Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1172 chữ

Cố Tuấn Hào bị đau, xém chút ói luôn bữa tối hôm qua đã ăn, cả người gập bụng lại, lùi lại mấy bước, một hơi ngồi lên trên ghế.

Tất cả mọi người đều sững sờ, đây là tên phế vật Lý Phàm sao?

Ngay sau đó, Lý Phàm siết chặt quả đấm, còn muốn đánh tiếp.

Tuy nhiên, có một tiếng hét uy nghiêm và trầm thấp vang lên: “Dừng tay!”

Ông cụ Cố lên tiếng ngăn lại, vẻ mặt đầy tức giận.

Vốn dĩ ông ta muốn xem Lý Phàm sẽ làm gì, nhưng không ngờ tới, tên rác rưởi này lại ngông cuồng như vậy, lại dám đánh cháu đích tôn của mình.

“Ông nội, ông nhìn xem, Lý Phàm tên khốn này, đúng là xem thường ông xem thường nhà họ Cố mà, nó đánh gãy tay của cháu rồi.” Cố Tuấn Hào nắm chặt cánh tay phải, vẻ mặt đau đớn, trán không ngừng toát mồ hôi.

Cố Thiệu Dũng chạy tới, nhìn một cái, mặt đỏ bừng lên, tức giận chỉ vào Lý Phàm mắng: “Phản rồi phản rồi! Cái đồ chó như mày, sao lại dám đánh con tao, đúng là vô pháp vô thiên mà!”

Sau đó, những người nhà họ Cố đều giận dữ chửi mắng Lý Phàm: “ Ngông cuồng! Lý Phàm mày là cái thá gì chứ, sao dám ở đây ra tay đánh người?”

“Ông, đuổi nó ra khỏi nhà họ Cố, còn Cố Họa Y nữa, cùng nhau đuổi ra khỏi công ty!”

“Đúng vậy, Lý Phàm không coi ai ra gì như vậy, nhất định là do Cố Họa Y dạy.”

Đối mặt với những lời mắng mỏ và chỉ trách của mọi người, Lý Phàm chỉ nhíu mày không quan tâm.

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào ông cụ Cố.

Ông cụ lúc này cũng rất tức giận, hàng lông mày lạnh lùng nhíu chặt lại thành một đường, cầm cây gậy trên tay gõ mạnh lên sàn, tức giận nói: “Mày quỳ xuống ngay, dập đầu xin lỗi Tuấn Hào.”

Nghe thấy những lời này, Cố Tuấn Hào đứng ở một bên, nở nụ cười khẩy.

Nhưng mà, ngoài sự mong đợi của mọi người, Lý Phàm không những không quỳ xuống, ngược lại còn chất vấn ông cụ: “Ông nội, cháu muốn biết rằng, Họa Y đã làm gì sai, mọi người lại ăn hiếp cô ấy như thế này!”

“Hỗn láo! Mày có tư cách gì chất vấn tao? Mày đúng là muốn làm phản mà!”

Ông cụ Cố tức giận, giơ cao cây gậy trong tay, dùng sức hướng vào vai của Lý Phàm.

Lý Phàm vung tay lên, trực tiếp nắm lấy cây gậy gỗ rắn chắc, hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm ông cụ Cố, trầm giọng nói: “Họa Y rốt cuộc làm sai chuyện gì?”

Câu chất vấn này, thêm vào việc Lý Phàm dám ra tay đánh trả, trong chốc lát, đều khiến tất cả họ hàng nhà họ Cố kinh ngạc!

Ông cụ Cố cũng hết giận, trách mắng: “Phản rồi phản rồi! Cái tên vô dụng như mày, lại dám chất vấn tao? Còn dám đánh trả?”

Khuôn mặt của ông cụ Cố lúc này tái mét đi.

Cố Tuấn Hào và Cố Thiệu Dũng nói đúng, Lý Phàm này, có tính phản bội, nếu như sau này bản thân chết đi, công ty thuốc Vân Sinh này giao cho Cố Họa Y, nhất định sẽ bị thằng nhóc lấy mất!

Không được, tuyệt đối không được!

Cố Tuấn Hào ở một bên thấy Lý Phàm dám đánh trả, lập tức mừng thầm trong lòng, biểu cảm trên mặt càng trở nên ác độc, tức giận nói: “Lý Phàm, mày hỗn láo thật! Mày muốn làm gì? Còn muốn ra tay đánh ông hay sao?”

Hét xong, anh ta lập tức quay đầu lại nói với ông cụ: “Ông nội, nhà họ Cố của chúng ta tuyệt đối không thể dung thứ cho tên này, ông nhìn đi, thằng đó đến ông cũng không kính trọng, nếu như sau này ông không ở đây, tên Lý Phàm này sẽ tạo phản luôn đấy!”

Câu nói này, đã nói trắng ra!

Vốn dĩ ông cụ Cố đang nghĩ về chuyện này, nhưng bây giờ Cố Tuấn Hào đề cập đến nó, ngay lập tức làm tăng lên rất nhiều sự tức giận và lo lắng trong lòng ông.

“Nếu mày còn dám đỡ, tao sẽ làm mày và Cố Họa Y, bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố,gạch tên ra khỏi gia phả nhà họ Cố!”

Ông cụ Cố trầm giọng quát.

Câu nói này, nặng lời rồi!

Lý Phàm sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới ông cụ sẽ hành xử như vậy.

Vương Cẩn Mai ở cạnh bên nghe thấy lời này, lo lắng!

Ông cụ lại muốn đuổi Cố Họa Y ra khỏi nhà họ Cố, hậu quả này, không thể gánh vác nỗi.

Bà ta sợ hãi, lập tức tức giận xông lên, tát mạnh vào mặt Lý Phàm, trách mắng: “Lý Phàm, cậu điên rồi sao, đến lời của ông cũng không nghe, cậu muốn khiến Họa Y bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố sao? Cậu muốn nhà chúng ta vì cậu mà chịu liên lụy sao? Cậu lập tức quỳ xuống cho tôi, xin lỗi Tuấn Hào và ông!”

Xong rồi xong rồi!

Nếu là bởi vì Lý Phàm mà khiến Họa Y bị liên lụy, Vương Cẩn Mai có thể có ý muốn giết tên phế vật này!

Lý Phàm cũng sửng sốt, nhếch khóe mắt, nắm chặt cây gậy trong tay, liếc mắt nhìn Cố Họa Y nhợt nhạt, trạng thái không được tốt lắm.

Vào lúc đó, tất cả sự tức giận của anh đã biến thành tro bụi.

Vì Cố Họa Y, anh có thể làm bất cứ thứ gì, có thể chịu đựng bất cứ điều gì.

Lý Phàm từ từ thả cây gậy trong tay ra.

Bang!

Vào thời khắc anh buông tay ra, sự giận dữ của ông cụ liền đánh vào vai của Lý Phàm, quở trách: “Tên rác rưởi như mày, cũng dám chất vấn tao? Tao đánh chết mày!”

Vừa nói, ông lão vừa đập mạnh vào vai Lý Phàm.

Âm thanh bang bang đó, vang lên khắp cả phòng họp.

Họ hàng nhà họ Cố, đều nhìn với ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt.

Đánh rất hay.

Vừa rồi, bọn họ thật sự cho rằng Lý Phàm muốn tạo phản chứ, nhưng hiện tại xem ra, vẫn là một tên phế vật.

Mà lúc này, Cố Họa Y ở một bên khó khăn lắm mới lấy lại sức, đầu óc cũng tỉnh táo một chút, híp mắt lại, nhìn bóng người mờ ảo phía trước.

Lý Phàm đang chịu phạt vì bản thân.

“Lý … Lý Phàm.”

Cố Họa Y khó khăn hét lên một tiếng, giọng nói cực kì yếu ớt.

Bạn đang đọc Ông Chủ Thần Bí (Bản Dịch) của Phi Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.