Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tịnh Đế Liên.

Tiểu thuyết gốc · 1437 chữ

Trong lòng khó chịu, liếc mắt nhìn về phía Huyết Minh. Khi thấy thần sắc xa lạ trên mặt hắn, tâm trạng của Trác Thiên Hạo liền càng thêm tồi tệ. Nhưng rốt cuộc, hắn cũng không nói thêm gì nữa. Bởi vì lúc này, Nhị trưởng lão cũng đã trách mắng.

"Đủ rồi, chưa đủ mất mặt hay sao? Còn không mau tạ lỗi với Từ tiểu hữu, rồi cút đến từ đường sám hối?"

"Xin lỗi, là ta đường đột." Thật sâu nhìn Huyết Minh một lần, Trác Thiên Hạo bỗng dưng lại ngoan ngoãn nghe lời, cúi đầu tạ lỗi. Sau đó, hắn mới nghe theo lệnh của Nhị trưởng lão, đi hướng từ đường quỳ sám hối.

Nhìn thấy Trác Thiên Hạo là thật rời đi, tâm trạng của Nhị trưởng lão mới nới lỏng một hơi. Ngay lập tức, lão liền quay sang, đối hai người Huyết Minh và Âu Dương Thụy bồi tội :"Đã gây phiền phức cho hai vị tiểu hữu rồi."

Người xưa có câu, đánh người chạy đi không đánh người chạy lại. Nếu đối phương đã bồi tội, hai người Huyết Minh cũng liền không tiện phát tác tính khí nữa. Cho nên, chỉ có thể câu lên khóe môi, ra vẻ rộng lượng khoát tay.

"Trác Thánh tử cũng đã nhận lấy trừng phạt rồi, ta sẽ không để trong lòng."

"Đúng vậy, chuyện nhỏ mà thôi. Tiền bối không cần tự trách."

----------------------------

Thoáng chốc, cách ngày Huyết Minh đến Minh Nhật tông cũng đã nửa tháng.

Nửa tháng này, cuộc sống của hắn cũng xem như nhàn tản, nên làm gì thì làm, nên tu luyện liền tu luyện. Tu vi tiến triển xem như không tồi, có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ đột phá Kiếm Tiên cảnh tầng 2. Về phần ba viên Lưu Ly quả kia, hắn vẫn còn giữ lấy, để khi đột phá Kiếm Thánh cảnh lại đem ra sử dụng.

Nếu hỏi trong khoảng thời gian êm đềm theo phong cách điền văn này của hắn có chỗ nào phiền muộn. Thì đó chính là...

"Huyết Minh, đây là Tịnh Đế Liên hoa mà bá phụ ta trồng. Ngươi nhìn xem, có thích không?" Trác Thiên Hạo nửa người dưới đều là nước, mặc dù ống quần đã xoắn lên, nhưng cũng không thoát khỏi vận mệnh bị nước thấm ướt. Trong tay hắn cầm lấy một đóa hoa, giống như hiến vật quý mà đưa cho Huyết Minh. Gương mặt tươi cười sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Hoa sen Tịnh Đế, là hai đóa hoa nở trên cùng một cuống. Cánh hoa màu trắng, đỏ hồng ra phần rìa. Ba mươi năm kết nụ, trăm năm mới nở hoa. Nghe nói Ôn Bác phải phí rất nhiều công sức mới lấy được một cây về gieo trồng. Lại mất tận mấy trăm năm chăm sóc, hoa vừa mới nở, liền bị Trác Thiên Hạo ngắt đi tặng cho 'giai nhân'...

Nhìn thấy một màn này, chấp sự trông coi hồ sen liền khóc không ra nước mắt, đau khổ thấu cả trời cao :"Thánh tử!!! Người...người tại sao lại hái đi Tịnh Đế Liên hoa của Tông chủ rồi a!?? Xong, xong, lần này không đánh ta mấy trăm trượng, ngài ấy khẳng định không bỏ qua."

Mà đứng ở xung quanh, đám tử đệ nhìn thấy một màn này, mặc dù đã sớm quen thuộc, nhưng cũng không khỏi bật cười trêu đùa. Nửa tháng nay, bọn họ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Trác Thiên Hạo tới vây quanh Huyết Minh hiến ân cần.

Thậm chí, không ít lần bởi vì muốn 'lấy lòng' Huyết Minh, Trác Thiên Hạo còn đem Minh Nhật tông làm tới gà bay chó chạy, chướng khí mù mịt. Bị phạt quỳ từ đường, phạt trượng, cấm túc, càng có thể nói là như cơm bữa. Nhưng chỉ cần được thả ra ngoài, hắn sẽ lập tức hồi máu sống lại chạy đến tìm Huyết Minh, giống như làm không biết mệt mỏi.

"Tịnh đế liên chi đóa đóa song.

Thiên nghi chiếu ảnh bàng hàn đường.

Chỉ sầu hoạch giác kinh xuy tán.

Phiến ảnh phân phi tối khả thương."

( Dịch nghĩa :

Cùng cội, từng đóa nở song song,

Mỹ miều, soi bóng bên ao lạnh.

Buồn buồn, tiếng nhạc vang kinh động,

Lay bay, từng cánh tiếc thương thương.

--Trích : Tịnh Đế Chi Liên)

Không biết là ai thuận miệng ngâm lên một câu thơ, ngay lập tức liền khiến đám người cười ồ lên. Song, khi nhìn thấy gương mặt xấu hổ, nghẹn đến đỏ bừng của Huyết Minh, cả đám chỉ có thể nén lại, che miệng cười trộm.

Ai mà không biết, Tịnh Đế Liên là dùng để bày tỏ tình cảm a.

"Trác-Thiên-Hạo!!!" Thượng Đế cũng có lúc phải tức giận, huống chi là một người bình thường như Huyết Minh. Sắc mặt hắn trướng đến phát tím, đỉnh đầu gần như sắp bốc khói, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, gầm lên.

Nhìn thấy Huyết Minh tức giận, Trác Thiên Hạo ngay tức khắc liền nhận túng, vội vàng xua tay. Thấp giọng hống :"Huyết Minh, ngươi đừng tức giận..."

"Cút."

"Huyết Minh..."

"Ta bảo ngươi cút! CÚT!"

"Tốt, tốt, ta cút." Trác Thiên Hạo mắt thấy Huyết Minh sắp bão nổi, cũng vô cùng thức thời mà giảm đi độ tồn tại của mình, thật sự biến khỏi mắt của hắn. Chỉ là, lúc đi, hắn vẫn cảm thấy vô cùng uất ức. Hắn chỉ cảm thấy đóa hoa sen này đẹp nên mới hái tặng Huyết Minh thôi a. Vì sao Huyết Minh lại tức giận đến vậy kia chứ?

Lúc này, đứng ở ngay bên cạnh, Âu Dương Thụy cũng nhẹ 'khục' một tiếng. Mới đầu, khi Huyết Minh bị Trác Thiên Hạo làm phiền, hắn vẫn còn nổi giận, đánh đuổi Trác Thiên Hạo. Chỉ là, theo thời gian trôi qua, sau khi Trác Thiên Hạo bày ra đủ trò, hắn đã xem như là chết lặng, chẳng thèm quản mấy hành động ngu xuẩn đó của hắn ta nữa.

Hơn hết, Âu Dương Thụy mới không thừa nhận, bản thân rất thích thú khi nhìn bộ dạng tức mà không thể nói gì của Huyết Minh. Có thể đem một cái 'gối bông' không có nửa điểm tính tình như Huyết Minh chọc thành bộ dáng này, Trác Thiên Hạo cũng xem như là có điểm...bản lĩnh.

Lúc này, Huyết Minh đã nguôi đi lửa giận. Bỗng dưng, một ánh mắt nóng rực quen thuộc lại quăng tới. Sự nồng nhiệt bên trong, khiến hắn không tài nào bỏ qua được, nên chỉ có thể ảo não nhìn về phương hướng đó...

Quả nhiên, không ngoài dự liệu, Huyết Minh liền đối diện với đôi đồng tử màu lam nhạt kia. Bị bắt gặp tại trận, đối phương cũng không hoảng loạn, chỉ là lạnh nhạt dời mắt, trên mặt bởi vì phủ một lớp khăn che mỏng, nên cũng không nhìn ra được biểu cảm của nàng có biến hóa hay không. Nhưng Huyết Minh dám khẳng định, hắn chắc chắn không có nhận lầm...

Bởi vì mỗi khi hắn đứng cùng một chỗ với Trác Thiên Hạo, hay Âu Dương Thụy, thậm chí là Lãnh Hàn, nữ nhân này đều sẽ dùng đôi mắt ẩn chứa cảm xúc quái dị nhìn chằm chằm vào sau ót của hắn. Khiến hắn bất tri bất giác cảm thấy nổi da gà, sống lưng lành lạnh.

Sự phấn khích trong mắt nàng thật...cmn...đáng sợ...

**Vâng, đúng như mọi người suy nghĩ, Lam tỷ tỷ thật sự là một cái hủ nữ. Đương nhiên, thân phận của nàng cũng không đơn giản như vậy, còn cần mọi người chủ động khai phá thêm.

**Và đội hình 'Cảm xúc đọc giả' của truyện đã bị bạn Banki phá bằng việc thả một cái biểu cảm 'Chóng mặt' rồi. Xin nhờ, chóng mặt cm bạn chứ chóng mặt, chóng mặt thì cút, đừng đọc nữa nhé! Cảm ơn bạn rất nhiều, bạn có thể cút được rồi.

**Nhắc nhở lại, ai không đọc thì click back giùm nhé. Đối với ta, ai thả icon 'Chóng mặt' thì người đó chính là anti fan. Và anti fan thì phải bị chửi sấp mặt.

**Ai yêu thích ta thì có thể thả bất kỳ icon còn lại, ngoại trừ icon 'Chóng mặt' ra, trong mục Cảm xúc của người đọc ở giữa trang chủ của truyện. Cảm ơn.

Bạn đang đọc Huyết Viêm Đế Tôn sáng tác bởi NhócĐángYêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhócĐángYêu
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 184

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.