Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sập

Tiểu thuyết gốc · 1533 chữ

Mặt Tần Như Nguyệt bỗng đỏ lên khi nghe thấy lời này, định buông tay nhưng nghĩ hắn sẽ lại muốn tiếp tục kịch bản thì bỏ ý nghĩ đó!

Bước nhanh về phía cửa công ti để tránh khỏi Diệp Phàm!

La Thiên ngây ngây, định rút tay lại để làm theo ý định vừa nãy thì Tần Như Nguyệt như có cảm nhận được rồi kéo mạnh hơn, không có hắn rút về!

Hắn lại càng không hiểu sao, cô nàng này bỗng nhiên bị gì vậy?

Thực ra, với sức hiện tại của La Thiên muốn kéo cả người Tần Như Nguyệt lại thì rất dễ dàng thôi...nhưng trong lòng ai đó không thực sự muốn dừng lại...

Cảnh tượng hai người kéo tay đã khiến bảo vệ ở gần đó trợn mắt lên nhìn!

Tần Như Nguyệt nổi tiếng là lạnh lùng girl xưa nay không gần nam mà giờ lại chủ động kéo tay một thanh niên...tin tức lớn!!!

Một màn này cũng khiến Diệp Phàm sững sờ dừng bước lại...mỹ nữ chủ động kéo tay tên thiếu gia nhà giàu kia...không! Nhất định là đang bị ép buộc!

Nghĩ vậy rồi Diệp Phàm bước nhanh chóng đến muốn làm công chuyện.

La Thiên và Tần Như Nguyệt đi đường thẳng, Diệp Phàm đi từ ngang sang, nếu tiếp như vậy kiểu gì cũng đụng nhau.

Tần Như Nguyệt thấy Diệp Phàm còn bước nhanh đến thì sắc mặt trở nên khó coi, tên kia vẫn muốn bám lấy mình!!!

Cô cắn răng, trong lòng nổi lên sự tức giận, sao lại có kẻ như vậy chứ!

Lúc này hai bên đã cách nhau rất gần, La Thiên cũng thấy Diệp Phàm bước nhanh đến, trong lòng vui vẻ, đứng thẳng người lên, khuôn mặt xuất hiện nụ cười như được ý!

[ Đến đi! Nhanh nhanh, ta đã chuẩn bị trợ giúp ngươi rồi Diệp Phàm!! ]

“Tên ngốc này!!!” Tần Như Nguyệt thầm mắng trong lòng.

Hai bên cách nhau còn có hai mét thì cô nàng quay sang bên nhìn thẳng vào Diệp Phàm, ánh mắt Diệp Phàm cũng nhìn vào Tần Như Nguyệt, trong lòng hắn vui mừng, miệng nở nụ cười...

“Ngươi rảnh quá nhỉ!!! Mau đi làm!!! Còn ở đây lười nữa ta sẽ đuổi việc ngươi!!!”

Tần Như Nguyệt bỗng quát lên khiến tất cả giật mình!!

La Thiên bị phen này làm thót tim một trận, mọi ý muốn làm ở trong đầu biến mất hết ngay lập tức, ngoan ngoãn cho cô nàng kéo đi!

Trong lòng than đúng là phụ nữ, tính tình khó hiểu thật sự!

Nụ cười trên mặt Diệp Phàm cứng lại, sững sờ đứng yên tại chỗ!

Đến khi Tần Như Nguyệt kéo La Thiên đi qua một đoạn hắn mời bình phục lại!

“Xem ra cô nàng không muốn ta dính vào..sợ mình bị tên thiếu gia kia trả thù nhỉ!” Diệp Phàm đã nghĩ kĩ vì sao Tần Như Nguyệt lại bỗng quát lên như vậy.

“Yên tâm đi mỹ nữ, hắn không làm gì được ta đâu! Đợ...!”

Cốp!!

“Tiểu từ, nghe chủ tịch nói chưa, đi làm đi!”

Diệp Phàm bỗng bị bảo vệ khác gõ vào đầu.

“Đi ngay đây!” Hắn mắt lạnh lùng nén giận nói.

...

Bên ngoài.

Sau khi ra khỏi cửa thì Tần Như Nguyệt đã buông tay La Thiên ra ngay lập tức.

Cô mặt lạnh như băng đứng ở một bên nhưng trong lòng đang như bão cấp mười!!

A!!!! Mình vừa làm gì vậy chứ!!! Cầm tay La Thiên trước mặt bao người còn hét lên....hình tượng của mình!!! Xấu hổ chết mất!!!

La Thiên nhìn Tần Như Nguyệt đứng ở bên cạnh mà không biết phải nói gì.

Hiện tại cô nàng trông như người sẽ không thể quát to lên như vừa nãy...

“Thiếu gia...!”

Mấy vệ sĩ của La Thiên bỗng đi đến!

La Thiên âm thầm thở phào, giờ không bị khó ứng xử nữa rồi, tiếp tục kế hoạch thôi!

“Tần Như Nguyệt. chúng ta đi thôi nào!” La Thiên cười cười không tốt nói.

“Đi thì đi!” Tần Như Nguyệt lạnh lùng đáp lại, trong lòng thở nhẹ ra, cuối cùng có cơ hội đánh sang chuyện khác.

Thế là cả đám người lên xe của La Thiên đi đến quán bar gần nhất.

Trên xe, lặng thinh, không có ai nói gì, tình trạng trông rất nhàm chán...

Ghế sau, La Thiên ngồi một bên nhìn quang ảnh ngoài cửa sổ, Tần Như Nguyệt ngồi bên kia cũng y như thế!

[ Không thể để bình tĩnh như bây giờ, phải làm gì đó trông giống thiếu gia phế khiến cho cô nàng ghét mình! ]

La Thiên lâm vào trong suy nghĩ riêng của bản thân!

Ánh mắt Tần Như Nguyệt khẽ nhúc nhích, hơi liếc sang La Thiên.

Thì ra mọi chuyện hắn đang làm là để cho mình ghét..Nhưng, để làm gì??

Muốn ta ghét ngươi hả, còn lâ...ta đang ghét ngươi rồi đây! Hứ! Đồ...

[ Có cách rồi!! ]

Lời này bỗng vang lên khiến Tần Như Nguyệt dừng suy nghĩ lại, ánh mắt nhìn thẳng như không quan tâm...trong lòng lại rất tò mò hắn định làm như thế nào để cho mình ghét!

Chỉ thấy lúc này ánh mắt La Thiên trở nên lạnh lùng nhìn vào Tần Như Nguyệt.

“Này, vị hôn thê mà ngồi cách xa như người lạ thế hả! Mau ngồi dựa sát vào ta!”

[ Yêu cầu này sẽ khiến cô nàng ghét chứ nhỉ! Người lạnh như băng thế này không chịu gần đàn ông nào đâu! ]

Tần Như Nguyệt nhíu mày lại! Ai lại như băng chứ!

Trong đầu cô bỗng nổi nên vài ý trêu chọc La Thiên!

“Vị hôn thê có nghĩa vụ phải gần sát vị hôn phu sao?” Tần Như Nguyệt liếc La Thiên nói!

Thấy Tần Như Nguyệt nhíu mày còn hỏi như thế thì La Thiên mừng thầm, đúng như thế chứ.

“Đúng vậy! Vị hôn thê của ta thì phải theo qui tắc của ta! Ngươi phải nghe theo!” Trong lòng được như ý nhưng mặt ngoài phải làm bộ không kiên nhẫn.

La Thiên nghĩ câu này sẽ khiến cô nàng càng không đồng ý và trở nên ghét hắn thôi!!

“Được!”

Sau đó, Tần Như Nguyệt đã nhấc mông sang ngồi dựa sát vào hắn!

La Thiên đơ luôn tại chỗ!

[ What the hợi??? Cô nàng lại nghe theo câu vô lí kia??? Ta là ai, ta đang ở đâu?? ]

Hừ hừ, ta làm theo lời ngươi nói đấy thôi!

Tần Như Nguyệt không cảm xúc dựa sát La Thiên, chỉ là ngồi bên cạnh gần một chút thôi, không mất gì cả!

“Ấy...khoan...!”

Mùi hương từ trên người Tần Như Nguyệt bay vào mũi khiến La Thiên mới thoát ra trạng thái đờ đẫn, miệng không biết nói gì tiếp! Thao tác của cô nàng khiến hắn không kịp trở tay.

“Khoan gì thế La Thiên, ta đang làm theo qui tắc của vị hôn thê như ngươi nói mà!” Tần Như Nguyệt quay sang nhìn La Thiên nói!

Hai khuôn mặt nhìn thẳng cũng gần sát nhau.

La Thiên bỗng thấy có ý trêu chọc trong mắt Tần Như Nguyệt...Chắc là mình nhìn nhầm thôi!

“Hừm, biết nghe như thế là tốt!” La Thiên tránh mắt đi trước nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn không biết vừa quay đi thì khóe miệng Tần Như Nguyệt vểnh nhẹ lên mà có khi chính cô nàng cũng không nhận ra đâu.

Cứ như vậy, cho đến khi tới quán bar...

Tưởng chừng sắp có thể thực hiện bước tiếp theo thì....bên ngoài quán bar đầy cảnh sát...

La Thiên nhìn ra bên ngoài, không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây! Tần Như Nguyệt cũng tò mò nhìn xem.

“Ngươi đi xuống hỏi xem chuyện gì đang xảy ra!” La Thiên nói với một vệ sĩ.

Trong lòng hắn bỗng có dự cảm bất thường. Hỏi xem có chuyện gì thôi, quán này không được thì đi quán khác.

“Vâng thưa thiếu gia!” Vệ sĩ xuống xe tìm hiểu tình hình.

Trong xe, hai người vẫn ngồi sát nhau như đang rất bình thường.

Khoảng năm phút sau, người vệ sĩ đã quay trở lại!

“Có chuyện gì ở đây vậy?!” La Thiên mở miệng hỏi.

“Thưa thiếu gia, hôm nay cảnh sát kiểm tra bất ngờ tất cả các quán bar trong thành phố để tìm xem nơi nào có tội phạm dùng ma túy!” Người vệ sĩ vừa đi hỏi về trả lời.

“Ngươi nói là tất cả quán bar???”

“Đúng vậy thưa thiếu gia!”

La Thiên lặng người...tất cả mọi thứ đang chống lại ta sao...

[ CMN! Chuyện gì thế này!! Sao lại đúng vào ngày hôm nay!! Kế hoạch của ta!!! Hic hic hu hu.. ]

Tần Như Nguyệt liếc khuôn mặt đang rất là bình tĩnh của La Thiên!

Đúng là trong ngoài khác nhau một trời một vực, đáng thương...haha!

Không hiểu sao, trong lòng bỗng có sự vui vẻ dâng lên khi nhìn thấy dáng vẻ biệt khuất hiện tại của La Thiên.

...

Bạn đang đọc Phản Diện: Kịch Bản Sụp Đổ Do Nữ Chính Nghe Được Lời Trong Lòng Của Ta sáng tác bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.