Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

PN : Động Phòng Hoa Chúc ( Hạ ) H nhẹ.

Tiểu thuyết gốc · 1907 chữ

**Chương này là bù cho ngày mai. Lý do thì mời xem ở cuối chương.

**Lấp cái hố cho lý do vì sao A Minh lại buông tay Đoá Đoá. Ngồi chờ mấy người nói A Minh vô tình vô nghĩa bị đánh mặt. (○゚ε゚○)

Vừa sờ vào, tay Huyết Minh liền chạm đến một mảnh ẩm ướt. Mang theo hiếu kỳ, hắn liền nâng tay lên, tò mò nhìn sang Hứa Tiểu Đoá, giống như đang hỏi : đây là gì?

Bị động tác ngây thơ lại dâm mĩ này của hắn chọc đến, Hứa Tiểu Đoá ngay lập tức liền đỏ bừng mặt, ngu ngơ nhìn lấy ngón tay thon dài phủ lên vài giọt nước kia. Cuối cùng nghẹn ra một hơi :"Chàng...Hỗn đản...Còn hỏi nhiều, ta liền không để ý tới chàng nữa."

Bất ngờ bị mắng, trong đầu Huyết Minh liền xuất hiện nồng nặc nghi hoặc. Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn là làm theo lời nàng, không dám hỏi nhiều nữa.

Ngón tay của hắn khẽ vuốt ve, khi phát hiện chỉ cần bản thân chạm vào nơi thịt châu nho nhỏ kia, cơ thể nàng sẽ run lên, mật dịch cũng sẽ tuôn ra nhiều hơn. Hắn liền bắt đầu thử đè ép, không ngoài dự liệu nghe thấy tiếng rên rỉ như mèo kêu của nàng.

"Không muốn...Chàng...đừng sờ chỗ đó...Ân...a..."

Hứa Tiểu Đoá nhanh chóng bị tình triều bao phủ, mắt đẹp hơi nhắm lại, cố gắng kháng nghị.

Nhưng nào ngờ, vừa nghe thấy nàng 'phản đối', Huyết Minh cư nhiên lại cho là thật. Cứ ngỡ nàng khó chịu, hắn liền lập tức luống cuống dừng lại, không dám tiếp tục nữa.

Sắp sửa lên cao triều lại bị đánh gãy, Hứa Tiểu Đoá chỉ cảm thấy thân thể vô cùng hư không. Nàng không khỏi mê mang hé mắt, khi nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Huyết Minh, ngay tức khắc liền hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Vì vậy cũng không khỏi dở khóc dở cười...

Cái tên đầu đất này...nàng bảo không muốn, hắn liền thật dừng lại à?

"Được rồi...chàng cứ trực tiếp...tiến vào luôn đi..." Mặc dù đối với việc này còn có chút sợ hãi, nhưng Hứa Tiểu Đoá vẫn cố cắn răng, nghiêm túc nói với Huyết Minh. Ai bảo nàng đã quá tuyệt vọng đối với phu quân ngốc nhà nàng làm chi? Nếu cứ để mặc hắn thế này, thì e rằng đến sáng hôm sau cũng không xong việc được.

Nhưng là, làm Hứa Tiểu Đoá không còn lời nào để nói chính là...đối diện với lời 'mời chào' của nàng. Huyết Minh vẫn ngây ra như phỗng. Cho đến khi nhận thấy được ánh mắt của nàng, hắn mới mờ mịt ngẩng đầu, dùng khẩu âm hỏi.

'Cái gì tiến vào?'

Giờ khắc này, Hứa Tiểu Đoá có thể nói là vừa thẹn vừa giận. Hắn hỏi như vậy thì nàng nên trả lời thế nào a?

Nhưng cũng may, không để Hứa Tiểu Đoá khó xử quá lâu. Đầu óc Huyết Minh đã được khai sáng lên, biết rõ kế tiếp nên làm gì.

Chỉ là, đương hắn nhìn thấy 'cái miệng' nhỏ bé đang phun ra mật dịch kia, thì hắn lại không khỏi chần chờ... Nhỏ như vậy, thật sự có thể chứa nổi hắn sao?

Nhưng rốt cuộc, tiểu huynh đệ trướng đau đang 'hối thúc' kia cũng khiến hắn không còn suy nghĩ được nhiều nữa, hai ba hơi liền đem nó giải khai.

Hơi liếc mắt nhìn xuống hạ thể đang phấn chấn bừng bừng của hắn. Mặt Hứa Tiểu Đoá ngay lập tức liền đỏ, ngượng ngùng dời đi ánh mắt, chỉ là tim lại đập như trống bỏi, có phần sợ hãi.

Nàng nghe nói, nữ nhân lần đầu tiên đều sẽ rất đau. Hắn to như vậy, nếu tiến vào, kia chẳng phải...

Chưa để Hứa Tiểu Đoá tưởng tượng nhiều hơn, sinh ra ý nghĩ lâm trận bỏ chạy. Thì ngay tức khắc, nàng đã không còn suy nghĩ được gì nữa cả, đau đớn kinh hô :"A...."

Vừa mới, Huyết Minh vốn còn muốn nghiên cứu thêm một chút, lại chậm rãi tiến vào. Nhưng nào ngờ, bởi vì không cẩn thận vận sức quá mạnh, phân thân của hắn liền thế không thể đỡ trực tiếp xông thẳng vào tận cùng. Cảm giác ấm áp chật hẹp vây quanh, khiến Huyết Minh kém chút nữa liền tiết, nhưng cũng may, hắn vẫn là kịp thời cầm giữ.

Lúc này, Hứa Tiểu Đoá chỉ cảm thấy cơ thể của mình giống như bị người chẻ ra làm đôi, hung hăng xỏ xiên qua, đau đến nước mắt đều không khống chế được mà chảy xuống, tức giận mắng :"Hức...Thẩm Huyết Minh...Chàng cái tên hỗn đản... Chàng cút đi cho ta...Đau quá...hức..."

Chưa kịp hưởng thụ được tư vị mỹ diệu này bao lâu, bả vai liền bị người cắn chặt. Huyết Minh không khỏi đau đến chau mày, nhưng nhìn thấy Hứa Tiểu Đoá khóc đến thương tâm như vậy, biết rõ chính mình giống như đã gây họa, hắn cũng cuống cuồng không thôi. Nhất thời không biết làm sau, chỉ có thể im lặng ôm nàng. Hạ thể lại muốn rút ra.

Hứa Tiểu Đoá cắn rất mạnh, đến mức bả vai của hắn đều trở nên máu me be bét. Mùi sắt rỉ lượn lờ trong khoang miệng, khiến Hứa Tiểu Đoá từ trong đau đớn hoàn hồn lại, mặc dù sắc mặt trắng như tờ giấy, nhưng cũng đã tốt hơn rất nhiều. Bất quá, khi nhận ra ý đồ của Huyết Minh, nàng liền lập tức hô :"Huyết Minh, chàng dám rút ra thử xem!!!"

Nhất thời, Huyết Minh liền rơi vào tiến thoái lưỡng nan, không biết rốt cuộc là nên rút ra hay nên để yên. Nhưng là, bất chợt, cảm giác từ trên vai truyền đến, lại khiến hắn không khỏi kinh ngạc nhìn sang.

Chỉ thấy lúc này, Hứa Tiểu Đoá đã kéo vạt áo của hắn xuống. Trong mắt tràn đầy thương tiếc mà dùng vải lau chùi vết máu cho hắn, thấp giọng thút thít :"Ta xin lỗi. Ta làm đau chàng rồi. Chàng đừng sợ, một lát liền hết đau thôi."

Không biết vì sao, giờ khắc này, khóe mi Huyết Minh lại không một tiếng động rơi xuống hai hàng lệ.

Thấy một màn này, đến phiên Hứa Tiểu Đoá là người luống cuống lên. Nàng không biết làm sao, chỉ có thể ôm lấy vai hắn, thấp giọng nỉ non :"Đừng khóc, chàng đừng khóc mà, ta xin lỗi...Aiz!!!! Ta mới là người bị cường X a. Chàng khóc cái quái gì chứ! Đừng khóc nữa...Ta không hung chàng là được rồi."

Rốt cuộc, đêm động phòng lấy việc đẫm máu và nước mắt trôi qua.

Hứa Tiểu Đoá nép vào lòng ngực Huyết Minh, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn. Nàng mê luyến cảm giác này, cảm giác mà tâm của hắn vì nàng mà đập, vì nàng mà dao động, vì nàng bi hỉ...

"Tướng công, ta ái chàng."

Huyết Minh không một tiếng động gật đầu. Tay hắn đan vào tay nàng, lại ở trên đó viết lên mấy chữ :'Ta cũng ái nàng.'

"Tướng công, chàng chính là trời của ta. Một ngày nào đó, nếu mất đi chàng, ta sẽ không sống nổi nữa." Bị Huyết Minh làm cảm động đến, Hứa Tiểu Đoá liền òa khóc, cảm xúc có chút mất khống chế mà ngước mặt nhìn hắn, mang theo khẩn cầu.

"Chàng cảm thấy ta ích kỉ cũng được, là đố phụ cũng tốt. Hứa với ta, tướng công, dù về sau có thế nào đi nữa, chỉ yêu một mình ta, chỉ có một thê tử là ta thôi, có được không?"

Chàng ấy tốt như vậy, tất sẽ có rất nhiều nữ nhân yêu chàng....

Lúc này, ở trong mắt Huyết Minh, Hứa Tiểu Đoá là thấp hèn đến vậy, nhỏ yếu như vậy. Nàng dùng tư thái thấp nhất đến cầu xin hắn, khiến hắn không cách nào có thể tàn nhẫn từ chối nàng được.

Cho nên, hắn gật đầu, hắn đáp ứng.

Khi đó, nàng vui đến phát khóc. Nhưng rất mau liền bồi thêm :"Tướng công, kiếp sau nếu chàng không còn yêu ta nữa, hay ta quên mất chàng, chàng liền giết ta đi, có được hay không?"

Huyết Minh thật sâu nhìn nàng, nhưng lại kiên định lắc đầu. Nữ nhân này, làm sao lại có thể khờ như vậy a...Bỗng dưng lại nói cái gì kiếp trước kiếp sau...

Phản ứng của Huyết Minh cũng không nằm ngoài dự đoán của Hứa Tiểu Đoá. Nhưng dù vậy, nàng vẫn tươi cười vô cùng thỏa mãn :"Ta biết mà, chàng khẳng định là không nỡ giết ta. Ta cũng vậy. Dù cho luân hồi có rột rửa ký ức của ta, nhưng tình yêu ta dành cho chàng cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Ta sẽ không làm chàng chịu phải tổn thương."

"Đương nhiên, nếu một ngày nào đó...Được rồi, chàng nghe ta nói cái đã, ta chỉ nói là nếu như...Nếu như ta thật làm ra việc tổn thương chàng, thì đó đã không còn là ta nữa, mà chỉ là một người khác mang linh hồn của ta, ký ức của ta mà thôi."

"Hứa với ta, dù không nhẫn tâm giết nàng, nhưng chàng cũng không được đối xử với nàng tốt như ta, có được không?"

Nàng biết, tự ăn giấm của chính mình là một việc vô cùng buồn cười. Nhưng nó lại khiến nàng cảm thấy thỏa mãn, cam chịu.

Đối với sở cầu của Hứa Tiểu Đoá, Huyết Minh sẽ không bao giờ cự tuyệt. Đồng thời, hắn cũng ở trong đầu nhắc nhở mình. Nếu lỡ như một ngày nào đó, mọi chuyện trở nên tồi tệ như nàng nói. Hắn sẽ buông tay nàng, cùng nàng nhất đao lưỡng đoạn.

Bởi vì đó mới là lựa chọn tốt nhất...

Kỳ thực, Hứa Tiểu Đoá cũng biết rõ, bản thân mình rất ích kỉ.

Nàng giống như một sợi xiềng xích quấn quanh cổ Huyết Minh.

Một ngày nào đó, khi xiềng xích đứt gãy, đầu dã thú này liền sẽ phát cuồng đại sát tứ phương, phát tiết cảm xúc cho những ngày tháng bị giam cầm.

Mặc dù biết như vậy là rất tàn nhẫn với hắn. Nhưng chỉ cần làm thế có thể khiến hắn vĩnh viễn ghi khắc ấn ký của chính mình, nàng cũng sẽ không bao giờ hối hận.

"Huyết Minh, đêm tối, cô tịch, chàng đến bồi ta đi."

**Ngày mai sẽ còn có PN đam mỹ làm phúc lợi cho những hủ nam, hủ nữ trong list fan của ta nha.

**Lưu ý : Ai ghét hoặc không thích đam mỹ thì có thể bấm click next, bỏ qua PN kế bên.

**Cấm các thành phần chửi rủa, than thở các loại. Ta không nợ chương của các ngươi, nên các ngươi chả có thân phận gì đến nói này nói nọ cả.

**Đam mỹ không ăn hết của nhà ai, xin hãy xử sự có văn hóa để tích đức cho con cháu và cái mỏ của mình. Xin cảm ơn.

Bạn đang đọc Huyết Viêm Đế Tôn sáng tác bởi NhócĐángYêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhócĐángYêu
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.