Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Đề

Tiểu thuyết gốc · 1128 chữ

Tại một tòa nhà cao tầng cách đó 2 dãy nhà, một tên thanh niên mặc quân phục sĩ quan nhìn chằm chằm vào ống nhòm, sau khi Diệp Tân chết thì hắn lấy điện thoại ra gọi cho tổng bộ.

"Thưa chủ tịch, mục tiêu đã giết Diệp Tân, xin chỉ thị tiếp theo".

Đầu dây bên kia vang lên một thanh âm lạnh lẽo:"Tiếp tục theo dõi".

"Vâng". Viên sĩ quan tắt máy, di chuyển xuống lầu.

Người vừa ra chỉ thị chính là Chủ Tịch Hiệp Hội Cổ Võ Giả ở Việt Nam-Trương Thế Phong, lúc này ông ta đây ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trương Thế Phong nhếch môi nói thầm:"Chỉ mới nửa năm tu vi ngươi đã đến bậc này rồi sao? khá lắm, xem ra phải mời vị đó ra tay rồi".

Lúc này thì Lý Vân Thiên đã tìm được một chiếc xe ô tô 4 chỗ, đợi khi cả nhà đông đủ thì Vân Thiên rồ ga phóng đi.

Lý Vân Ly ngồi kế bên nhìn khung cảnh qua cửa ô tô, không nhịn được nói:"Lúc em bị bắt, Lục Vô Song đã đến thăm em, cô ấy có vẻ khá thích em đó, em có ý gì với người ta không".

Lý Vân Thiên ngạc nhiên nhìn qua Lý Vân Ly, thầm nghĩ tại sao hôm nay bà chị của mình là hỏi vấn đề này, hắn hơi đỏ mặt vội vàng nói:"Em với bạn ấy chỉ là bạn học bình thường thôi chị à, không có chuyện gì đâu".

Lý Vân Ly quan sát kĩ vẻ mặt của Lý Vân Thiên, thấy mặt em mình hơi ửng đỏ cô cười nhẹ nói:"Chị chỉ hỏi vậy thôi mà, tiếp theo em định dẫn gia đình mình đi đâu đây? giờ cả nhà đều là đồng phạm với em rồi, vì tương lai cả nhà mình nên em phải cố gắng lên đó biết chưa?".

Lý Vân Thiên thở dài, đôi mắt toát lên chiến ý mãnh liệt, đáp:"Em định dẫn mọi người qua Trung Quốc ở tạm, đợi khi nào em có đủ thực lực thì sẽ qua đây báo thù bọn họ, nhất là cái Hiệp Hội Cổ Võ Giả đó, ám sát em từ lúc ở Sài Gòn đến bây giờ vẩn không chịu buông, thật đáng chết mà!".

Lý Vân Ly nhìn em mình, cô biết em mình đã thay đổi thật rồi, hoàn toàn khác hẳn so với trước kia nên cô không ép buộc em mình, đành nói:"Cũng được, nhưng chị và ba mẹ đều muốn một cuộc sống an nhàn, bình yên chứ không phải suốt ngày đánh đánh giết giết, à mà cái Hiệp Hội Cổ Võ Giả gì đó là sao thế? em nói rõ cho chị đi".

Lý Vân Thiên chậm rãi kể lại mọi việc, từ lúc hắn ở Sài Gòn đến mọi chuyện ở nhà tù Côn Luân hắn đều kể hết, chỉ có chuyện quyển sách cổ là hắn che giấu không nói, dù gì đây cũng là con bài cuối cùng của hắn, nhờ nó mà hắn mới được như bây giờ

Nghe Lý Vân Thiên kể xong, Lý Vân Ly trầm tư một lát rồi nói:"Em đúng là có bản lĩnh đấy, xảy ra nhiều chuyện như thế mà vẫn xoay sở được".

Lý Vân Thiên mỉm cười rồi tiếp tục chuyên tâm lái xe.

1 tuần sau, tại thành phố Mai Châu tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.

Một chiếc ô tô chở 4 người chậm rãi đi từ quốc lộ ra, thoạt nhìn, chiếc ô tô màu trắng, biển số của thành phố Tân An Việt Nam nên hầu như không ai nhận ra, chiếc ô tô đã cũ, sơn trắng đã bị tróc một ít, nhìn qua có vẻ như là một gia đình bình dân.

Viên cảnh sát giao thông đang lái chiếc xe máy CB250 quen thuộc, viên cảnh sát này còn khá trẻ, khoảng 25 tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị, ria mép đã được tỉa bớt nhìn thì giống như một cảnh sát giao thông chính trực, liêm khiết, vì nhân dân mà phục vụ.

Viên cảnh sát này tên là Dương Bình, lúc này hắn đang tuần tra như mọi ngày thì thấy một chiếc ô tô khả nghi, hắn vội vàng bám theo, thấy chiếc ô tô này có biển số lạ, hắn nhịn không được mà lên google tra biển số này.

Thấy biển số là của một thành phố tên là Tân An của Việt Nam, hắn ta khinh bỉ nghĩ thầm:"Hừ, bọn mọi rợ Việt Nam này ngang nhiên chạy như đường này là của nhà chúng xây vậy, thật tức chết mà, khoan đã, chẳng lẽ bọn này nhập khẩu trái phép sang đây? chắc chắn là vậy rồi, hôm nay bọn mày gặp tao thì xác định đi lũ mọi rợ, tao sẽ cho chúng mày không có đường về".

Nghĩ xong, hắn cười gằn, lái chiếc CB250 lại gần chiếc ô tô, thấy bên trong có 4 người thì càng chứng thực suy đoán của hắn, hắn nói lớn:"Người trong xe nghe rõ đây, mau dừng xe giao giấy phép lái xe ra đây, chiếc xe này biển số không phải của Trung Quốc nên không được phép lái xe".

Lý Vân Thiên đang lái xe thì nghe vậy cũng ngạc nhiên, nghĩ thầm:"Đường này là của bọn mày xây à lũ Trung Cộng chó chết?". Đang suy nghĩ thì Lý Vân Tiến ở phía sau không nhịn được hỏi:"Anh ta nói gì vậy? con hiểu không Vân Thiên?".

Lý Vân Thiên đã học tiếng Trung ở nhà tù Côn Luân nên đương nhiên là biết, hắn quay xuống nói:"Ba à, thằng cảnh sát này khẳng định muốn đòi tiền rồi, ba đợi con tý để con giải quyết".

Lý Vân Thiên dừng xe tại một gốc cây ven đường, bước xuống xe nhìn tên cảnh sát, thấy hắn nhìn viên cảnh sát cười gằn nói:"Đưa giấy phép lái xe đây, chiếc xe này đợi tao kêu cần cẩu tới lấy đi, còn nữa phải nộp 1 vạn nhân dân tệ vì xe không hợp quy cách, à mà quên mày chỉ là thằng nhập cư trái phép thôi nhỉ, làm sao mà biết tiếng Trung Quốc thượng đẳng của bọn tao, xưa nay mọi người đều nói tao là người tốt nên tao sẽ dùng google dịch giùm mày, khỏi cảm ơn vì tao tốt bụng lắm".

Nghe viên cảnh sát nói vậy, Lý Vân Thiên nhìn tên cảnh sát trước mặt như một thằng ngu, lúc này chậm rãi mở miệng nói bằng tiếng Trung Quốc:"Nói xong chưa? khinh người Việt vừa thôi nhé thằng ngu học".

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.