.”

Cố Họa Y bị đau, cái tát này làm cho cô hoa mắt váng đầu, cả người ngã xuống đất bất lực thở dốc.

Cô liều mạng giãy dụa đưa tay lấy cái điện thoại ở bên trong túi xách.

Lúc này, trong lòng của cô chỉ nghĩ đến Lý Phàm.

Bàn tay nhỏ và Cố Họa Y mò lấy cái điện thoại dốc hết toàn lực mà ấn gửi

Tinh!

Một tay của Vinh Thường Uy nắm lấy mắt cá chân của Cố Họa Y, làm cô ngã lên trên ghế sofa, sau đó đè người lên đặt Cố Họa Y ở dưới thân, gian tà nở nụ cười.

Cố Họa Y vùng vẫy, không ngừng đá vào Vinh Thường Uy.

Một tay của Vinh Thường Uy bóp vào cần cổ non miệng của cô sau đó lại là hai cái tát, mắng: “Giả vờ ngây thơ với ông đây, ngày hôm nay tôi chơi chết cô!”

Cùng lúc đó Lý Phàm đang ở trong bệnh viện, điện thoại di động ở trong túi vang lên.

Anh có chút nghi ngờ, ấn mở tin nhắn ra, nhìn thấy là của Cố Họa Y gửi tới.

Chỉ có chín chữ ngắn ngủi làm cho Lý Phàm lâm vào hoảng sợ.

“Lý Phàm, câu lạc bộ Bách Lệ Nhân, cứu em."

Câu lạc bộ Bách Lệ Nhân.

Cố Họa Y cầu cứu.

Tại sao cô lại đi đến nơi đó chứ?

Lý Phàm căn bản cũng không kịp suy nghĩ nữa, xoay người chạy ra phòng bệnh, trong lòng nóng như lửa đốt.

Cố Họa Y tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được, nhất định không thể.

Vương Cẩn Mai vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy Lý Phàm vội vàng chạy ra bên ngoài.

Trong lúc nhất thời bà ta chỉ vào bóng lưng của Lý Phàm rồi quát mắng: “Lý Phàm, cái tên phế vật đáng chết này, chạy đi đâu vậy hả?”

Tức chết đi được!

Cái tên Lý Phàm này không phải là bởi vì mình mắng có vài câu mà bỏ lại không làm đấy chứ?

Đúng là một tên rác rưởi bùn nhão không dính được tường.

Lý Phàm vừa mới chạy ra khỏi bệnh viện, đang chuẩn bị đón xe, trước mắt có một chiếc Ferrari mới tinh sáng bóng nhanh chóng dừng ở trước mặt của mình.

Ở trên xe có một cô gái mặc chiếc áo khoác màu đỏ bước xuống, phối hợp với chiếc áo cổ chữ v thấp ngực ở bên trong, phía dưới là cái quần màu xanh nhạt, cặp đùi thon dài trắng ngọc ngà làm cho người ta mê mệt cả người, tản ra một loại gợi cảm trời sinh.

“Anh Lý, anh muốn đi đâu?”

Đôi môi mỏng của cô gái khẽ mở, đi mấy bước đến trước mặt của Lý Phàm, cung kính khom người xuống hỏi.

Cách cúi người này càng làm cho khu vực nào đó đầy đặn ở trước ngực của cô ta càng trở nên mê người hơn.

“Cô là ai?” Lý Phàm nhìn sang, ánh mắt nghi ngờ.

“Anh Lý, tôi tên là Tần Tư Hạ, là Tiền lão đã sắp xếp tôi đến đây.” Tần Tư Hạ trả lời.

Đây chính là tiểu thiếu chủ đó à.

Trong lòng của Tần Tư Hạ kinh sợ, người này chính là tiểu thiếu chủ từ trong miệng của Tiền lão, đắc tội không nổi.

Toàn bộ Hán Thành này đều không có ai có thể đắc tội với anh.

Lý Phàm cũng không trì hoãn nữa, trực tiếp bước vào ghế lái phụ ra lệnh: “Câu lạc bộ Bách Lệ Nhân.”

Lý Phàm không hỏi gì nhiều, bước lên xe nhanh chóng khởi động chiếc Ferrari, tiếng xe môtô giống như là dã thú gào thét, Ferrari giống như thanh kiếm màu đỏ rời khỏi dây cung, trong nháy mắt hòa vào trong cơn gió, biến mất ở cửa bệnh viện.

Cảnh tượng này lại bị Từ Thiên Hải vừa mới bước xuống xe nhìn thấy.

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.