Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhầm Kịch Bản.

Tiểu thuyết gốc · 2114 chữ

Bên trong một hầm rượu ở sâu dưới mặt đất, tuy rất rộng rãi nhưng bốn bề khá lạnh lẽo, chỉ có những cái thùng lớn bằng gỗ được xếp đặt ngăn nắp theo từng hàng, kéo dài sâu vào bên trong không thấy điểm cuối. Trên mặt đất là một chiếc đèn dầu nhỏ, ngọn nến bên trong như sắp rớt ra ngoài, chút ánh sáng lập lòe rọi lên gương mặt của một cung nữ. Cô ta nằm ngửa trên nền đất nhớp nháp, gương mặt tái xanh và hơi thở thì đã biến mất. Nếu như chú ý thêm, thì sau đầu cô ta có một vết thương khá lớn, máu đỏ vẫn còn chảy tí tách.

Đột ngột, cặp lông mày của cô cung nữ nhíu lại như chịu đựng một cơn đau quá lớn, cơ thể trở nên run rẩy và gương mặt thì đã xuất hiện nét hồng hào. Trái tim tưởng như đã ngừng đập vận động trở lại, còn vết thương sau đầu cô ta biến mất một cách thần kỳ sau khi một tia sáng trắng phủ xuống, chỉ chốc lát đã hoàn hảo như ban đầu. Nếu không có vũng máu vẫn còn đọng lại, có lẽ không ai biết được rằng cô cung nữ này đã té ngã đến mức đăng xuất khỏi cuộc đời.

“Ta… ta sống lại rồi sao?” - Linh Nhi nở một nụ cười vui vẻ, khó tin nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn thông qua chút ánh sáng mờ ảo.

Từ những ký ức mà bản thân vừa mới hấp thu được, cô biết rằng thân phận hiện tại của mình chính là một cung nữ, chuyên hầu hạ nhà vua trong khi ngài dùng bữa. Hay theo định nghĩa của thế giới này thì cô là người thuộc sở “Lý Thiện” của triều đình nhà Nguyễn.

Dù thế, số ký ức nhận được cũng quá nhiều, những hình ảnh đan xen liên tục xuất hiện trong đầu khiến Linh Nhi hơi choáng váng, tạm thời cũng không rõ lắm về việc bản thân đang ở đâu. Là một thế giới song song? Thời cổ đại của Trái Đất? Hay là một vũ trụ xa lạ nằm tít bên kia bờ vũ trụ.

Cái tên “triều đình nhà Nguyễn” rất xa lạ đối với Nhi, đất nước của cô chắc chắn không hề có tên triều đại này. Hơn nữa, ngôn ngữ cũng cực kỳ lạ lẫm, không giống như tiếng Trung mà cô biết.

Nhi không nghĩ thêm nữa, nhìn không gian xung quanh một thoáng thì mới nhớ đến nhiệm vụ. Cô bèn ngồi dậy, nhặt chiếc đèn dầu lên rồi soi đường tìm rượu. Thứ cô cần lấy có tên là rượu Ba Kích - một thứ thức uống có cái tên kỳ lạ nhưng nhà vua lại rất thích, nghe nói thứ này có tỷ lệ cao giúp ngài hạ sinh quý tử.

Tốn chừng mấy phút, Nhi tìm đến một cái kệ gỗ đặt những bình thủy tinh trong suốt, bên trong là chất lỏng màu tím rất đẹp, được ngâm cùng một loại thực vật quái dị trông khá giống ruột gà, Nhi nghĩ đó rất có thể là “Ba Kích”. Nhi lấy đại một bình được xếp ngoài cùng, rồi cầm nó quay trở về đường cũ.

Cô đi khá nhanh, bởi vì biết bản thân đã ở dưới này quá lâu, trí thông minh của cô cũng không tệ, biết điều nên làm là không để những người khác sinh nghi.

Bên trái vị trí mà Nhi sống lại là một cái cầu thang gỗ khá chắc chắn, cô cứ thế bước lên trên.

Ánh sáng dịu nhẹ hiện lên trong mắt Nhi, nhiệt độ cũng trở nên ấm hơn theo từng bước chân của cô. Cuối cầu thang là một căn phòng được làm từ đá trắng. Có ba cung nữ đã chờ sẵn ở đó, độ tuổi của họ cũng tương tự Nhi.

“Chị Nhi! Sao chị đi lâu thế?” - một người nói.

Nhi giải thích: “À… tại chị làm rơi đèn, mãi mới nhặt lại được nên hơi tốn thời gian.”

“Thế chúng mình đi mau đi chị. Sắp đến giờ dùng bữa của bệ hạ rồi. Kẻo không kịp mất.”

“Được, mau đi thôi.”

Cả bốn người đi vội, đúng lúc bên cạnh có một chiếc gương lớn màu bạc, Nhi không nhịn được nhìn thoáng qua bản thân mình trong gương. Hình dáng hiện tại của cô là một cung nữ trẻ tuổi mặc váy lụa màu xanh lục, da trắng, ngũ quan xinh xắn. Dù vẫn chưa trổ mã hoàn toàn bởi bộ ngực hơi bé nhưng đã có dáng dấp của mỹ nhân tương lai. Có lẽ điểm trừ là những vết bẩn vẫn còn trên trang phục nhàu nát, cùng chút máu đỏ chưa khô.

Cô thấy vui lắm, bởi kiếp sống trước kia của Nhi thì nhan sắc cô thuộc loại tầm thường, không hề có chút gì nổi bật. Nếu như trước kia cô có sắc đẹp thế này, hẳn là cuộc sống sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

“Chị Nhi! Chị té hay sao mà trang phục bẩn thế? Chị mau về thay y phục đi!” - một cung nữ nhận ra nên nói.

Nhi lắc đầu, biết rằng nếu bây giờ đi thay đồ thì sẽ không kịp. Cô nói: “Không cần! Lát nữa ta sẽ tự giải thích với bệ hạ.”

Trong lòng cô hiện tại là những bộ truyện huyền ảo ngôn tình mà bản thân đã từng đọc. Một người xuyên không sống lại, cái đầu tiên là tạo ấn tượng mạnh với nam chính - ở đây là hoàng đế. Sau đó hai người sẽ yêu nhau, chàng chàng thiếp thiếp đầy hạnh phúc.

Mà thứ tạo ấn tượng mạnh mẽ nhất, lại chính là không quỳ gối với nhà vua, nói những kiến thức vượt thời đại và tỏ vẻ khinh thường xã hội phong kiến. Sau đó, nhà vua sẽ cảm thấy rất cô rất thú vị, không thể kiềm lòng muốn tìm hiểu rồi phát sinh ái mộ.

Trong ấn tượng của Nhi, hoàng đế của đất nước này cũng rất đẹp trai, lại lạnh lùng y hệt các “tổng tài bá đạo” trong truyền thuyết.

“Nhưng mà…” - cô nàng cung nữ kia muốn nói tiếp thì thấy Nhi trừng mắt, vội vàng ngậm miệng. Trong ánh mắt cô ta có chút u oán, nếu Nhi không kịp thì cả ba người họ sẽ có dịp thay thế cô hầu rượu nhà vua, và biết đâu sẽ may mắn lọt vào long nhãn.

Bốn người đi qua hành lang rộng rãi, sơn son thiếp vàng với những cây được chạm trổ rất tỉ mỉ đủ thứ hình thù. Phần mái trên đầu là mái ngói lưu ly mang theo một nét đẹp cổ kính, hai bên hành lang cũng không thiếu những chậu cây xanh tốt - nghe nói là được sứ thần các nước dâng tặng.

Ngự Thiện Phòng nằm ở phía đông hoàng cung, tốn chừng ba phút di chuyển thì cả bốn người đã đến nơi.

Việc ăn uống của nhà vua đương nhiên là được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, hàng trăm người thuộc sở Lý Thiện đã chờ sẵn trước khoảng sân rộng rãi, sắp thành hai hàng thẳng tắp. Một bên là những lính gác nai nịt gọn gàng trong lớp giáp nhẹ màu bạc, thần tình nghiêm túc đứng thẳng, trên tay là những cái mâm vàng được đậy kín bởi lồng gỗ, bên trong là những món ăn đã được chuẩn bị sẵn. Bên còn lại là những cung nữ xiêm y thướt tha, trang phục cũng không thống nhất, cung nữ chuyên đàn hát mặc đồ xanh dương, chuyên nhảy múa thì là đồ trắng, còn phục vụ điểm tâm thì có trang phục tương tự như đám Linh Nhi.

Đứng đầu hai bên là hai vị thái giám tuổi đã cao, râu tóc bạc phơ, khoác quan phục đỏ rực. Hai vị này là hai người đứng đầu sở Lý Thiện thuộc Nội Vụ Phủ, đồng hàm thất phẩm.

Thấy bốn người Linh Nhi đến muộn, một trong hai thái giám khẽ hừ lạnh, tạm thời ghi nhớ rồi sẽ xử lý sau. Ba cô cung nữ khác cúi đầu thật thấp, sắc mặt đã chuyển sang tái nhợt. Riêng Linh Nhi, cô ả ngẩng mặt lên chẳng chút sợ hãi, vẻ ngông nghênh cứ như “bà mày là nhất”.

Vị thái giám nọ hơi nghi hoặc, dụi mắt xem bản thân có nhìn nhầm hay không, rồi chợt nở một nụ cười bí ẩn.

Linh Nhi chẳng coi vào đâu, trong lòng là bao nhiêu ảo tưởng. Cô phảng phất thấy bản thân sẽ trở thành người đàn bà quyền lực sánh vai cùng hoàng đế, và cả lũ người lít nhít ở đây sẽ quỳ mọp dưới chân, mong chờ để phục vụ cho cô.

Trái tim bé nhỏ bành trướng mãnh liệt, Linh Nhi đã bị đầu độc bởi mớ tiểu thuyết mất não mà chẳng hề biết Tử Thần sắp xuất hiện.

Ngay lúc này, một giọng the thé vang lên từ xa - “Hoàng thượng giá đáo!”

Không ai bảo ai, cả đám đều cung kính quỳ xuống, những cái mâm được đưa lên thật cao trong khi đầu cúi thật thấp. .

Tiếng hô nhất quán, đồng thanh vang vọng: “Bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Riêng Linh Nhi, cô không quỳ xuống mà nhìn về phía có tiếng nói, trong lòng có chút hồi hộp cùng mong chờ.

Cuối cùng, đấng cửu ngũ chí tôn cũng xuất hiện.

Hoàng đế khoác long bào vàng rực, bộ dạng cực kỳ trẻ tuổi, gương mặt đẹp trai muốn rụng hết cả trứng. Mày kiếm, mũi cao, ánh mắt sáng rực như bên trong có những ánh sao. Làn da không quá trắng mà hơi ngăm, nhưng như thế lại toát lên sự mạnh mẽ. Dáng người của hoàng đế cũng khá cao lớn, Nhi đoán ẩn sau lớp áo bào đó là những múi cơ khỏe mạnh.

Thái giám đi đầu mở đường, hai bên là những cận vệ khoác giáp đỏ, đội thêm mũ trụ có gắn lông vũ, bên hông đeo cả vũ khí.

Cả đám người thấy Linh Nhi vẫn đứng thẳng thì đồng thời dừng lại, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn một người đã chết, vẻ mặt ai nấy đều như nhịn cười, khóe môi run rẩy.

Linh Nhi không để ý, bởi tất cả tinh thần của cô đều chăm chú vào gương mặt hoàng đế, đã nghĩ đến cảnh tượng chui vào lòng người đàn ông lạnh lùng nọ. Cô lại ảo tưởng hơn nữa, nghĩ rằng anh ta đang nói thầm “cô gái này thật thú vị”.

“Ngươi! Vì sao không quỳ?” - Hoàng đế hỏi, giọng nói nghiêm nghị mang phong phạm đế vương.

“Thưa bệ hạ! Dưới đầu gối có…”

Đột nhiên, một tiếng “đoàng!” đinh tai nhức óc vang lên cắt ngang lời nói. Tặng cho Linh Nhi một phát đạn chính xác ngay giữa mi tâm. Bao nhiêu lời thoại đã chuẩn bị sẵn cứ thế được cô ả đem theo xuống mồ.

Một thanh niên trẻ tuổi trong dàn cận vệ đang đủng đỉnh thổi khói trắng bốc ra từ nòng súng, trên tay hắn ta là một khẩu lục bạc Desert Eagle.

Thân thể Linh Nhi ngã xuống đất, máu đỏ vẩy lên mặt đá, ánh mắt cô trợn trừng thật lớn, như có vẻ khó tin. Đến trước khi lìa đời, cô vẫn không thể tin được số phận lại trêu đùa cô như vậy.

“Con bà nó! Nhầm kịch bản rồi!”

Hoàng đế lạnh nhạt nhìn tất cả, chốc sau mới vuốt trán với vẻ bất lực: “Nhật Quang khanh gia, khanh có thể để người ta nói hết câu rồi mới hạ thủ được không?”

“Thưa bệ hạ! Lời thoại tiếp theo hẳn là như thế này. Dưới đầu gối có hoàng kim, quỳ trời, quỳ đất, quỳ cha mẹ. Vì sao ta phải quỳ ngài. Nhưng trẫm là cửu ngũ chí tôn. Thưa ngài, chúng sinh đều bình đẳng. Vì sao chúng sinh lại bình đẳng. Thưa ngài, vì chúng ta là vạn vật chi linh, không phân quý tiện. Tiếp đó, theo kịch bản thì bệ hạ ngài sẽ suy ngẫm, rồi như vỡ ra gì đó, kế đến sẽ tự thì thầm.”

“Trẫm thì thầm thế nào?”

“À. Thì là… cô gái này thật thú vị.”

Bạn đang đọc Ông Tổ Nghề Đầu Thai sáng tác bởi kasowi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kasowi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.