Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người bị dọa lại là mình

Tiểu thuyết gốc · 1547 chữ

Một lát sau anh nhân viên đã mang hai tách La Thiên gọi vào phòng.

“Phòng ở đây cách âm tốt chứ?!” La Thiên cố ý hỏi.

“Quán em cách âm siêu tốt luôn, ngoài trong hét không hề nghe thấy gì! Nếu muốn gọi thêm đồ thì hãy ấn vào nút dưới cuối bàn ạ!” Anh nhân viên nói.

Trong lòng: mau buông nữ thần ra, để cho ta đến làm thay!!! Ôi nữ thần đã sa đọa mất rồi!!!!

“Ok!!”

...

Mặt Tần Như Nguyệt vẫn lạnh băng, giống như không hề nghe thấy cuộc nói chuyện của La Thiên với anh nhân viên.

Điều này khiến hắn hơi thất vọng, ý đã biểu lộ rõ ra thế rồi mà cô nàng không hiểu sao???

Tần Như Nguyệt: Ta biết đấy chứ, nhưng ta không quan tâm, ngươi cứ làm việc của mình đi!

Cô nàng cầm tách capuchino lên nhấp một ngụm nhỏ.

La Thiên cũng cầm lên uống một chút.

[ Thế này không được rồi, chỉ bằng mỗi lời nói chưa thể khiến cô nàng có phản ứng! Nên làm bằng hành động nhỉ?! Thử một chút xem! ]

Động tác uống của Tần Như Nguyệt dừng lại một chút, hắn định động tay động chân với mình?? Tên nhát gan nào dám hả??

Sau đó cô nàng cảm thấy eo của mình ấm lên, nhanh chóng nhìn xuống thì thấy đó là một bàn tay!

Tên này đang ôm eo mình!!

Cơ thể của Tần Như Nguyệt bỗng cứng lại, mặt hơi hơi đỏ lên, không biết là vì xấu hổ hay tức giận nữa.

“Vị hôn thê của ta, cô đã đồng ý làm theo mọi chuyện ta bảo trong hôm nay! Giờ ôm một chút được chứ?!” La Thiên cười tà răm nhìn Tần Như Nguyệt.

Thấy phản ứng của cơ thể cô nàng hắn cảm thấy gần đạt được mục đích rồi, có lẽ thêm một chút nữa sẽ thành công.

[ Mềm mại thật đấy! Còn rất thơm! ]

Xúc cảm ở tay truyền về khiến La Thiên run lên trong lòng, rất thoải mái, ngồi gần sát nên hắn có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cô nàng, cả người hơi nâng nâng.

“Không có vấn đề gì!” Tần Như Nguyệt hơi hơi cúi xuống tránh cho La Thiên nhìn thấy mặt mình, giọng nói ra vẻ bình thản nhưng trong lòng lại khác.

Chỉ là ôm eo thôi mà, không có gì to tát, ta còn lâu mới theo ý của ngươi!

Biết như vậy vẫn chưa được nên La Thiên quyết định làm quá hơn một chút.

Tay hắn dùng lực một chút, Tần Như Nguyệt ngả luôn vào hắn, đầu cô nàng dựa vào vai...

Cơ thể của Tần Như Nguyệt run run, tim bỗng đập rộn lên một chút, khuôn mặt lạnh lùng đỏ bừng nhưng La Thiên không thể thấy được.

[ Thế này! Được rồi chứ! ]

La Thiên hơi rục rịch người một chút...bởi vì cảm giác hiện tại của hắn không khác gì như trên mây, xúc cảm mềm mại như bông này...

m thầm hít sâu một hơi, cô nàng đang dựa vào vai, quá gần cũng quá thân mật rồi nhưng mà sao lại không phản ứng gì nhỉ, chẳng lẽ mình chưa làm đủ sao? Hay là cô nàng định cho mình ôm theo lời thật???

[ Sao không có gì?? Phản ứng một chút đi chứ Tần Như Nguyệt, ta đang ôm ngươi đấy!!! ]

Thực ra, Tần Như Nguyệt không phải không muốn động mà hoảng quên động luôn.

Khuôn mặt đang cúi xuống đỏ như quả cà chua, mắt hơi hơi loạn, cảm giác khác lạ khi bị ôm truyền đến khiến cô nàng không biết phải làm sao. Như bị điện giật, cũng có vẻ ấm áp, còn có ngại ngùng một chút...

Nhưng mà đúng lúc này, bàn tay bên eo bỗng di chuyển về hướng bụng khiến cô nàng giật mình tỉnh lại từ trong cảm giác khác lạ!

‘N..ngươi đừng có làm quá!!”

Tần Như Nguyệt đẩy tay La Thiên ra rồi ngồi cách xa ngay lập tức, tỉnh lại rồi nhưng mặt mũi vẫn giống như đang bốc hơi.

Hắn dám làm quá như vậy?? Tên này!! Xấu hổ chết mất!!!!

“Làm sao? Chỉ ôm thôi mà? Cô định phá lời hứa của mình hả? Chính bản thân cô là người nói sẽ rất giữ chữ tín mà!”

La Thiên thở nhẹ ra một hơi, hành động sờ nhẹ vào bụng vừa nãy đã quá rồi nhưng cuối cùng đã tấn công khiến cô nàng tức giận.

Mặt đỏ thế kia chỉ có thể là tức giận quá độ thôi!

[ Nai xừ, thành công rồi, giờ cô nàng đang tức mình, cảm giác chán ghét đến rồi! Thế này mới đúng chứ! ]

“Đ...đúng là ta đồng ý đi chơi và nghe lời ngươi! Nhưng mà ngươi không thể làm quá, chúng ta còn chưa thân đến mức như vậy! Giới hạn chỉ có ngồi gần, nắm tay thôi!!!”

Mắt Tần Như Nguyệt trừng trừng, hơi hơi ‘tức giận’ mặt đỏ nói.

“Hai ta có hôn ước với nhau, thân mật là chuyện rất bình thường mà! Chẳng phải về sau sẽ còn thân hơn sao, giờ làm chút chuyện đâu ảnh hưởng gì!” La Thiên nói một chuyện rất đương nhiên.

“Muốn thân mật thì để sau khi cưới, ta là người theo truyền thống, không cho làm gì trước!!!” Tần Như Nguyệt lạnh lạnh nói, cô đã bình tĩnh lại một chút, tiếp tục diễn với hắn..nhưng mà đã chuyển thành tức giận mất rồi..

“Thật là hẹp hòi!!!”

“Ta là như thế đấy! Ngươi không muốn thì chúng ta dừng ở đây!”

“...”

La Thiên không nhận ra và Tần Như Nguyệt đã không để ý rằng cô nàng từ không muốn cưới mới đi ra kinh doanh riêng giờ lại nói sẽ cưới về sau.

“Được rồi, ta sẽ không làm gì quá! Hôm nay vẫn còn rất dài đấy!” La Thiên mỉm cười nói như đã nghe theo lời thỏa thuận của Tần Như Nguyệt.

[ Tốt, đã có hướng rồi, giờ cứ làm quá giới hạn của cô nàng một chút là được! Xin lỗi trước nhé! Vì thiết lập nhân vật, vì kịch bản sau này! ]

“Ngươi nhớ đấy!” Tần Như Nguyệt mặt lạnh lùng ngồi xuống như tin lời hắn rồi.

Sau đó La Thiên lại động tay động chân một chút rồi lại bị cô nàng hất ra và tức giận chửi mắng.

Liên tục nhiều lần như vậy khiến hắn cảm thấy mình đang rất bị ghét, Tần Như Nguyệt thì đỏ mặt suốt do tức giận.

La Thiên không biết mình đang bị lừa rồi đấy, Tần Như Nguyệt thì không nhận ra mình từ một người lạnh như băng thành người đã hay biểu lộ cảm xúc và cho đàn ông chạm vào, chỉ mới nắm tay, ôm một chút...

Có lẽ một tâm hồn lạnh lẽo cô đơn đang rất cần nơi ấm áp để dựa vào.

Đến trưa hai người đi ăn, lần này La Thiên không làm gì, ăn bữa bình thường.

Buổi chiều đến thì quyết định đi công viên chơi mấy trò đáng sợ nhất, biểu hiện ra hẳn mục đích để cho cô nàng dựa vào mình.

Nhưng mà...vào vòng xoay tử thần 360 độ và tàu lượn siêu tốc người sợ lại là hắn, run chân không đi nổi luôn, Tần Như Nguyệt còn mỉa mai hắn vài câu, xong cũng đỡ hắn bước đi.

Đến nhà ma, La Thiên quyết tâm lấy lại sự mạnh mẽ của phái nam, tự tin đi vào xong mỗi lần ma xuất hiện giật bắn mình, cầm chặt tay của Tần Như Nguyệt, mặt cô nàng lại không biểu cảm, trong lòng thì cười rất vui bởi La Thiên có vẻ rất nhút nhát.

Vị trí nam nữ đã bị tráo đổi với nhau mất rồi...

Cuộc đi lợi dụng lại không khác gì một cuộc hẹn hò bình thường!

...

“Hôm nay chơi rất vui, cảm ơn vị hôn phu của ta!” Tần Như Nguyệt đứng ở ngoài cửa xe La Thiên nói.

Giờ là năm giờ chiều, hai người đã đi chơi xong, xe đang đỗ ở cổng công ti Nguyệt San đưa Tần Như Nguyệt về.

“Khụ, gặp lại sau!” La Thiên đỏ mặt không dám nhìn cô nàng nói.

[ CMN! Sao lại thành ra như thế này, mình đang muốn đưa người ta đi để dọa cho sợ mà người bị dọa sợ lại là mình!!!! Thất bại rồi, thiết lập hỏng mất rồi!!!! ]

“Bái bai!” Tần Như Nguyệt đóng cửa xe lại rồi quay người bước đi vào công ti.

“Hôm nay, không nhàm chán!” Khóe miệng cô nàng hơi hơi vểnh lên, cảnh tượng xung quanh bỗng trở nên đẹp đẽ như hoa nở! Nhưng rất tiếc là không ai thấy được.

La Thiên mang tâm tình không tả nổi về đến nhà, hai chân mệt mỏi bước đi vào trong phòng khách.

Đang định rũ bỏ tất cả lăn ra ghế sofa thì thấy một cô nàng đang ngồi ở đó cười tươi nhìn hắn.

La Thiên cứng đơ người lại ngay lập tức.

...

Bạn đang đọc Phản Diện: Kịch Bản Sụp Đổ Do Nữ Chính Nghe Được Lời Trong Lòng Của Ta sáng tác bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân

Truyện Phản Diện: Kịch Bản Sụp Đổ Do Nữ Chính Nghe Được Lời Trong Lòng Của Ta tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.