Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phải làm sao đây

Tiểu thuyết gốc · 1532 chữ

“Ta đã nói không liên quan đến ngươi!! Biến đi!!”

Phương Ngọc Linh thật sự hết chịu nổi với bản mặt dày hơn bê tông của Diệp Phàm.

Đã nói không liên quan rồi mà vẫn cố xen vào, sao trên đời lại có loại người như thế cơ chứ.

“Được, vậy hẹn mỹ nữ khi khác, nếu hắn dám ức hiếp cô thì cứ nói cho ta!” Diệp Phàm nói xong đi ngay.

Hắn biết mình làm hơi quá rồi nên chạy trước, ở lại nữa mặt dày như bê tông cũng không chịu được.

[ What the f*!! Thế này là thế nào, xong kịch bản chưa?? Sai, quá sai rồi! Phải chuồn đi chỗ khác bình tĩnh suy nghĩ mới được!!!]

La Thiên thấy mọi thứ đã vượt khỏi suy nghĩ của mình thì chuẩn bị quay người đi về nhà.

Nhưng, hắn còn chưa kịp động thì Phương Ngọc Linh đã quay lại nhìn hắn.

“Ực!”

Ánh mắt đầy sát khí của cô nàng khiến La Thiên sợ hết hồn, không dám động một tí nào.

[ Cmn! Cô nàng này định giết mình! Má ôi, có ai không, mau cứu!!! Ta sắp mất mạng rồi!! ]

Phương Ngọc Linh dùng ánh mắt muốn giết người nhìn chằm chằm vào La Thiên.

Hiện tại cô đang nghĩ xé miệng hay là đè xuống đất đánh đây.

Tên này láo, quá láo, dám nói mình là hổ cái! Để lão nương cho ngươi biết hổ cái thật luôn.

Phương Ngọc Linh bước ra một bước rồi...

Reng!!!!

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Phương Ngọc Linh giật mình, sau đó bình tĩnh lại.

Lúc này đầu óc mới được thông thoáng và rồi nhớ lại những thứ mà mình vừa nói vừa làm...

A!! Sao mình lại như vậy được chứ, xấu hổ chết mất!!

Mặt cô nàng đỏ dần lên, liếc ra sau thì thấy tất cả học sinh đang nhìn hết vào mình.

“Nữ thần vừa nãy....trông rất oai phong!!!”

“Ôi, không ngờ nữ thần còn có thể như vậy, ta càng yêu nàng ấy rồi!!!”

“Aiz, ta quên mất không chụp ảnh rồi. Dáng vẻ đó, biểu cảm đó cho ta thấy được một thế giới mới!!!”

“....”

Nghe thấy mấy lời này Phương Ngọc Linh lại càng xấu hổ, đồng thời cũng thở phào.

Không bị mất hình tượng mà thậm chí còn đi lên.

[ Chuồn chuồn về nhà thôi, cô nàng này thật đáng sợ!! ]

Đúng lúc này trong đầu lại vang lên một giọng nói.

Sự xấu hổ biến mất trong nháy mắt, sát khí lại hiện ra.

Phương Ngọc Linh nhìn sang thì thấy La Thiên đang rón rén bước ra cửa lớp học.

“La Thiên!!!” Phương Ngọc Linh tức giận hô.

La Thiên đang âm thầm chuồn đi thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc đầy sát khí gọi mình thì run lên một cái, quay người mỉm cười rất ‘tươi’.

“Chuyện gì thế Ngọc Linh thân yêu!”

Trong lòng lại nghĩ.

[ Tha cho ta đi được không, ta chỉ muốn về nhà ngủ thôi mà!! ]

Ngủ?? Ngươi chọc lão nương xong phủi mông về nhà ngủ? Được lắm, hôm nay lão nương sẽ không cho ngươi được ngủ một giây nào!

“Vào lớp rồi còn định đi đâu đấy!!”

Phương Ngọc Linh nhìn thẳng vào La Thiên nói, ánh mắt tràn đầy ý cảnh cáo.

Thấy ánh mắt này La Thiên cảm giác nếu mình mà nói muốn về thì chắc chắn sẽ được xây mộ ở đây!

“Ta đi kiếm chỗ ngồi học ấy mà!” La Thiên vẫn giữ nụ cười yêu thương nói với Phương Ngọc Linh.

“Không phải kiếm, ngồi ở đây!” Phương Ngọc Linh chỉ chỗ cô ngồi từ sáng.

“Ok!! Được ngồi cạnh ngươi thật là vui vẻ!!”

La Thiên rất ‘hạnh phúc’ đi đến chỗ Phương Ngọc Linh ngồi xuống dưới sự theo dõi của một đôi mắt đáng sợ.

“Ngồi dịch vào trong, ngươi ngồi sát bên ngoài thế ta ngồi đâu!?”

“Được được!!” La Thiên vẫn rất ‘vui vẻ’, nghe lời ngồi dịch vào trong.

[ Mama, cô nàng này đáng sợ quá, ta không dám không nghe, huhu! ]

Phương Ngọc Linh ngồi xuống bên cạnh La Thiên.

Dáng vẻ nghe lời và tiếng lòng của La Thiên vang lên trong đầu khiến cô cảm giác muốn cười.

Bắt nạt tên này cũng vui đấy chứ!

Quay đầu sang nhìn nhắn một cái thì thấy hắn đang liếc trộm mình, bốn mắt đối nhau trong vài giây.

La Thiên giật mình quay ánh mắt đi, xấu hổ vì bị bắt nhìn trộm.

[ CMN, nhìn trộm bị bắt được! Dù rất dữ nhưng vẻ đẹp của cô nàng này thật khiến người ta mê mẩn!! ]

Ai dữ chứ! Hừ!!

Lòng tức giận như vậy nhưng trên mặt lại có nụ cười vui vẻ.

Bỗng Phương Ngọc Linh nhớ ra gì đó, cô lục lọi trong túi lấy một chai nước ra.

“La Thiên!” Phương Ngọc Linh mở miệng gọi.

“Ta đây Ngọc Linh thân yêu!” La Thiên làm vẻ mặt rất ‘trìu mến’ trả lời.

[ Cô nàng, đừng có gọi ta nữa được không, mỗi lần ngươi gọi ta lại phải làm bộ như rất yêu ngươi! Thật mệt á! ]

Phương Ngọc Linh đang có chút vui vẻ thì được ai đó khen đẹp thì nghe được lời này, sự vui vẻ bay mất trong tức khắc.

“Cầm lấy, đồ đáng ghét!!” Cô nàng tức giận ném chai nước vào người hắn.

Quay mặt nhìn về phía trước không thèm nhìn tên chỉ biết chọc tức người khác này nữa.

Thấy chai nước La Thiên sững sờ một chút.

“Cảm ơn Ngọc Linh thân yêu nhiều lắm!” Hắn mỉm cười nói với cô nàng.

Lời này không giả tạo, hắn nói thật. Bản thân đang khát nước vì nói nhiều quá.

“Hừ!!”

Phương Ngọc Linh không nói gì chỉ hừ nhẹ một tiếng, mắt lại liếc liếc sang. Thấy La Thiên đã uống nước thì trong lòng cho hắn một phiếu bé ngoan.

Lúc này thầy giáo đã vào lớp học.

Đầu tiên là giới thiệu hai học sinh mới, La Thiên và Diệp Phàm.

Hai người đều không có tâm tình nên chỉ nói vài câu giới thiệu đơn giản rồi ngồi xuống.

Diệp Phàm thấy La Thiên ngồi cạnh Phương Ngọc Linh thì trong lòng rất khó chịu, nhưng hắn không làm được gì. Trong lòng âm thầm thề nhất định phải dạy cho hắn nhiều bài học và cua được Phương Ngọc Linh.

Sự xinh đẹp của cô nàng đã va phải vào ánh mắt của hắn....

Cả một buổi sáng trôi qua.

Trong lúc này Diệp Thiên rất nhàm chán, nhiều lần muốn ngủ gục thì bị Phương Ngọc Linh gõ cho một cái.

Không thể phản kháng với hổ cái nên hắn rất chuyên tâm nghe kinh thư.

Giờ học đã tan, các học sinh nhao nhao đi ăn trưa với nhau.

La Thiên cũng đứng dậy, hắn muốn về nhà, chiều nhất định không đến nữa, phải cách xa cô nàng này mới được.

Nhưng mà, mọi chuyện không như hắn nghĩ.

Phương Ngọc Linh kéo hắn đi nhà ăn, dù rất không muốn nhưng vẫn phải làm bộ rất vui vẻ vì được cô nàng kéo tay.

Phương Ngọc Linh chỉ cảm thấy hơi xấu hổ một chút khi làm động tác thân mật ở như vậy ở nơi đông người, không kéo thì cô sợ hắn sẽ chuồn mất, tên này luôn nghĩ muốn về nhà.

Nhưng mà nghĩ đến lúc nhỏ...12 tuổi hai người mới thôi tắm chung, 13-14 tuổi nắm nay kéo nhau là chuyện bình thường, còn ngủ chung suốt. Đến 15 tuổi đã lớn, đã biết giữ mình nhưng kéo tay thì vẫn kéo...Đến 16 tuổi nghe thấy hắn đi hại con gái nhà người ta thì mới cách xa từ đó...Nếu hắn không làm như vậy thì giờ có lẽ hai đứa đã có con rồi nhỉ....

Bây giờ kéo tay hắn cảm giác vui vẻ lúc nhỏ bỗng dâng trào khiến cô có chút muốn quay lại lúc đó. Gặp lại hắn như thế này mới ngỡ bản thân không quá chán ghét, chỉ là có chút khúc mắc về tính cách phong lưu đã hại bao nhiêu con gái nhà lành thôi.

Một lúc sau hai người đã đến nhà ăn, người người đông ngịt, không thấy bàn trống nào cả. Hai người dắt nhau tìm mãi mới thấy được một bàn trống trong góc.

Trên đường đi cảnh tượng Phương Ngọc Linh kéo tay La Thiên đã làm tan nát bao nhiêu cõi lòng rồi!

Lúc này La Thiên và Phương Ngọc Linh đang ngồi đối diện nhau, hắn nhìn sang bên phải, cô nàng nhìn sang bên trái.

Đồ ăn đã mang lên rồi nhưng không ai động, Phương Ngọc Linh không biết nói gì cho phải, cô chưa chuẩn bị cho tình huống này, lúc đầu cứ không muốn gặp hắn.

Còn La Thiên, một thanh niên độc thân 1/3 cuộc đời lần đầu được ngồi ăn với gái xinh không biết bắt đầu từ đâu...

….

Bạn đang đọc Phản Diện: Kịch Bản Sụp Đổ Do Nữ Chính Nghe Được Lời Trong Lòng Của Ta sáng tác bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bất_Hủ_Phàm_Nhân
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 212

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.