Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự hoảng hốt của Thanh Nguyệt (2)

Phiên bản Dịch · 1061 chữ

Đêm đó, nàng không ngủ được, lặng lẽ hồi tưởng lại chuyện cũ, nửa mơ nửa tỉnh, dường như có tiếng nói vang vọng bên tai, giọng điệu đầy bi thương.

Nàng không nghe rõ giọng nói đó nói gì, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi vào hầm băng.

“Đừng~~ không~”

“Sư tôn sai rồi.”

Thanh Nguyệt đột ngột tỉnh dậy, tóc mai dính chặt vào làn da trắng như tuyết.

Nhìn thấy cảnh vật quen thuộc xung quanh, Thanh Nguyệt không kịp thả lỏng mà vội chạy ra khỏi phòng, khi nhìn thấy cây đào trên vách đá vẫn còn đó, không hiểu sao trong lòng nàng lại thấy vô cùng an ổn.

Cây đào này là do tam đồ đệ Tiểu Thiền và Tiểu Triệt tự tay trồng xuống khi nhập môn, mặc dù Bạch Vân Phong có không ít bảo vật nhưng Tiểu Triệt lại quan tâm cây đào này nhất.

Hàng năm vào mùa hoa nở, hắn sẽ hái hoa đào để làm rượu hoa đào rồi chôn dưới gốc cây, đến mùa hoa nở năm sau thì đào lên, cùng nhau uống với sư đồ.

Cơn hồi hộp trước đó dường như có liên quan đến cây đào này.

Nàng là cường giả Sinh Tử cảnh, thọ nguyên hàng ngàn năm, dự đoán họa phúc đối với nàng không khó nhưng điều gì có thể khiến nàng hồi hộp đây??

Không nghĩ ra nguyên do, Thanh Nguyệt lập tức nhắm mắt bắt đầu suy diễn.

Trăng sao lấp lánh, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người nàng nhưng nàng lại không hề cảm thấy chút lạnh lẽo nào, cánh hoa đào đong đưa theo gió, thoát khỏi sự trói buộc, bay về phương xa.

Ánh nắng đầu tiên của buổi sớm chiếu xuống, sương mù bao phủ khe núi, nhìn từ Bạch Vân phong xuống, nơi này như chốn bồng lai tiên cảnh.

Nhược Tư Vi bước ra khỏi phòng, lúc nhìn thấy sư tôn ngồi xếp bằng dưới gốc cây thì không khỏi sửng sốt, nàng tiến lên phía trước, phát hiện sư tôn có vẻ như đang tu luyện nên không quấy rầy.

Hôm nay nàng phải cùng sư huynh lên đường đến Đại Chu, nhất định phải nhanh chóng tập hợp.

Khi Nhược Tư Vi đến Tử Tiêu Phong, nhìn thấy quảng trường không một bóng người thì nàng hơi ngẩn người, sau đó mới nhớ ra, thời gian tập hợp là giờ Thìn, mình đến hơi sớm rồi.

Bây giờ còn cách thời gian tập hợp một canh giờ, Nhược Tư Vi trầm ngâm một lát, sau đó tìm một chỗ luyện kiếm, kiên nhẫn chờ đợi.

Thực ra nàng hơi muốn đi ăn điểm tâm nhưng với thái độ của sư huynh, nếu mọi người đã đông đủ mà nàng không xuất hiện thì chắc chắn sẽ không đợi nàng.

Một canh giờ không dài, cũng chỉ là thời gian nàng luyện xong mấy bộ kiếm quyết, mà trong một canh giờ này đã có không ít đệ tử xuất hiện trên Tử Tiêu Phong, trong đó có người đến bẩm báo với tông môn, cũng có người chuẩn bị đi Đại Chu.

Vừa đặt chân lên Tử Tiêu Phong, đang chuẩn bị chào hỏi mấy người bạn, Ngô Thần nhìn thấy Nhược Tư Vi thì lập tức quay sang chào hỏi.

“Sư muội Nhược, sao muội lại một mình luyện kiếm thế.”

“Lão Giang đâu?”

Tông môn khuyến khích cạnh tranh nên cũng có không ít người khiêu chiến Giang Triệt, mặc dù những người khiêu chiến đều thảm bại nhưng Giang Triệt làm người khiêm tốn, dù thắng cũng không bao giờ kiêu ngạo, ngược lại còn bí mật thảo luận với người khiêu chiến để chứng thực bản thân.

Cũng không có nhiều đệ tử vì oán hận hắn thì thắng thua, ngược lại còn rất vui lòng tiếp tục khiêu chiến.

Mà Ngô Thần chính là người khiêu chiến cuồng nhiệt, mỗi tháng đều khiêu chiến nhưng hai tháng nay Giang Triệt không xuất hiện cũng khiến hắn có chút nóng lòng, cho nên khi biết hắn sẽ đến thư viện Vô Nhai thì hắn ta lập tức xin phép tông môn.

Vì vậy, lần xuất hành này, hắn ta cũng có mặt.

Nhược Tư Vi thu kiếm vào vỏ rồi nói: “Sư huynh, sư huynh một lát nữa sẽ đến.”

Sư huynh rất coi trọng uy tín, mặc dù hôm qua sư tôn không nói lại những lời đó nhưng sư huynh nhất định sẽ đến.

Nghe vậy, Ngô Thần hơi nghi ngờ.

“Lạ thật, sao muội không đến đây với sư huynh?”

Trước kia Nhược Tư Vi giống như con sâu bám đuôi theo lão Giang, chỉ cần không phải nhiệm vụ nguy hiểm, lão Giang cũng sẵn lòng dẫn nàng đi làm.

Nhược Tư Vi chìm vào im lặng trong chốc lát.

Là nàng không muốn đi chung sao?

Đại sư huynh vốn không muốn nhìn thấy nàng.

Mà Ngô Thần cũng nhớ đến chuyện hai tháng trước, vỗ vai nàng cười nói.

“Lão Giang đối xử với muội như em gái ruột, dỗ dành hắn nhiều một chút là được rồi, đừng kiêu ngạo quá, nếu không đến lúc hối hận thì muộn đó.”

Mặc dù chuyện vu khống này đúng là gây ra hậu quả rất lớn nhưng dù sao cũng là sư muội trúng phải ảo thuật, có thể thông cảm được, hắn vẫn hiểu tính lão Giang, chỉ cần chịu thừa nhận sai lầm, dám xin lỗi thì mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Hơn nữa với việc lão Giang cưng chiều sư muội thì càng không thể tức giận.

Nhược Tư Vi cười khổ.

Nàng đã dỗ dành hai tháng rồi mà thái độ của sư huynh đối với nàng vẫn không mềm mỏng hơn.

“Giang sư huynh đến rồi.”

Bỗng nhiên, một đệ tử nhìn thấy bóng người xuất hiện ở đằng xa thì kinh ngạc lên tiếng.

Trong miệng Giang Triệt ngậm một cọng cỏ dại, vẻ mặt lười biếng, không hề có chút dáng vẻ của đệ tử Tiên gia nào, trạng thái này khiến mọi người khá kinh ngạc, trước kia mặc dù sư huynh không coi trọng việc ăn mặc nhưng cũng rất lễ phép, cử chỉ có chừng mực.

Bạn đang đọc Phản Phái? Ta Chỉ Muốn Cách Xa Bọn Họ (Dịch) của Tị Xà Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.