Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân Phận Mộc Lan

Tiểu thuyết gốc · 2207 chữ

o0o..

Thanh thành, tại một phòng trà nho nhỏ yên tĩnh, Phá Thiên ngồi nhâm nhi chén trà trên tay, hắn có vẻ không vội hình như đang đợi ai đó.

- "Phá huynh, lâu không gặp? Có vẻ còn tiến bộ nhiều hơn trước, chúc mừng chúc mừng."

- "Vạn huynh, chỉ là một chút lỗ lực thôi mà, không biết việc ta nhờ huynh đã tìm hiểu được gì chưa?"

- "Haizz ta cũng tìm giúp qua rồi nhưng hầu như vẫn chả có gì đặc biệt, mọi người trong thành càng ngày càng quy thuận Thanh Phong thành chủ càng nhiều, kể cả mấy con cá lớn như hai đại gia tộc Lã, Lan giờ cũng ngoan ngoãn cúi đầu rồi đều chỉ vì Mộc Lan tiểu thư sẽ tạo ra sự khác biệt nơi đây."

- "Lúc đầu ta lo các đại gia tộc sẽ làm điều gì ngu xuẩn không phải, cũng may là lo xa." Phá Thiên đáp.

- "Ha ha huynh cứ đùa, đã là lại gia tộc tồn tại được lâu đến nay đâu phải kẻ ngu, làm vậy khác gì công khai tử chiến với bảo thương hội cùng phủ chủ. Mà nói đi nói lại thì việc quy thuận với phủ chủ cũng không phải nước đi tồi, mấy trăm năm mới xuất hiện một thiên tài như vậy thì có nghĩa là cái Thanh thành này sẽ thực sự đổi thay. Huynh biết không tuy hàng năm đều có thú loạn nhưng đều là hoang thú mà đã đáng sợ vậy chứ chưa nói đến đại loạn."

- "Đại loạn, ý huynh là sao?" Phá Thiên ngạc nhiên hỏi.

- "Cái này huynh không biết cũng không gì lạ vì mới là người mới. Huynh nhìn xem cái thành trì rách nát này sao có thể chống lại được yêu thú tấn công chứ, chắc nó đấm cho vài cái là đã lún tường. Nơi đây tuy nằm trong danh sách thành biên cương nhưng không phải thành trì đối phó yêu thú tấn công mà ý nghĩa nó dùng để trì hoãn tăng thêm thời gian để mọi người rút lui."

- "Huynh biết rừng Tuyệt lâm cách đây hơn ngàn dặm không?" Vạn Thông hỏi.

- "Ta biết, Tuyệt lâm là cánh rừng dùng để chia ranh giới giữa đại tiên tông và đại yêu tông. Vốn rất lâu trước kia là một trong những chiến trường quyết liệt giữa hai đại tông. Sau đó hai đại tông kia tổn thất nhiều mới dùng tay thoả hiệp nhưng đất nơi đây đã nhiễm máu quá nhiều cường giả hai bên, âm khí cùng sát khí tích tụ khó tiêu tan, ngàn năm sau hai khí đó đã loãng ra rồi trộn lại tạo thành oán khí. Do cây trong rừng trước kia đã chết sạch, nơi đây lại chỉ còn những cái cây mới quỷ dị mọc lên nên người ta đặt là tuyệt lâm chính là ghép từ mảnh rừng không cây và tuyệt địa. Nghe nói ai vào quá gần đều sẽ bị hoá điên rồi chết."

Phá Thiên biết những người hoá điên đều do tu vi quá kém chỉ những ai biết luyện hoá oán khí thành linh khí tinh thuần thì có thể nói đây chính là bảo địa mới đúng.

Vạn Thông giật mình quay sang:

- "Ặc, điều huynh nói tiểu đệ đây cũng không hiểu nhiều chỉ biết nơi đó rất tà dị. Nghe tận tai thì mới biết Phá huynh nói thì mới biết đúng là chân nhân bất lộ tướng, tiểu nhân khả lộ thân."

Thái độ Vạn Thông quay ngoắt 180 độ, hành nghề bán tin lâu như hắn xung quanh mấy thành mà mới lần đầu thấy có người biết rõ tuyệt lâm vậy thì người này thật không đơn giản.

Phá Thiên cười vang, tay vỗ đùi:

- "Ha ha ha, Vạn huynh khách sáo,ta đây không phải cao nhân, huynh cũng đâu phải kẻ tiểu nhân, đây chỉ là chút thông tin mà ta tình cờ biết thôi không có gì đáng nhắc. Mà huynh đang nói chuyện về Tuyệt Lâm ắt hẳn phải liên quan đến Mộc Lan rồi, xin huynh nói tiếp."

Vạn Thông quay sang lấy chén trà đưa lên:

- "Phá huynh thật đáng phục rất khác những người ta đã gặp, còn trẻ biết nhiều nhưng lại rất khiêm tốn, ta đây trước lấy trà thay rượu kính huynh một ly sau đó xin nói tiếp." Hắn đưa trà lên một hơi uống sạch rồi nói tiếp.

- "Hằng năm đều có yêu thú điên loạn từ trong tuyệt lâm lao ra điên cuồng giết chóc, vì để bảo vệ an toàn tổ vương nhiều đời trước đã xây dải thành trì kiên cố đặc biệt gọi là hắc thành tại khắp những chỗ hiểm yếu để chống lại yêu thú.Đây chính là niềm tự hào giúp Thái Nguyên quốc đứng vững cả trăm năm nay. Quân đội nơi đây gọi là hắc binh, đứng đầu là hắc thành chủ, mà quản lí vùng này chính Đinh Lăng thành chủ."

- "Khoan đã theo như huynh nói đã có tiền tuyến hắc thành đúng không, nhưng có lúc nào hắc thành thất thủ chưa hoặc có yêu thú lọt qua." Phá Thiên ngắt lời.

- "Uhm, hắc thành mà thất thủ thì cả lũ đi hết nhưng đúng là có trường hợp yêu thú lọt qua được. Ngươi thấy bức tượng giữa quảng trường không, đấy chính là vị thành chủ đại nhân ba mươi năm trước vì bảo vệ thành mà dẫn theo tộc nhân liều chết cùng hai con yêu thú. Lúc đó nghe nói đánh nhau trời long đất lở thành vỡ tan tác cuổi cùng họ chọn cách tự bạo thể để giết chúng nó. Về sau dân chúng nơi đây để tưởng nhớ lấy theo tên vị thành chủ lúc đó đổi tên nơi đây là Thanh thành, dựng tượng ông tại chính giữa quảng trường để ghi công."

Phá Thiên bắt đầu cảm thấy không ổn với truyện năm đó, Thái Nguyên không có bị diệt chứng tỏ hắc thành vẫn vững nhưng ở Thanh thành yêu thú mấy chục con đâu phải chuyện đùa. Lọt một hai con thì còn có thể nhưng nhiều như vậy chắc chắn là có người cố tình huỷ diệt nơi đây mà nhất định là một trong những kẻ đứng đầu hắc thành rồi.

Thôi đó còn là chuyện của hai năm sau giờ chưa đến lúc có nhiều tâm lực vậy.

- "Vạn huynh, xin nói tiếp."

- "Theo ta nghe ngóng được ông ta chỉ có duy nhất một người nối dõi tên Đinh Lực năm nay mười tám. Vì là đứa duy nhất nên rất được cưng chiều, làm rất nhiều việc thương thiên hại lí, khiến người người oán hận nhưng nếu không phải việc động trời thì cha hắn không quản. Hắn nổi tiếng háo sắc, mà hắn cũng đi thi lại đứng trên bách bảng chỉ sợ?"

- "Ý huynh là hắn sẽ cầu hôn với Mộc Lan sao, chắc chứ?"

- "Ta cũng không chắc lắm nhưng trong ngày ta thấy người của hắc phủ đã đến đây đưa quà điều này cho thấy khả năng cao là vậy?"

Phá Thiên lại đáp:

- "Mạc Phong theo huynh hắn có đáp ứng không, ta mới đến đây?"

- "Ài, Mạc Phong thành chủ nổi tiếng là người sát phạt quyết đoán, từ lúc hắn vực dậy thế lực đến lúc công thành danh toại như hôm nay mất có hai mươi năm. Năm xưa những người từng không ủng hộ hắn trong đó có một đại gia tộc đã biến mất, từ chó đến gà, già lẫn trẻ cũng cũng không tha một mống. Hắn đã nhiều năm không động tĩnh, lại không phải cá trong ao, huynh nghĩ hắn có đồng ý hay không?" Trên mặt Vạn Thông có chút bi ai một hồi quay sang nói tiếp.

- "Ta không biết vì sao huynh lại quan tâm đến Mộc Lan như vậy nhưng ta đây coi huynh như bạn bè mạo muội nhắc câu huynh đừng để bụng.Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nếu huynh chỉ đơn giản hâm mộ thì ta không có gì để nói nhưng nếu có gì khác thì việc dây dưa với nàng có thể dẫn đến chết"

- "Ha ha ha, chết sao, chết không đáng sợ, ta chỉ sợ hối hận đến lúc chết thôi,thứ ta nợ nàng đã không dùng gì trả được rồi. Lúc trước khi hai ông bà nuôi ta mất có làm bài thơ." Phá Thiên cười to lên tiếng rồi ngâm thơ.

"Đời là bể trầm kha vật chất

Suốt cuộc đời tất bật mưu sinh

Trăm đường vạn nẻo phù sinh

Bạc tiền cơm áo chông chênh phận người.

Chân gắng bước giữa đời xuôi ngược

Nào biết đâu phía trước chông gai

Đôi khi phước bất trùng lai

Họa vô đơn chí mỗi ngày biết đâu?"

- "Đời mỗi người đều đầy chông gai, phía trước ai biết đâu là hoạ hay hay là phúc bất ngờ muốn trốn tránh cả đời cũng không thể. Chung quy người ai cũng phải chết chỉ là sớm hay muộn mà thôi, vì vậy cứ thẳng lăng mà sống không thẹn lương tâm là đủ."

- "Phá huynh nói chí phải, nam nhi chỉ có chết đứng không có sống quỳ. Trước vốn vì tài[1] nay dùng chân tâm nguyện dùng chút tài hèn sức mọn giúp sức Phá huynh."

[1] Tiền tài.

- "Vậy xin đa tạ Vạn huynh."

- "Phá huynh còn chuyện này nữa, Mộc Lan có một bí mật chỉ có ít người sống lâu trong thành mới biết thôi."

- "Vậy sao, xin nói."

- "Huynh không để ý sao Mộc Lan là con thành chủ nhưng họ không phải Mạc à. Năm xưa nghe nói là Mạc Phong tình cờ nhặt được bên ngoài thành về nuôi. Chuyện đáng ngờ là với tính cách của hắn đột nhiên có lòng tốt hay là cảm thấy có lỗi lên mang về nuôi là điều không thể, hai tay hắn nhuốm đầy máu mà hài tử hắn cũng không tha thì lấy đâu tình người, mà với việc hắn đối đãi tài nguyên tu luyện không kém tí nào con trai ruột hắn Mạc Dĩnh thì càng đáng ngờ hơn. Chuyện này thật sự khó hiểu?"

Phá Thiên ngẫm nghĩ một lúc đáp:

- "Ta nghĩ chuyện chỉ có hai khả năng là Mộc Lan có thân phận đặc biệt mà hắn thì lại biết được hoặc trên người nàng đang cất giấu bí mật gì đấy mà hắn thèm khát. Nếu là vì nàng có thân phận đặc biệt thì tên kia đã giao nàng ra đổi lợi lộc đi vậy chỉ có thể là ý hai. Mộc Lan vẫn sống tốt như vậy chứng tỏ hắn chưa lấy được thứ hắn muốn, mà Mộc Lan cũng không biết. Tính từ giờ đến lúc nàng đi là còn chưa đầy mười tháng, mà tên Đinh Lực này sẽ sớm đi cầu hôn với nàng. Mạc Phong nhất định sẽ không ngờ được những việc lần này xảy ra, củi ba năm thiêu một giờ chỉ sợ hắn sẽ giống như chó điên bằng mọi cách moi bí mật từ Mộc Lan khiến nàng nguy hiểm."

- "Uhm, Phá huynh nói đúng nhưng bằng cách gì thì ta không thể biết, ta có chủ ý này huynh theo mà làm."

- "Cách gì?" Phá Thiên vội vàng hỏi.

Vạn Thông nói tiếp:

- "Tiểu thư tuần sau sẽ đi vào hoang lâm rèn luyện bản thân, hiện giờ mạc phủ đang tuyển các thợ săn am hiểu dẫn đường, huynh cũng từng lịch lãm nhân cơ hội này tiếp xúc. Chúng ta không thể biết được lão cáo già này hành động như nào chỉ có duy nhất cách là tìm được bí mật trên người cô ta để đi trước một bước."

Phá Thiên lắc đầu:

- "Nói thì dễ đã mười mấy năm kẻ thông minh như vậy còn chưa tìm được ta khả năng cao là cũng không."

Kiếp trước đi với với Mộc Lan cũng gần năm năm hắn cũng không phát hiện ra điều gì lạ thường cả nên cho có muốn mấy tháng ở đây tìm ra là không thể nào.

- "Vậy hết cách rồi."

- "Cũng không hẳn ta đã có phương án dự phòng rồi? Cái này huynh không biết thì tốt hơn kẻo liên luỵ."

Mặc dù Phá Thiên nói thế nhưng Thích Thông Vạn kiểu cũng đoán được là hắn sẽ là cực đoan mang tiểu thư đi trốn rồi. Kiểu này không chỉ đắc tội với hắc thành mà cả tiên tông nữa không thể đùa được.

- "Huynh đã quyết thì ta cũng không cản nhưng huynh phải thật cẩn thận, xung quanh Mộc Lan thẩn nào cũng có người âm thầm đi theo. Lâu rồi mới gặp tối nay chúng ta uống một chầu không say không về."

- "Đa tạ nhắc nhở, nào hôm nay phải đến huynh mời ta đó ha ha ha."

o0o..

"Rượu say tri kỉ ngàn chén ít, Lời không hợp ý nửa câu nhiều".

Bạn đang đọc Phá Thiên sáng tác bởi o0o..
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi o0o..
Thời gian
Cập nhật KoLove
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.