Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện không tưởng

Tiểu thuyết gốc · 1553 chữ

Đến công viên.

Phương Ngọc Linh cầm tay La Thiên kéo đi mua vé vào cửa.

Hai người nhìn như một cặp đôi đang dẫn nhau đi chơi công viên.

Hôm nay không phải cuối tuần nên công viên không đông lắm, hai người nhanh chóng mua vé và vào bên trong chơi.

La Thiên được nắm tay cô nàng thì rất vui đấy chứ, trong lòng còn cảm thán mấy câu rồi bây giờ không thể buông ra nữa rồi.

Bên ngoài thì làm vẻ rất hạnh phúc khi đi chơi với cô nàng nhưng không hoàn toàn là giả vờ.

Thật sự chiếm phần nhiều hơn, được đi chơi với gái xinh thì ai không vui chứ??

Nhìn cô nàng Phương Ngọc Linh hò hét vui tươi La Thiên đã bị mê mẩn rồi!!!

Đa phần hắn đều ngắm ai đó, chơi không để tâm lắm.

Trạm thứ nhất, hai người ngồi vòng xoay quay tròn, vòng quay này quay nhanh hết cỡ nhìn gần giống với chong chóng tre của mèo ú đô rê mon.

Khiến đầu hai người vòng vòng nhưng cũng rất thích thú, Phương Ngọc Linh ôm chặt lấy tay La Thiên hò reo lên, cô nàng chơi rất vui vẻ.

La Thiên cũng rất vui, hắn vui vì tay mình được chạm vào chỗ mềm mại đơ cả người!!!

Khi quay hết vòng đi lảo đảo cả, hai người ngồi ghế dựa nhau một đoạn thời gian mới hết cảm giác quay vòng.

“Thích không La Thiên?!” Phương Ngọc Linh mỉm cười nhìn hắn hỏi.

“Thích! Có em chơi cùng còn thích hơn!!” La Thiên cười đáp lại.

“Hừ, miệng lưỡi chỉ biết nói ngọt là giỏi!!”

La Thiên không nói thầm trong lòng khi nói lời này nên Phương Ngọc Linh không biết hắn nói thật hay đùa!

Nhưng mà, cô đều thấy hạnh phúc cả!

“Chúng ta đến chỗ tiếp theo thôi!” Phương Ngọc Linh lại kéo tay La Thiên đi đến chỗ chơi tiếp theo.

Trạm thứ hai, Phương Ngọc Linh thấy một trò thú vị, xích đu tử thần.

Ba lần đầu nó đu giống xích đu bình thường, cho đến lần thứ tư thì quay thành hình tròn, người lộn xuống cả, quay năm sáu lần mới dừng lại.

La Thiên thấy trò này thì hơi run run, hắn cảm thấy hơi sờ sợ.

Nhưng mà Phương Ngọc Linh rất hào hứng chạy đến xếp hàng chờ có lượt, La Thiên bị kéo đành phải ngoan ngoãn đứng sau cô nàng.

Chỉ mong nó không làm rụng tim hắn ra ngoài.

“Sợ hả La Thiên?!” Phương Ngọc Linh ngắm La Thiên thấy hắn có vẻ căng thẳng thì mở miệng hỏi, nụ cười của cô nàng có ý gì đó khác lạ.

“Khụ, đâu có, trò này bình thường thôi mà, không đáng để sợ!” La Thiên mỉm cười một cách ‘không cứng ngắc’ đáp lại.

“Vậy hả, thế thì chuẩn bị chơi thôi nào ~” Bây giờ Phương Ngọc Linh đã chắc chắn La Thiên đang sợ rồi!

Hắn càng sợ cô lại càng muốn chơi!!!

Lúc này lượt quay của những người trước đã xong, họ đi ra từ cửa bên cạnh!

La Thiên nhìn thấy có người khóc huhu cả, có người thì không bước đi nổi, có người đã ngất mất!

Không hiểu sao trong lòng hắn lại nổi lên ý nghĩ không thể chơi trò này một cách mãnh liệt.

Ngắm nhìn Phương Ngọc Linh, cô nàng đang rất hào hứng...

Thấy đang mặc váy...

“Khụ! Ngọc Linh!”

“Sao thế?”

“Em đang mặc váy, xích đu này có đoạn dừng lại lúc lên đỉnh, lúc đó sẽ....!”

Không chờ hắn nói hết Phương Ngọc Linh đã vén váy lên, lộ ra một chiếc quần đến đầu gối ở trong...

Cô nàng cười tươi nhìn hắn.

“Không sao rồi nhé ~”

La Thiên chỉ biết im lặng cầu nguyện trong lòng.

[ CMN! Sao lại mặc quần trong dài thế! Không phải, trò này trông có vẻ rất đáng sợ, mình không chịu nổi mất!!! ]

Lúc này Phương Ngọc Linh đã kéo hắn đi vào bên trong, cô nàng cười gì đó rất chi là vui vẻ.

Khoảng mười phút sau...

Hai chân La Thiên đang run run ngồi ở ghế nghỉ trong công viên, mặt trắng bệnh không còn tí máu nào..

Phương Ngọc Linh ngồi ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn hắn.

Vừa nãy bị kéo lên chơi một lượt, tim hắn như sắp rớt ra ngoài khi xích đu lộn vòng, hoảng sợ không phát ra một tiếng gì...

Còn Phương Ngọc Linh thì hò hét rất to, chơi rất vui.

[ Má nó! Như chuẩn bị chết rồi ấy! Không hiểu sao cô nàng này lại chơi được vui như thế!! ]

La Thiên khôi phục lại một chút tâm tình, liếc sang Phương Ngọc Linh.

Cô nàng đang nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, hắn rời mắt trước đi.

Hiện tại tốt rồi, cô nàng đã biết hắn sợ mấy trò như thế này...

Phương Ngọc Linh rất vui vẻ, vui khi thấy bộ dạng giống như sắp chết này của La Thiên.

Nhưng mà không chê hắn câu nào, không muốn làm hắn xấu hổ.

“Ngồi ở đây đợi ta một lát!!”

Phương Ngọc Linh nói rồi đứng dậy đi nơi nào đó.

La Thiên gật đầu không nói gì, tim hắn vẫn đang đập rất nhanh, cần một chút thời gian để bình tĩnh lại!

Mấy phút sau, một chiếc chai xuất hiện trước mặt hắn.

“Cho ngươi nè!”

La Thiên ngẩng đầu lên, đó chính là Phương Ngọc Linh.

Thì ra cô nàng đi mua nước cho hắn, trong lòng bỗng nổi lên thứ gì đó!

“Cảm ơn em!” La Thiên mỉm cười nhận lấy rồi mở nắp ra uống.

Phương Ngọc Linh ngồi xuống bên cạnh cũng uống một chai khác.

Một lúc sau hai người dắt nhau tiếp tục đi chơi, tâm tình La Thiên đã ổn, không ổn không được vì Phương Ngọc Linh đã chuyển từ nắm sang ôm hẳn lấy cánh tay...

Trạm thứ ba, lần này chơi nhẹ hơn, hai người chọn ngồi vòng quay khổng lồ cao cả trăm mét.

Từ trên đó có thể ngắm cả công viên và trong thành phố.

Chu kì một vòng khoảng ba mươi phút, mười lăm phút đã trôi qua, chỗ ngồi của bọn hắn đang gần lên đỉnh.

Hai người rất vui vẻ nhìn cảnh tượng xung quanh, sự bình yên khiến lòng rất thỏa mãn.

Không biết có phải là tâm linh tương thông hay không mà hắn và Phương Ngọc Linh quay sang nhìn nhau cùng một lúc.

Mặt hai người cách chỉ có hai mươi cm, bốn mắt nhìn nhau, không gian như đứng im lại.

Phương Ngọc Linh bỗng đưa mặt gần đến, La Thiên cũng làm như vậy.

Nhưng mà, mới được một chút hắn tỉnh lại, lùi nhanh về phía sau!

[ Không được! Không thể! Mình không nên làm như thế! Đây không phải là chuyện có thể xảy ra giữa mình và nữ chính...! ]

La Thiên tránh ánh mắt của Phương Ngọc Linh thầm nghĩ trong lòng.

Mặc dù, hắn đang rất muốn làm bước kế tiếp.

Lúc này La Thiên bỗng cảm thấy cổ áo mình bị nắm rồi một lực kéo khiến người ngả sang một bên.

Vừa quay sang nhìn thì một cảm giác mềm mại truyền đến đôi môi, hai con mắt của Phương Ngọc Linh gần trong gang tấc...

Đôi mắt này trừng hắn rồi nhắm lại, hưởng thụ xúc cảm đang truyền đến giữa hai người.

La Thiên hoảng sợ, bị tập kích quá bất ngờ và đó là chuyện hắn không dám làm.

Nhưng mà cảm giác này khiến hắn nhanh chóng bị đê mê trong đó...

[ Chỉ lần này thôi không sao nhỉ...]

Đưa tay lên ôm lấy thân hình mảnh mai trước mặt, một đôi tay cũng vòng ra sau lưng hắn.

Mấy phút sau, đến khi không thở nổi hai người mới tách nhau ra, vừa hít thở vừa nhìn nhau không nói gì.

Sau đó đôi môi lại dán vào với nhau một lần nữa...

Hai mươi phút sau.

La Thiên và Phương Ngọc đi đã xuống khỏi vòng quay, hai người đang cầm tay nhau đi trong công viên.

Lần này La Thiên đi hơi lùi về phía sau, không dám nhìn thẳng lên.

Phương Ngọc Linh đi ở phía trước, khuôn mặt cô lúc thì oán giận lúc thì hạnh phúc.

Oán giận là vì tên sau mình cứ không dám tiến tới, hạnh phúc vì vừa được ‘hôn’ người mình yêu.

[ Không ổn, mình vừa làm gì thế này!!! Kịch bản hỏng mất rồi! Nhất định là hỏng mất rồi!!!! ]

[ Tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện tương tự như vậy! Tiếp tục mình sẽ toang mất! Nhất quyết không thể!! ]

[ Nhưng mà...cảm giác đó tuyệt thật! CMN! Nghĩ lầm, phải quên nó ngay và luôn! ]

La Thiên gào thét trong lòng, nhưng hắn không biết Phương Ngọc Linh đã nghe được hết những lời đó, không chỉ là cô nàng này mà còn có rất nhiều người khác!!!!

...

- Các bạn có thể đọc thêm truyện Bắt Đầu Cày Level Từ Chém Yêu Ma!

Bạn đang đọc Phản Diện: Kịch Bản Sụp Đổ Do Nữ Chính Nghe Được Lời Trong Lòng Của Ta sáng tác bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 229

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.