Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kịch bản tiếp theo

Tiểu thuyết gốc · 1550 chữ

- Cảm ơn bạn Sennnnnn đã đề cử cho truyện!

--------

“Quà nhỏ thôi, để chúc mừng em đã bán hết hoa giúp chị!” Hai người đi vào một căn phòng ở trên tầng hai.

Vừa vào thì Tần Như Nguyệt đã thấy ở trên bàn có mấy bộ quần áo mới, còn có cả một chiếc điện thoại chưa mở hộp.

“Tất cả số trên bàn đó là của em đó, nhận lấy mà đi thay đi!”

Cô nàng sững sờ một lúc.

“Em không lấy đâu thưa cô chủ, chỗ đó nhiều quá! Lại còn có cả điện thoại...quá đắt! Em không thể nhận!” Tần Vân Yên lắc đầu từ chối!

“Nhìn nhiều thế nhưng có mấy chục nghìn một chiếc thôi, cả đống tốn có bốn trăm nghìn đồng! Chiếc điện thoại kia cũng chỉ hết một triệu, bạn chị bán thanh lí nên rất rẻ! Em cứ nhận lấy đi, không đáng bao nhiêu mà. Riêng hôm nay em đã giúp chị bán được đơn lớn thế rồi, coi như đây là thưởng cho nhân viên xuất sắc!”

“Nhưng...!”

“Không nhưng gì hết, em nhận hoặc chị sẽ ném ra đường cho ai nhặt thì nhặt!”

“Vâng, em sẽ nhận ạ..!”

“Thế mới ngoan chứ, mau đi thay thử xem có vừa không nào!”

“Vâng!”

Tần Vân Yên mím môi, cô biết cô chủ đang nói dối. Nhưng mà, mục đích là vì tốt cho mình...

Cô không dám nhận vì nó đắt và nhiều đồ quá, cũng không muốn từ chối lòng tốt của cô chủ...

Lòng mang tâm sự đến xem mấy bộ quần áo...hai bộ mặc ở nhà, một bộ váy và một bộ quần áo mặc khi ra ngoài.

“Đẹp thật...!” Tần Vân Yên nghĩ trong lòng.

Màu sắc của quần áo rất đẹp, cầm vào tay tạo cảm giác mịn mà êm ái, mát mẻ trong ngày hè.

Những bộ này chắc chắn không có giá mấy chục nghìn...

Cô nàng cầm lấy một bộ mặc trong nhà đi thay.

Cô chủ nhìn bóng lưng của Tần Vân Yên mà cảm thán trong lòng.

“Cô bé thật may mắn, được một thiếu gia nhà giàu chú ý đến, nhờ mua đồ thôi mà chuyển ngay mấy chục triệu, tiền công lao còn lớn hơn! Như thế cũng tốt, khi hai người đến với nhau thì số nợ cô bé đang phải gánh sẽ không còn! Chỉ mong thiếu gia kia thật lòng đối đãi...!”

Tần Vân Yên ở trong phòng tắm, cô bé cởi bỏ bộ quần áo dài cũ kĩ của mình ra, trên người chỉ còn mỗi nội y hồng hào nhưng đã bạc màu...

Giờ đây đã có thể thấy được rõ thân hình của cô bé, chỉ có một từ thôi, đó là gầy!

Nhìn từ trên xuống không thấy thịt đâu, có những chỗ thấy rõ cả xương dưới da.

Dù gầy vậy nhưng vẻ đẹp trên đó vẫn được thể hiện rất nổi bật, da dẻ hồng hào không tì vết, bộ ngực đủ quy mô với bàn tay...dáng vẻ tuyệt hảo không bị mất dù cho cơ thể đang thiếu dinh dưỡng.

Tần Vân Yên bắt đầu thay sang đồ mới, cảm giác khi mặc vào khác hoàn toàn với bộ quần áo cũ của cô.

Dễ chịu, mát mẻ, mềm mại,....

[ Tần Vân Yên đã về đến tiệm hoa chưa nhỉ?! Không biết cô chủ đó có làm theo những lời mình dặn không! Mua những đồ hàng hiệu mấy triệu rồi nói là mấy chục nghìn để cô bé không có khúc mắc khi nhận lấy! ]

[ Điện thoại cũng cần được thay mới, cái kia đã cũ quá rồi, sắp không thể dùng được nữa! Hi vọng cô bé sẽ an tâm nhận lấy! ]

Đúng lúc đang thay đồ thì giọng nói vang lên trong đầu! Giờ cô đã hiểu rồi...

Nước mắt lại chảy xuống hai bên má, cô đã quên cảm giác được quan tâm như thế này từ khi bố mẹ mất vào sáu năm trước rồi.

Giờ đây nó được khơi gợi lại khiến vô vàn cảm xúc xúc động dâng lên trong lòng.

...

Qua ngày hôm sau!

Mặt trời mọc ở ngược hướng Tây, ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm hiện rõ cái mông của La Thiên đang phơi trên giường.

Giờ này vẫn chưa vậy thì chắc chắn đang ngủ nướng, quá lười.

Nhưng mà, hôm nay là chủ nhật nên không có vấn đề gì cả, ngủ đến trưa vẫn ok.

Chị em Xuân Nhan và Xuân Nhi rất quan tâm đến thiếu gia nhà mình nên không lên phòng gọi dậy sớm, tùy muốn dậy lúc nào thì dậy.

Kì thực La Thiên đã mở mắt từ sớm, giờ hắn chỉ đang muốn kiểu như ngủ thêm năm phút....còn mấy lần năm phút thì không ai biết được!

“Mô sô mô shi! Chủ nhân có đó không?!” Giọng nói lali quen thuộc vang lên đâu đó.

Không ai trả lời...

“Alo 1234...chủ nhân nghe rõ trả lời ~”

“...”

“Chủ nhân!!!! x n !!!!”

“Im đi tiểu lali, để cho ta ngủ lát nữa nào!!!” La Thiên bực mình lấy gối trùm lên đầu rồi nói.

Mới sáng sớm đang ngủ ngon mà kêu la cái gì không biết?!

“Chủ nhân! Hôm nay là chủ nhật đó ~” Giọng lali vang lên trong đầu.

Lúc nào cũng kéo dài âm cuối khiến La Thiên nổi hết cả da gà!

“Biết là chủ nhật rồi thì để yên cho người ta ngủ đi chứ đồ lali!” La Thiên hơi hơi mở mắt ra nói.

Sau đó thấy nằm thế này không thoải mái liền quay người sang bên kia, nhắm mắt tiếp định nằm lì ở giường luôn!

“Chủ nhân quên hôm này đã là hai ngày sau của thứ sáu rồi à?!”

“Hai ngày sau thì sao hả tiểu lali?!”

“Là ngày có kịch bản đó đồ lười, đồ ngốc, đồ x3,14....!”

Nghe được câu này của hệ thống thì La Thiên giật mình tỉnh ngủ ngay như bị dội một chậu nước lạnh vào mặt!

Bật dậy ngồi thẳng người ở trên giường nhanh chóng nghiêm túc lại.

Trong lòng cảm thấy mình dễ quên quá, ngày hôm nay đã được tiểu lali báo trước rồi mà còn dám nằm ngủ tiếp!

“Khụ! Xin lỗi hệ thống đại nhân, ngài hãy tha thứ cho kẻ đần độn này...Cho hỏi kịch bản hôm nay sẽ tiến hành ở đâu, lúc mấy giờ??” La Thiên nhanh chóng nói ngon ngọt dỗ dành hệ thống tiểu lali...

Trong đầu hắn vẫn vang lên tiếng chửi liên tục...giờ đây La Thiên đã chắc chắn hệ thống của mình là tiểu lali rồi!

Chỉ có tiểu lali mới dỗi dai như thế!!

Hệ thống: CMN! Ngươi xem lại thái độ vừa nãy của nhà ngươi đi rồi hãy nói ra câu đấy!!!

“Hừ hừ!! Kịch bản hôm nay diễn ra vào lúc tám giờ, ở cổng công ti của vị hôn thê chủ nhân! Ngài cần ở đó trước ít nhất năm phút, đến chậm hậu quả tự chịu!!!”

“Vị hôn thê....không, bây giờ mấy giờ rồi tiểu lali?”

“Điện thoại trên tủ, tự xem đi!!!”

“...”

La Thiên nhanh tay với điện thoại đặt ở tủ đầu trường, mở ra thấy mới là bảy giờ mười thì thở ra một hơi, vẫn còn sớm!

Hắn nhanh chóng đứng dậy lấy thay quần áo chuẩn bị đi!

“Tiểu lali, vị hôn thê này như thế nào?” Vừa thay quần vừa hỏi thăm hệ thống.

Đến giờ hắn vẫn mù tịt thông tin về vị hôn thê trong truyền thuyết!

Nói là trong truyền thuyết bởi vì không truyện đô thị trang bức nào thiếu chi tiết này.

Nó như một thiết lập mặc định gián tiếp tạo mâu thuẫn giữa nhân vật chính với nhân vật phản diện!

Một cô gái bị gia đình thúc ép cưới kẻ không thích đang chờ được cứu với và người cứu vớt là ai không cần nói cũng biết.

Kết cục nhân vật phản diện không chết thì phế, vị hôn thê trở thành nữ nhân của kẻ cứu vớt!

Và mình đây đang là người sắp được trải nghiệm.

Hắn đã nhớ lại một số điều mà hệ thống nói lúc mới xuyên đến đây, có vị hôn thê nhưng không thích, cũng không muốn hủy hôn...

Nghĩ đến đây La Thiên cảm thấy kịch bản này rất...nhàm chán.

Đúng đấy, nhàm chán!

Theo tình hình này có lẽ lát nữa mình sẽ đi gặp vị hôn thê rồi gây chuyện, đúng lúc nhân vật chính đi qua ra tay ngăn cản, cho nữ chính một bóng lưng an toàn, ấm áp...

“Tần Như Nguyệt, 24 tuổi, giám đốc của một công ti chuyên sản xuất đồ dưỡng da. Bản thân cực kì xinh đẹp, dáng người khiến bất cứ đàn ông nào thấy đều sẽ say mê, bao gồm cả thiếu gia La Thiên, thèm thân thể của người ta nên mới không chịu hủy hôn!”

Tiểu lali trả lời.

“Khụ khụ! Không phải ta đâu nha!” La Thiên nghe thấy vậy thì hơi xấu hổ.

Thì ra đó là lí do...cũng rất hợp lí cho cái thân phận này!

...

Bạn đang đọc Phản Diện: Kịch Bản Sụp Đổ Do Nữ Chính Nghe Được Lời Trong Lòng Của Ta sáng tác bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.