Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chu Tước Thành

Tiểu thuyết gốc · 2354 chữ

Trước mắt hai người là một thành trì cổ lão, rộng lớn và hoa lệ.

Trước đại môn của Chu Tước Thành có hai thân ảnh nghiêm chỉnh đứng đấy, chỉ đứng yên đấy nhưng khí tức thì chắc chắc là kim đan kỳ tu sĩ.

"Lợi hại a"

"Gác cổng thôi đã là kim đan kỳ tu sĩ rồi"

"Chưa kể đến thần thức truy quét của cường giả cấp cao nữa"

Nguyệt Trần cảm thán trước sức mạnh mà tòa thành trì này thể hiện ra.

"Nói chính xác thì phải là Độ Kiếp kỳ tu sĩ đang dùng thần thức bao trùm cả tòa thành này đấy". Tuyết Vũ cười cười nói.

"Độ Kiếp kỳ"?

"Vậy là chỉ kém muội một bật a"?. Nguyệt Trần khi nghe đến có cường giả Độ Kiếp kỳ dò xét thần thức thì cũng có chút e ngại a.

"Có muội ở đây, không ai làm gì được huynh đâu". Tuyết Vũ tự tin nói.

"Có lời này của muội thì ta yên tâm rồi". Nguyệt Trần hắn hiển nhiên vui vẻ trước lời của Tuyết Vũ.

"Được lão bà bao nuôi thật sướng". Nguyệt Trần trong lòng tự hào, cản thán.

"Huynh từ từ đi dạo, muội có chút chuyện cần xử lý"

"Xong việc muội sẽ tìm huynh sau"

Bước vào thành trì Tuyết Vũ như cảm nhận được gì đó, gấp gáp nói.

"Được, muội đi đi". Nguyệt Trần gật đầu đáp.

Chỉ thấy không gian có một tầng dao động nhẹ rồi Tuyết Vũ thân ảnh biến mất như chưa từng tồn tại.

"Tiểu Vũ đi rồi"

"Vậy mình cũng tùy tiện đi dạo chút a"

Nguyệt Trần hắn cũng chậm rãi dạo bước trong tòa Chu Tước Thành này.

"Thịt yêu thú nhị giai Ảnh Báo đây, chỉ 1 viên trung phẩm linh thạch"

"Trứng yêu thú đầy đủ chủng loại đây"

"Yêu thú con non đồng giá chỉ 2 viên trung phẩm linh thạch thôi"

"Bán pháp bảo, vũ khí đây"

Hàng loạt tiếng rao bán trên đường đi, nào là thịt yêu thú, trứng yêu thú, con non, vũ kí, pháp bảo, v.v.v. Người thì tấp nập, cường giả nguyên anh, hóa thần đi đầy đường. Hiển nhiên việc nhiều cường giả tụ tập tại đây chắc chắc là do Việt Quốc Chi Chiến rồi.

Sau một hồi dạo bước, thì Nguyệt Trần hắn cũng tìm được một chỗ thú vị. Đó là một ông lão với một xạp bàn nhỏ với một mớ giấy bút, bên cạnh còn treo một cái bảng.

"Bói Thiên Mệnh"

Nguyệt Trần hắn cũng cảm thấy thú vị, đây dường như là một thủ đoạn lừa tiền phổ biến a. Nhưng khiến Nguyệt Trần hắn chú ý chính là tu vi, hắn không nhìn thấu tu vi của lão, đừng quên thực lực của hắn hiện tại là Hóa Thần kỳ a, trừ khi lão giả trước mặt này tu vi phải từ Đại Thừa kỳ trở lên thì mới có thể khiến hắn nhìn không thấu tu vi mà thôi.

"Chàng trai, cậu muốn xem bói à"?.

Thấy Nguyệt Trần đứng suy tư trước quầy một lúc thì lão giả này liền mở miệng hỏi.

"Đúng vậy, mong tiền bói coi bói giúp vãn bối". Nguyệt Trần lễ độ nói.

"Hahaha, có ý tứ"

"Chỉ cần 2 viên cực phẩm linh thạch, ta liền bói cho ngươi một quẻ"

Lão giả dường như rất hài lòng với lễ độ của Nguyệt Trần, nhưng câu nói tiếp theo khiến những người xung quanh cũng chú ý đến.

"Mở miệng liền đòi 2 viên cực phẩm linh thạch, sao ngươi không đi cướp luôn đi"?.

"Chỉ có kẻ điên mới bỏ 2 viên cực phẩm linh thạch ra cho ông già lừa đảo này"

"Nếu không phải Chu Tước Thành nghiêm cấp giao chiến trong phạm vi Chu Tước Thành thì ta chắc chắn sẽ đập chết lão già này"

Khi lão giả nói xong thì liền có rất nhiều người phẫn nộ nói, 2 viên cực phẩm linh thạch cũng không hề nhỏ a, phải biết rằng linh thạch là đơn vị tiền tệ phổ biến trong giới tu chân, chưa kể nó còn có tác dụng hỗ trợ tu luyện nữa, vì trong mỗi viên đều có ẩn chứa nguồn thiên địa linh khí có thể để tu chân giả hấp thụ tu luyện, khôi phục linh lực, cho dù chỉ là hạ phẩm linh thạch thì giá trị cũng đã không nhỏ rồi.

Linh thạch có tổng cộng bốn cấp bậc phân theo lượng linh khí bên trong linh thạch lần lượt là:hạ, trung, thượng và cực phẩm. Mỗi một phẩm giai linh thạch đều chênh lệch gấp 10 lần hàm lượng linh khí bên trong.

10 viên hạ phẩm bằng 1 viên trung phẩm.

10 viên trung phẩm bằng một viên thượng phẩm.

10 viên thượng phẩm bằng một viên cực phẩm.

Đồng nghĩ với việc 1 viên cực phẩm linh thạch tương ứng với 1000 viên linh thạch hạ phẩm a. Đằng này lại tận 2 viên tương đương 2000 hạ phẩm linh thạch, nên liền khiến cho quần chúng xung quanh phẫn nộ.

Nguyệt Trần bỏ ngoài tai lời nói của mọi người xung quanh, chỉ thấy hắn chạm rãi đặt xuống bàn của lão giả 2 viên linh thạch màu xanh đậm to cỡ ngón tay.

"Haizzz, gặp một tên phá gia rồi a". Quần chúng xung quanh thấy hắn phá gia vậy cũng không muốn ở lại khuyên ngăn gì nữa, chốc lác đám người phần lớn đều đã giải tán.

Lão giả thấy Nguyệt Trần hào sảng vậy cũng không khách khí liền chộp lấy 2 viên linh thạch kia bỏ vào túi.

"Chàng trai, có thể cho ta xin một giọt máu của cậu không". Lão giả hí hửng nói.

Nguyệt Trần gật đầu biểu thị đồng ý, hắn liền đưa tay lên miệng cắn đầu ngón tay trích ra một giọt máu.

Lão giả cũng nhanh chóng tiếp nhận giọt máu đang bay tới kia, chỉ thấy ông ta để giọt máu vào một cái bát bằng đồng, hai tay nhanh chóng kết ấn.

Cạch cạch cạch

Chỉ thấy chiếc bát lắc lư dữ dội.

Răng rắc

Chiếc bát đồng kia bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt, rồi.

ẦM!

Mội tiếng nổ lớn vang lên. Vụ nổ mạnh đến mức khiến Nguyệt Trần hắn phải lui lại tận 3 bước mới ổn định được thân hình.

Lão giả kia càm thê thảm hơn, ông ta ở trung tâm vụ nổ bị hất tung văng cả vào tường.

Khụ khụ

Lão giả liên tục ho ra máu, tinh thần hỗn loạn.

"Bát đồng của ta"!. Lão giả ngồi dậy nhìn thấy chiếc bát đồng tan vỡ, chỉ thấy lão cầm lấy mảnh vỡ bát đồng gào khóc.

"Ngươi tránh xa ta ra"!. Lão giả đột nhiên giận dữ hướng Nguyệt Trần phẫn nộ quát.

"Hừ"

Ầm

Lão giả hừ một tiếng rồi rồi đập bàn một cái, thân ảnh của lão biến mất như chưa từng tồn tại.

"Ta, có làm gì hả"?. Nguyệt Trần ngơ ngác thầm nói.

Bản thân hắn cũng chà biết việc gì vừa mới diễn ra a. Nhờ người ta bói dùm cho mình một quẻ, bói không được còn quay lại mắng mình.

"Thôi kệ vậy, coi như gặp xui xẻo đi". Nguyệt Trần hắn càng nghĩ càng không hiểu nổi, nên dứt khoác khỏi nghĩ nữa.

Hắn lại tiếp tục dạo bước, tham quan xung quanh. Sau một lúc hắn lại dừng chân trước một gian hàng, bên trên gian hàng có rất nhiều đồ vật còn dính bụi đất, hiển nhiên là mới được lấy ra từ một di tích nào đó không lâu.

Nguyệt Trần hắn phát hiện một miếng kim loại màu đen, sắt bén, tản phát ra ngồn lực lực đặc biệt khiến Nguyệt Trần hắn chú ý. Hắn vừa đưa tay ra chụp lấy miếng kim loại kia thì có một bàn tay trắng nỏn, mềm mại khác cũng chụp lấy miếng sắt này.

Nguyệt Trần thấy vậy cũng nhanh chóng xoay qua quan sát, chỉ thấy trước mặt là một thiếu nữ xinh đẹp, trẻ trung mặt một bộ váy dài màu đỏ, với thân hình chữ s chỗ cần lò thì lòi, chỗ cần lõm thì lõm, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng mày liễu, đôi môi có màu hồng nhạt, cùng mái tóc đen tuyền dài đến eo.

Trong khi Nguyệt Trần hắn đang quan sát thì thiếu nữ bên này cũng chăm chú quan sát hắn, một thân ảnh cao to, khoác trên mình một bộ đồ màu trắng với các hoa văn màu đỏ, cùng với khuôn mặt tuấn mỹ, tà dị như tạc tượng đứng trước mặt, nàng xin thề với lòng mình, người nam nhân đứng trước mặt này là nam nhân hoàn hảo nhất mà nàng từng chứng kiến.

"Cô nương, nếu cả hai chúng ta đều muốn miếng kim loại này thì hãy ra giá đi, ai cao giá hơn thì là của người đó"

"Nàng thấy sao"?.

Nguyệt Trần chậm rãi nói.

"Được". Cô gái ấy cũng gật đầu tán thành.

"Ông chủ thấy sao"?. Sau khi thỏa thận xong với thiếu nữ trước mặt, Nguyệt Trần liền quay sang hỏi ý chủ sạp đồ này.

"Tất nhiên là được rồi a". Người trung niên, chủ của quầy hàng vui vẻ nói, hiển nhiên có hai vị khác tới đấu giá món đồ của mình sao có thể không vui được, chưa kể hắn chỉ định bán miếng kim loại này 5 viên hạ phẩm linh thạch thôi a.

"Vậy ta mua lại nó với giá 3 viên trung phẩm linh thạch"

Thấy vậy thiếu nữ liền ra giá 3 viên trung phẩm linh thạch.

"1 viên thượng phẩm linh thạch". Nguyệt Trần quyết đoán ra giá.

"1 viên cực phẩm linh thạch". Thấy Nguyệt Trần ra trực tiếp 1 viên thượng phẩm linh thạch thì nàng liền ra giá gấp mười.

"2 viên cực phẩm linh thạch"

"3 viên cực phẩm linh thạch"

...

Hai người liên tục hét giá, chỉ chốc lác số nguyên thạch cực phẩm đã lên tới 95 viên cực phẩm linh thạch.

"Tiểu nữ nhận thua, mời công tử lấy đồ". Đang đấu giá thì thiếu nữ bổng dừng lại không muốn nâng giá nữa, nên đã chấp nhận chịu thua.

"Đa tạ, cô nương đã nhường". Nguyệt Trần cảm tạ rồi nhanh chóng lấy miếng kim loại kia cho vào nhẫn trữ vật, rồi lấy ra 92 cực phẩm linh thạch để lại trên bàn.

Sau khi nhận linh thạch người bán hàng còn không biết rằng giờ đang là thật hay mơ, tự nhiên có 92 viên cực phẩm linh thạch rơi xuống đầu tương đương với hơn 9 van viên hạ phẩm linh thạch a, một con số rất lớn.

Sau khi nhận được miếng kim loại, Nguyệt Trần cũng không nán lại lâu, liền cáo biệt mọi người tiếp tục dạo bước trong khu chợ này.

"Địch ý"?. Nguyệt Trần bất chợt cảm giác được một cỗ địch ý hướng vào mình.

"1, 2,3,...16 tên"

"Hình như có hơi nhiều thì phải"?. Nguyệt Trần hắn thầm nghĩ.

"Nếu Lam Nhi đoán không sai thì lần này là họa hồng nhan a". Lam Nhi cười cười nói.

"Họa hồng nhan?".

"Là cô nương lúc nãy? ".

"Haizzz". Nguyệt Trần thở dài một tiếng, hắn cũng không ngờ được chỉ vì tranh giành miếng kim loại màu đen kia lại bị nhiều người nhắm đến như vậy a.

"Dừng lại!"

Có một nam tử đưa tay ra chặn đường của Nguyệt Trần.

"Tới rồi a". Nguyệt Trần cảm thán.

"Không biết các hạ chặn tại hạ lại có việc gì chỉ bảo"?.

"Phải chăng lúc nãy ngươi tranh giành một món đồ với cô nương váy đỏ"?. Nam tử phía trước trầm giọng nói.

"Quả Nhiên". Nguyệt Trần giờ đây đã chắc chắn rằng đây là họa hồng nhan a.

"Không trả lời"?. Nam tử tức giận quát.

Nguyệt Trần không nói, chỉ nhẹ gật đầu.

"Ngươi"!. Nam tử tính nói gì đó thì bị một nam tử khác, khoác trên mình một bộ cẩm bào màu vàng, với trang sức, pháp bảo đầy mình, đúng kiểu con nhà giàu chính hiệu.

"Vị đạo hữu này, nhìn ngươi chắc là người mới đến Chu Tước Thành nên chắc không biết Mục công tử của Chu Tước Thành, Mục Vô Nhau ta đây". Nam tử tên Mục Vô Nhai này dường như rất tự hào với danh tiếng của mình ở Chu Tước Thành.

"Vậy không biết Mục huynh tìm tại hạ, có gì chỉ bảo". Nguyệt Trần lãnh đạm nói.

"Không biết đạo hữu đã mua lại vật gì của sạp hàng lúc nãy, có thể bán lại cho tại hạ không"?. Mục Vô Nhai lễ độ nói.

"Đáng tiếc là không thể". Nguyệt Trần lắc đầu nói.

"Tại sao lại không thể"?.

"Tại hạ rất cần vật này, nên không thể bán mong Mục huynh thứ tội". Nguyệt Trần lần nữa thối thoát rồi lắc mình bước qua nam tử chặn đường lúc nãy, tiếp tục tiến về phía trước. Hắn không muốn ở lại dây dưa với tên này chút nào nữa a.

"Hắn nếu lần đầu đến đây, chắc là tham gia tuyển chọn 25 trên tổng số 100 người tham gia Việt Quốc Chi Chiến với tư cách tán tu".

"Ngươi ghi lại khuôn mặt của hắn, rồi phát tán ra cho người khác, lấy danh nghĩa của ta, thuê người tìm cách khử hắn trong trận đấu 25 người này".

Người tên Mục Vô Nhai nham nhiểm nói.

"Dạ"!!!. Đám người khác đồng thanh lên tiếng, rồi biến mất dạng.

...

(Mình xin phép chỉnh lại chút tình tiết nha mọi người)

*Đây là lần đầu mình viết truyện nếu có sai sót mong mọi người thông cảm và góp ý nha ^_^ Cảm ơn mọi người nhìu.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Chi Thượng sáng tác bởi Ayakito
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakito
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.