Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể tin được

Tiểu thuyết gốc · 1539 chữ

“Tên đáng ghét này!!” Phương Ngọc Linh ngồi ở trong lớp học nghe được lời này thì cắn răng ken két.

Lại dám làm như vậy, lát nữa muốn để lão nương gãy răng sao!!

Đúng lúc này La Thiên đã cầm một chiếc túi giấy đi vào lớp học, mặt mỉm cười chạy nhanh đến chỗ của Phương Ngọc Linh.

“Ngọc Linh, anh mua đồ ăn sáng cho em này, em nhất định phải nhận lấy rồi ăn trước mặt anh đấy!”

La Thiên rất chi là ‘thâm tình’ nói.

Phương Ngọc Linh thấy La Thiên đã đến thì bình tĩnh lại, bây giờ không phải lúc nổi nóng.

Cô không nhận lấy túi giấy mà La Thiên đưa cho, mỉm cười nhìn hắn.

“Cảm ơn ngươi La Thiên, nhưng mà ta đang giảm cân, không ăn được!”

Phương Ngọc Linh làm vẻ áy náy nói.

[ Từ chối là đúng, may hôm nay không có gì khác lạ. Cứ cố đưa để chọc tức cô nàng này là được! ]

“Không sao, chỉ là một chút thôi mà, ăn không béo lên được đâu!” La Thiên vẫn đưa túi ‘đồ ăn ngon’ đến trước mặt Phương Ngọc Linh.

Muốn chọc lão nương tức?? Mơ đi cưng!

Phương Ngọc Linh đã nghĩ ra cách để trả thù tên đáng giận này.

“Không ăn được mừ, ngươi muốn người ta béo xấu rồi đến lúc đó không yêu nữa phải không ~”

Phương Ngọc Linh ánh mắt đáng thương nhìn hắn, giọng nói nũng nịu mê lòng người.

“Ôi, tim ta!!!”

“Nữ thần, ta yêu ngươi muốn chết!!”

“...”

La Thiên còn chưa phản ứng thì những học sinh nam đang nhìn đã thay nhau phản ứng.

Một cô gái xinh đẹp như vậy mà nũng nịu thì không ai có thể chịu đựng được.

La Thiên cũng thế, lòng hắn đang rung động, cả người như bị hút mất hồn một lúc.

[ Này, ngươi từ chối quyết liệt đi được không, tức giận đâu ? Hất đi đâu? Sao lại làm cái vẻ dễ thương thế kia, ta không chịu nổi mất!! ]

La Thiên cố gắng để cho bản thân bình thường.

“Đâu có, đâu có, dù em có béo hay gầy anh vẫn sẽ yêu em như bây giờ! Cứ yên tâm mà hãy ăn đi!”

Nghe được lời trong lòng của La Thiên thì Phương Ngọc Linh cảm thấy rất vui vẻ, tên này càng khó chịu, càng bối rối vì sai kịch bản thì cô càng vui thêm.

Ai bảo dám nói xấu mình đủ điều, cho hắn biết tay.

Lòng cảm thấy như vậy nhưng bên ngoài Phương Ngọc Linh làm vẻ ủy khuất như muốn khóc.

Những học sinh nam khác thấy cảnh này rất tức giận mà không dám làm gì.

“Cô ấy đã nói không rồi ngươi còn cố làm gì, không biết xấu hổ à?!”

Đúng lúc này một giọng nói bình thản vang lên.

Cả đám thì sang thì thấy một nam thiên mang nụ cười ‘rất đẹp’ cầm một chiếc túi chậm rãi đi vào, tiến gần đến chỗ của Phương Ngọc Linh.

Thấy nụ cười ‘đẹp’ của Diệp Phàm thì Phương Ngọc Linh hết muốn giả vờ nữa, khuôn mặt trở nên bình thường ngay lập tức.

“Liên quan gì đến mày! Cút đi, đừng có làm phiền ta với Ngọc Linh!” La Thiên ra vẻ tức giận.

[ Đến rồi, chuẩn bị anh anh em em với nhau rồi! ]

Diệp Phàm không để ý đến La Thiên, hắn đi đến gần Phương Ngọc Linh rồi đưa chiếc túi trên tay ra.

“Mỹ nữ Ngọc Linh, đây là bánh mì salat kèm bơ đặc biệt, ăn không béo, không hề ảnh hưởng đến việc giảm cân!”

Diệp Phàm mỉm cười nói, hắn rất tự tin với chiếc bánh trong tay của mình.

Nói đến thế rồi nhất định Phương Ngọc Linh sẽ đồng ý lấy bánh của hắn.

Lúc đó hắn sẽ tiến thêm một bước mời cô nàng đi ăn trưa, kiểu gì cũng sẽ thành công. Mỹ nữ ngươi không thoát khỏi tay của ta đâu hehe.

“Được!”

Phương Ngọc Linh nói rồi đưa tay ra nhận bánh.

Thấy vậy thì Diệp Phàm lại cười tươi hơn, hắn đã tính đúng, ánh mắt khiêu khích nhìn vào La Thiên.

La Thiên phản ứng lại ngay, mặt hiện lên vẻ tức giận vì chuyện này.

Dưới ánh mắt của một đám học sinh, Phương Ngọc Linh đưa tay nhận lấy chiếc túi giấy trong tay La Thiên.

Nụ cười trên mặt Diệp Thiên bỗng cứng lại, La Thiên ngây người, những học sinh khác sững sờ.

Ai ai cũng nghĩ rằng Phương Ngọc Linh sẽ nhận bánh của Diệp Phàm nhưng mà lại là của La Thiên.

Cả đám không kịp load.

“Suy nghĩ một chút vẫn không nên từ chối ý tốt của bạn thân từ nhỏ!” Phương Ngọc Linh ngọt ngào mỉm cười nói nhìn La Thiên nói.

Sau đó chuyển ánh mắt sang nhìn Diệp Phàm.

“Ngươi cất tự mình ăn đi, ta đã có đồ ăn sáng rồi!” Giọng điệu và ánh nhìn khác hoàn toàn khi nói với La Thiên, giờ chỉ có bình thản và lạnh lùng.

[ What the?? Chuyện gì thế này? Ngươi phải hất đổ đồ của ta rồi nhận đồ của Diệp Phàm chứ? Sao lại nhận lấy đồ của ta làm gì?? Kịch bản không đúng, không hợp lí, không khoa học!! ]

La Thiên đứng ngây ra đó không biết phải làm sao, kịch bản còn chưa kết thúc, hắn phải lao vào đánh Diệp Phàm rồi bị đạp bay nhưng giờ lấy lí do gì để hành động??

Chẳng lẽ vì Phương Ngọc Linh nhận đồ của hắn rồi tức giận lên sao? Đùa chứ haha...help me...

Diệp Phàm lúng túng cầm túi bánh mì của mình về, ánh mắt oán hận nhìn La Thiên, bây giờ hắn rất muốn đánh tên phú nhị đại này một trận.

“Xoẹt..xoẹt...!!” Tiếng xé túi giấy vang lên.

Đó là Phương Ngọc Linh đang mở đồ ăn của La Thiên.

Thấy cảnh này La Thiên bỗng cảm thấy lúng túng, quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn Phương Ngọc Linh.

Dưới ánh mắt của rất nhiều người, chiếc túi được mở hết ra.

Khi thấy những đồ vật trong đó thì cả đám trợn mắt lên.

Bọn hắn nhìn thấy cái gì. Thiếu gia giàu nhất nhì thủ đô mua bữa sáng tán gái bằng một thanh lương khô 2000 đồng, một chai nước lọc 3000 đồng!!

Ánh mắt không dám tin nhìn thẳng vào La Thiên.

Bị nhìn như vậy La Thiên cảm thấy rất xấu hổ, ai biết kịch bản sẽ đi lệch, cô nàng này lại nhận lấy đồ chứ.

“Hệ thống!! Kịch bản bị sao thế này?!” La Thiên hét to trong đầu.

“Kịch bản vẫn rất bình thường thưa chủ nhân!”

“Bình thường?? CMN, ngươi nói thế này là bình thường? Sao ta lại thấy không bình thường một xíu nào??”

“Chủ nhân không cần để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt, người cứ an tâm đi kịch bản là được rồi!”

“Kịch bản sụp rồi còn đi cái quái gì!”

“Người phải tự ứng biến chứ!”

“CMN, ngươi hay lắm tiểu lali!”

“Ahihi quá khen!”

“...”

Lúc La Thiên đang đấu võ mồm với hệ thống thì điều khiến các học sinh nam khó tin hơn nữa là Phương Ngọc Linh rất vui vẻ xé bọc bên ngoài chiếc lương khô rồi mở miệng nhỏ cắn.

Răng rắc một tiếng.

Phương Ngọc Linh nhai rồi nuốt xuống, gương mặt rất hạnh phúc.

Bọn hắn không biết sở dĩ cô nàng vui như vậy là vì đã trả thù được La Thiên, khiến hắn không biết phải làm sao.

Diệp Phàm nhìn thấy cảnh này cũng rất mộng bức, chỉ là lương khô và nước lọc, còn không bằng bánh mì của hắn nhưng Phương Ngọc Linh vẫn ăn rất vui vẻ.

Chẳng lẽ bởi vì nhà hắn giàu nên Phương Ngọc Linh mới như vậy.Đúng, chắc chắn là vậy!

Nhưng mà hắn không thể làm gì bởi vì trong người rất nghèo, không có mấy đồng.

Trong lòng hận lại nhìn sang La Thiên, lúc này La Thiên cũng nhìn hắn.

Hệ thống nói hắn phải tùy cơ ứng biến, nghĩ làm theo mạch kịch bản thì hắn đã có kế hoạch rồi.

Chỉ thấy hắn mỉm cười khiêu khích với Diệp Phàm.

“Chỉ bằng mày mà muốn so với tao à, đồ nhà quê không biết thân biết phận!”

“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, trước khi tán gái mày đã soi gương chưa, xem mặt mũi mình thế nào!”

“Thằng phế vật...bala bala...!”

La Thiên bắt đầu chế nhạo Diệp Phàm, kế hoạch của hắn là chọc tức Diệp Phàm để hắn đá bay mình, theo kịch bản thì có lẽ Hạ Băng Tâm đã đến cửa lớp rồi, hắn cũng nghe thấy tiếng bước chân ngoài đó.

Lúc này, sát ý trên mặt Diệp Phàm đã hiện rõ ra, hắn nhịn đủ rồi!

...

- Các bạn có thể đọc thêm truyện Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma.

Bạn đang đọc Phản Diện: Kịch Bản Sụp Đổ Do Nữ Chính Nghe Được Lời Trong Lòng Của Ta sáng tác bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 237

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.