Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Vương Cung.

Tiểu thuyết gốc · 1590 chữ

Bỗng dưng, chỉ nghe 'sột soạt' một tiếng, Vệ Tiếu Điệp dẫn đầu đi ra. Ngay tức khắc, chúng nhân đều đồng loạt nhìn chăm chú vào phía sau nàng. Giờ khắc này, một loạt tiếng hút khí lạnh vang lên. Sau đó liền không còn bất kì thanh âm nào nữa.

Mỹ nhân mi mục như họa, mắt phượng minh mị yêu nhiêu, không thi phấn trang. Môi thoa lên một lớp son mỏng màu hải đường, lệnh người sinh lòng thưởng thức. Tóc dài như thác nước, dùng bộ diêu cố định ở sau đầu, từng sợi tua rua rủ xuống, rung rinh theo chuyển động. Hai bên sườn mặt lại thả xuống một lọn tóc, nhu mỹ phiêu dật.

( Minh mị yêu nhiêu: Long lanh xinh đẹp.

‎Nhu mỹ phiêu dật: dịu dàng tự nhiên.)

Trên người mặc một bộ bạch y bằng lụa mỏng, váy áo tung bay theo bước chân, tựa như tiên tử từ cửu trọng thiên bước xuống, phong hoa tuyệt đại. Một cái nhăn mày, một cái nghiêng đầu, cũng có thể khiến người vì đó mà điên đảo.

Nhất tiếu khuynh thành, tái cố khuynh quốc, nhiều nhất cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lúc này, miệng của Mục Thanh Ca đã há to đến mức có thể nhét được một khỏa trứng gà. Đợi khi Huyết Minh đã đi đến trước mặt, hắn mới sực tỉnh lại, nước mắt lưng tròng gào lên, nhào về phía Huyết Minh, muốn cho hắn một cái 'ôm thân mật' :"Aaa...Tiểu cung chủ...Ngươi làm sao lại có thể đẹp mắt như vậy a!!! Ta yêu ngươi chết mất..."

Chỉ là, mới được nửa đường, Mục Thanh Ca đã bị Âu Dương Thụy dùng chuôi kiếm đẩy ra. Không đợi hắn ta tiến thêm nửa bước, Âu Dương Thụy đã nhanh tay đến trước, câu cổ Huyết Minh, nhỏ giọng thầm thì mang theo hoài nghi.

"Huyết Minh, nói thật với ta, ngươi vốn dĩ là nữ nhi thân, chỉ là do ái mộ ta từ lâu, nên mới phẫn nam trang bái nhập vào Vạn Kiếm tông để tiếp cận ta có đúng không?"

"Thế Hiên, ngươi nghĩ thật nhiều." Huyết Minh có phần bất đắc dĩ nói. Chỉ là, bị nhiều người chú mục như vậy, hắn cũng không khỏi đỏ mặt, có phần thẹn thùng nghiêng mặt.

Mà bị Huyết Minh hờn dỗi 'trừng' một cái, linh hồn nhỏ bé của Trác Thiên Hạo suýt chút nữa đều bị câu đi. Không khỏi ngượng ngập khụ một tiếng, thu hồi cánh tay. Trong lòng lại thầm nghĩ, trên đời này làm sao lại có người diễm mỹ tuyệt luân như vậy a.

Nếu không phải thời thời khắc khắc luôn ghi nhớ Huyết Minh là 'huynh đệ' mà không phải 'muội muội', thì e rằng bản thân hắn cũng sẽ kiềm lòng không đậu sinh lòng ái mộ.

Bất chợt, ánh mắt Âu Dương Thụy lại vô tình rơi lên người Trác Thiên Hạo. Khi thấy hắn ta vẫn còn đứng ngây đơ ra đó, hắn liền không nhịn được mở miệng trêu chọc :"Uê, Trác Thánh tử, nước miếng..."

Bị Âu Dương Thụy kêu gọi, Trác Thiên Hạo mới giật mình tỉnh táo lại. Theo bản năng, hắn liền đưa tay lên bên miệng mình, muốn đem nước miếng chùi đi. Nhưng là, đợi khi chạm tới, Trác Thiên Hạo mới chợt nhận ra làm gì có nước miếng kia chứ? Rõ ràng là Âu Dương Thụy đang trêu đùa hắn!

"Trác Thánh tử, làm phiền ngươi dẫn ta đi một chuyến Vương cung rồi." Huyết Minh ổn trọng đáp, thái độ không xa không gần. Bởi vì hiện tại là mặc nữ trang, cho nên, hắn chỉ có thể học theo nữ tử làm động tác khụy gối thi lễ.

Đối mặt với một Huyết Minh 'phiên bản nữ', hơn nữa lại còn tri thư hữu lễ như tiểu thư danh môn. Trác Thiên Hạo không khỏi luống cuống tay chân, thuộc tính thân sĩ sớm ẩn giấu cũng bị moi ra. Vội vã ho nhẹ một tiếng, nghiêng mắt sang chỗ khác, khoát tay :"Không có gì. Đó là chuyện hẳn phải làm."

"Huyết Minh, sau khi trà trộn vào rồi, nhất định phải hành động cẩn thận có biết không? Chúng ta sẽ đợi ở bên ngoài để tùy thời tiếp ứng ngươi. Ngươi cũng không cần mạo hiểm đi cứu Liễu sư muội đâu. Chỉ cần tìm tới vị trí của nàng, ngươi liền có thể rời đi. Sau khi trở ra, chúng ta sẽ tìm cách khác để cứu nàng. Đương nhiên, nếu thời cơ thích hợp, ngươi cũng có thể trực tiếp cứu ra nàng. Chỉ cần đừng mạo hiểm là được rồi."

Âu Dương Thụy lải nhải nói, so với một vị sư muội trên danh nghĩa là Liễu Ninh Anh, hắn vẫn là lo cho vị huynh đệ vào sinh ra tử này của mình hơn. Liễu Ninh Anh nếu xảy ra chuyện, hắn có lẽ sẽ áy náy một thời gian dài. Nhưng nếu Huyết Minh có chuyện, thì hắn chắc chắn sẽ đau khổ dằn vặt cả đời.

Nếu không phải Huyết Minh một hai phải đòi đi, không thể can ngăn được. Thì Âu Dương Thụy căn bản sẽ không chấp thuận hành động lần này của hắn.

"Ha ha, Tiểu cung chủ đẹp như vậy, có khi nào tên Quỷ vương đó sẽ bị mê hoặc, không chịu thả người về luôn không?" Mục Thanh Ca hài hước nói.

Chỉ là, ngay tức khắc, Âu Dương Thụy liền đưa cho Mục Thanh Ca một ánh mắt cảnh cáo. Sắc mặt hắn có chút không tốt xem, thấp giọng mắng :"Xằng ngôn. Khẳng định sẽ không xảy ra chuyện như thế!"

Lúc này, Mục Thanh Ca mới biết được bản thân giống như đã lỡ lời. Vì vậy, hắn liền làm ra vẻ sợ hãi, giơ tay đặt ở trên miệng mình, làm ra động tác khóa lại.

Ngay sau đó, Huyết Minh liền nối bước Trác Thiên Hạo đi vào sâu trong Vấn Quỷ thành. Hơn nửa nén hương sau, hắn rốt cục cũng nhìn thấy được Vương cung trong truyền thuyết kia.

Nơi này giống như một tòa cấm cung rộng lớn, đại khí bàng bạc. Trước cửa có hơn ngàn tên thủ vệ, tường vây lại xây cao trên trăm thước. Đình viện nối tiếp không ngừng, hơn ba ngàn bậc thang dẫn thẳng lên thiên tiêu. Tường đỏ ngói xanh, cao vút tận trời.

Binh lính canh giữ trước cổng, người người đều mặc vào ngân giáp, tay cầm trường thương, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên nghị. Chỉ cần vừa nhìn liền có thể cảm nhận được trình độ tinh nhuệ của bọn họ. Chẳng trách Trác Thiên Hạo lại đánh giá những binh lính này cao đến vậy.

"Những binh lính này...tướng lĩnh của phụ hoàng căn bản là không so sánh được." Âu Dương Thụy lẳng lặng nhìn lấy một màn này, bị đả kích mà lẩm bẩm.

Lúc này, Huyết Minh cũng tách ra khỏi đám người, hướng về phía cửa cung đi tới. Hắn hiện tại đã đeo lên bạch lăng che mắt. Nửa che nửa đậy, không chỉ không xấu xí, mà còn lộ ra cảm giác thần bí, mờ ảo.

Dáng người Huyết Minh không quá cao, thân thể cũng tương đương văn nhược, cộng với y phục thuộc dạng váy xòe. Cho nên, bộ dáng của hắn liền trở nên thướt tha yêu kiều, cho dù là nữ nhân cũng tự thẹn không bằng.

Dù sao, một kiếp sống ở thế giới nữ tôn, hắn cũng không có sống lãng phí.

( Nữ tôn : tức Nữ tôn nam ti. Ở đây, nữ nhân thường sẽ rất manly, nam tính, là trụ cột của gia đình, đất nước, nắm giữ quyền lực và chức vị trọng yếu. Nữ nhân có thể tam phu tứ hầu. Mà nam nhân thì sẽ ngược lại, mềm yếu mong manh, đại đa số đều sẽ chỉ giúp 'vợ' dạy con, trốn trong khuê phòng. Thậm chí, trong 1 số tiểu thuyết, nam nhân trong TG nữ tôn còn sẽ có khả năng sinh con, cho con bú,...)

**Ta đang tưởng tượng, lỡ như ở thế giới nữ tôn đó A Minh 'mang thai' con của U Linh tỷ tỷ thì sẽ thế nào nhỉ? Ắt hẳn là sẽ rất thú vị...khặc khặc.../cười gian/ (○゚ε゚○)

**'Topic Đầu Đề Hôm Nay'

Liếm Chó Bất Thành Khí : Ta vốn là một tên trai thẳng, cách đây không lâu, ta bỗng dưng lại thích một cái nam nhân. Ta đã phải dằn vặt, làm trợ giúp tâm lý rất lâu mới có thể chấp nhận được sự thật bản thân mình đã cong! Nhưng hiện tại, ta lại chợt nhận ra, mình không thích nam nhân nữa, chuyển sang thích nữ nhân. Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì a? Cầu đại lão tư vấn tâm lý. Online chờ, rất rất gấp!

-->Thế Gian Đều Say Duy Ta Tỉnh : Lâu chủ, theo phán đoán của ta, ngươi đã mắc bệnh rất nặng rồi.

-->Liếm Chó Bất Thành Khí : Bệnh gì? /cả kinh/

-->Thế Gian Đều Say Duy Ta Tỉnh : Loại bệnh này có tên là hoa si, gọi tắt là si hán, tên khoa học là umehuyetminh. /đẩy mắt kính vốn không hề tồn tại/

-->Liếm Chó Bất Thành Khí :..................

Bạn đang đọc Huyết Viêm Đế Tôn sáng tác bởi NhócĐángYêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhócĐángYêu
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 152

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.