Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp Giai Lan (7)

Phiên bản Dịch · 2432 chữ

Diệp Giai Lan nhìn Hứa Phán Hạ lộ ra vẻ biểu tình, ảo não.

Chỉ vì nhất thời không cam lòng năm phút trước.

Hứa Phán Hạ và Diệp Quang Thần quả thật rất ít khi liên lạc, lúc trước khi Hứa Nhan còn sống, Diệp Quang Thần còn thỉnh thoảng dẫn hai người họ đi dạo trung tâm thương mại mua đồ. Sau đó, Hứa Nhan không còn, có lẽ vì giữ lời hứa với bà… Nói tóm lại, phần lớn cuộc nói chuyện giữa Hứa Phán Hạ và Diệp Quang Thần chỉ giới hạn ở việc phải gặp mặt trực tiếp, cũng đều là khách khí, đối với cô như con nít mà chiếu cố, không thân thiết cũng không tính lạnh nhạt.

Hứa Phán Hạ chưa từng có cha, cho nên có chút sợ hãi Diệp Quang Thần…

Trước khi gặp Diệp Quang Thần, không phải Hứa Nhan chưa từng thử tiếp xúc với lời khuyên “ Tìm một người đàn ông, cho mình một gia đình, cho con nhỏ một mái ấm.” Nhưng khi phát hiện đối tượng mập mờ, sau khi uống rượu say cầm lấy đầu Hứa Phán Hạ đập mạnh vào tường, Hứa Nhan đã cầm dao đâm cánh tay người đàn ông kia, giống như nổi điên la to, bảo đối phương cút ra ngoài.

Từ đó về sau, Hứa Nhan không còn qua lại với những hàng xóm khuyên bà tìm đàn ông nữa.

Hứa Phán Hạ cũng có chút bóng ma tâm lý vi diệu, cô sợ những người đàn ông cao lớn kia.

Có lẽ là một chút bóng ma tâm lý khi còn nhỏ.

Kể cả Diệp Quang Thần.

Những điều này cô đã từng nói với Diệp Giai Lan.

Anh biết tất cả mọi thứ về cô, dù là thể xác hay tâm hồn.

Vừa rồi Diệp Quang Thần còn nhiệt tình hỏi Diệp Giai Lan, hỏi tình hình giữa anh và Hứa Phán Hạ thế nào rồi, anh tự nhiên nói quan hệ với em gái rất tốt…

Hứa Phán Hạ không chịu nổi bộ dạng đạo mạo này của anh, cố ý xê dịch tư thế ngồi, nhấc chân trái đá Diệp Giai Lan, muốn anh xấu mặt, nhưng bị Diệp Giai Lan bắt lấy, gắt gao chế trụ.

Hứa Phán Hạ không thể động đậy.

Vẻ mặt của cô thoạt nhìn có chút ngây ngốc.

Đều nói cho dù nghèo đến đâu cũng không được nghèo giáo dục, Hứa Nhan không có tiền đăng ký lớp năng khiếu gì cho con gái, nhưng bà lại thông minh lanh lợi, đầu óc linh hoạt, mua một đống đĩa nhảy lôi kéo con gái cùng nhảy, kéo dây chằng, coi như rèn luyện thân thể… cho dù Hứa Phán Hạ bây giờ ngay cả một bài vũ đạo hoàn chỉnh cũng nhảy không nổi, nhưng khi còn bé dây chằng kéo tốt, độ dẻo da vẫn phải có.

Diệp Giai Lan biết.

Để không cho Diệp Quang Thần phát hiện, Hứa Phán Hạ yên lặng điều chỉnh tư thái, nửa người trên đồ sộ bất động, kì thực liều mạng giãy dụa cái chân bị Diệp Giai Lan nâng lên, càng kéo càng cao của mình, đầu gối bởi vì dùng sức mà tê dại, sắc mặt Diệp Gai Lan vẫn như thường nói chuyện với Diệp Quang Thần.

Diệp Giai Lan nói: “ Thật ra lúc này, Hạ Hạ tốt nhất nên tập trung vào việc học.”

Ngón tay anh hơi buông lỏng, khi Hứa Phán Hạ định rút chân, thì anh lại dùng sức siết chặt.

Cô kỳ thật rất gầy, một tầng da thịt bọc quanh xương.

Diệp Giai Lan nói: “ Thành tích Hạ Hạ vẫn luôn tốt, cố gắng học tiếp, thi nghiên cứu sinh, học tiến sĩ, đều có thể.”

Hứa Phán Hạ hít một hơi khí lạnh, cúi đầu, cổ chân lại bị kéo qua.

Diệp Quang Thần nói: “ Cũng đúng, nhưng đại học cũng không bận rộn như vậy, khác với trung học, đến tuổi yêu đương cũng không sao.”

Cổ chân Hứa Phán Hạ đổ mồ hôi, một lớp mỏng nhàn nhạt.

Ngón tay Diệp Giai Lan đặt lên cổ chân, xoa xoa: “ Chủ yếu là tình huống bây giờ khác với thời của người, hiện tại có rất nhiều nam sinh đại học không có trách nhiệm.”

Ngón tay anh như rắn có nhiệt độ, như dây leo chậm rãi nuốt chửng mặt đất, chậm rãi quấn chặt lấy thân cây. Ôn nhu chạm vào cổ chân tội nghiệp của cô.

Diệp Quang Thần không biết, ông gật đầu tán thành lời Diệp Giai Lan: “ Cũng đúng.”

“ Phán Hạ bây giờ còn nhỏ, chưa bước chân vào xã hội.” Diệp Giai Lan nói: “ Người cũng đừng thúc giục em ấy yêu đương.”

Bóp chặt mắt cá.

Diệp Quang Thần nói: “ Ta cũng không thúc dục.”

Hứa Phán Hạ nắm chặt góc áo, nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Giai Lan cười: “ Lúc ăn cơm người không nói như vậy.”

Anh kéo cổ chân cô.

Diệp Quang Thần sửng sốt: “ Không phải sao? Lúc ăn cơm ta đã nói như thế nào… Này, Hạ Hạ, chú vừa nãy thúc giục con sao?”

Anh dùng lực búng mạnh lên mắt cá chân.

Hứa Phán Hạ kinh hoàng a một tiếng.

Diệp Quang Thần giật mình, liên tục nói: “ Làm sao vậy?”

Diệp Giai Lan buông tay ra.

“ …Không sao.” Hứa Phán Hạ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Giai Lan, thật vất vả mới bình ổn hô hấp, giải thích “ Vừa rồi cháu suýt nữa ngủ quên mất.”

Diệp Quang Thần là người cha rất tin tưởng con cái, nghe Hứa Phán Hạ nói như vậy, hoàn toàn không có lòng nghi ngờ. Trên thực tế, ông cũng không quan tâm bọn họ có yêu đương thật hay không, mà là quan tâm tỉ mỉ hỏi tình hình gần đây của Hứa Phán Hạ, lo lắng cô quán mệt nhọc…

Hứa Phán Hạ hoàn toàn bị Diệp Giai Lan làm cho tức giận.

Sau khi xuống xe, cô mang đồ của Hứa Nhan nhờ Diệp Quang Thần thay mặt chuyển giao cho cô, chờ xe của ông vừa lái đi, cô liền phẫn nộ lớn tiếng mắng Diệp Giai Lan: “ Anh là đồ biến thái à!!!”

Chân cô vẫn còn tê, vừa tê vừa đau, dây chằng có tốt đến đâu cũng không chịu nổi lực kéo như vậy.

Diệp Giai Lan đứng giữa đêm, bị cô mắng cũng không tức giận: “ Chuyện này em không phải đã biết từ lâu rồi sao?”

Hứa Phán Hạ quay đầu bước đi, không định để ý đến anh.

Nhưng ở cùng một chỗ liền điểm ấy không tốt, vô luận giận dỗi như thế nào, hai người bọn họ vẫn lựa chọn ăn ý ở trước mặt Diệp Quang Thần duy trì bộ dáng huynh hữu muội cung kính, ngoài mặt hòa thuận đoàn kết hòa khí, sau lưng vẫn như cũ đấu đá nhau. Ngay cả Tô An cũng nhận ra có gì đó không đúng, lén hỏi Diệp Giai Lan, cậu đã làm gì, sao lại đắc tội với em gái Hạ Hạ tàn nhẫn như vậy?

-Hình như tôi đã quên, quan hệ giữa anh em các người vẫn không tốt lắm……

-Chuyện gì xảy ra vậy?

-Có chuyện gì vậy?

Diệp Giai Lan không nói gì, chờ Diệp Quang Thần đi một vòng ở Bắc Kinh rồi trở về, cuối cùng Trường Hứa Phán Hạ cũng mở đại hội thể dục thể thao mùa thu.

Đúng như dự đoán, lúc Diệp Giai Lan và bạn cùng phòng đến trường ngoại ngữ bên cạnh xem thi đấu, liền thấy Nguỵ Trường Không đứng bên cạnh Hứa Phán Hạ, cười như đuôi chó nở hoa.

Bất quá Hứa Phán Hạ hiển nhiên không có nhiều thời gian nói chuyện với anh ta như vậy, cô còn có chuyện khác phải bận, cầm trong tay một cây bút máy màu đen, dưới ánh mặt trời loáng thoáng lóe kim quang, đang đánh dấu điểm danh và ký tên lên bảng. Xa xa nhìn thấy, Tô An huýt sáo một tiếng, anh ta nheo mắt, quay đầu nói với Diệp Ca Lan: “Em gái Hạ Hạ rất có mắt nhìn, lấy Vạn Bảo Long làm bút ký, có thưởng thức, có hào khí.”

Sau đó lại thở dài: “ Không hổ là thư hương thế gia, giữa người với người, em chưa từng thấy sinh viên nào dùng bút máy viết chữ như em gái Hạ Hạ.”

Diệp Giai Lan từ chối cho ý kiến, anh cũng nhìn thấy cây bút Hứa Phán Hạ cầm trong tay, dưới ánh mặt trời có một chút ánh vàng rực rỡ, làm nổi bật thân bút đen thẫm, sâu thẳm như vực sâu.

Người cầm bút hoàn toàn không biết. Hứa Phán Hạ sắp bận muốn chết, cô kiểm tra đối chiếu, kiểm kê nhân số, vùi đầu viết. Nguỵ Trường Không đã chạy xong một vòng trở về, anh ta không có báo hạng mục khác, liền cùng Hứa Phán Hạ nói chuyện phiến.

“ Này, Hạ Hạ, chút bút máy này của cậu khá đẹp, viết thích lắm hả?”

“ Ừm, tôi mua ở quán ven đường.”

“ Quán ven đường đó ở đâu? Cậu chỉ cho tôi đi, tôi sẽ kiếm một chiếc giống cậu, như vậy sẽ thành phiên bản dành cho cặp đôi.”

“ Tôi đã mua nó nhiều năm về trước.”

“ Tại sao mấy người bạn anh cậu đều gọi cậu là Hạ Hạ vậy?” Nguỵ Trường Không lại gần, Hứa Phán Hạ ngửi thấy mùi mồ hôi trên người anh ta, dần dần khuếch tán ra, còn có mùi dầu gội đầu, trộn lẫn vào nhau, dưới ánh mặt trời bị phơi nắng bốc hơi. “ Tôi cũng có thể gọi cậu là Hạ Hạ không? Nghe có vẻ thân thiết.”

Hứa Phán Hạ cực kỳ bận rộn lên tiếng: “ Nguỵ Trường Không cậu tránh xa…”

Khoé mắt thấy bóng dáng quen thuộc, Hứa Phán Hạ đổi giọng: “ …… Xa quá, lại gần một chút.”

Giọng nói của cô rất lớn, Nguỵ Trường Không hoảng sợ, trương nhị hoà thượng cũng không thể sờ được đầu óc anh ta lúc này, nhận thấy sắc Hứa Phán Hạ có gì đó khác thường, anh ta quay đầu, nhìn thấy Diệp Giai Lan.

Nguỵ Trường Không gọi một tiếng: “ Ca.”

Diệp Giai Lan cũng không gập đầu, chỉ cười, ánh mắt vẫn còn trên người Hứa Phán Hạ: “ Khát không?”

Hứa Phán Hạ cúi đầu, dùng bút chọc vào tờ giấy: “ Vừa rồi Nguỵ Trường Không mua nước cho tôi rồi.”

Diệp Giai Lan nói: “ Buổi tối cùng ăn cơm không?”

Hứa Phán Hạ nói: “ Không có thời gian, tôi bận lắm.”

Diệp Giai Lan lại nói: “ Tôi mời khách, mời em cùng Trường Không.”

Đầu bút Hứa Phán Hạ suýt nữa đâm thủng giấy, một vết mực rơi xuống và bị đông lại, lời này từ trong miệng Diệp Giai Lan nói ra, quả thực có thể so với Diệp Quang Thần nói mình mang thai. Cô sửng sốt hồi lâu, cho đến khi Nguỵ Trường Không mỉm cười nói được, được, ca ca ngồi xuống rồi nói chuyện……

Trong lòng Hứa Phán Hạ rối bời, cô khép bút máy lại, bỏ vào túi, cầm tờ giấy đăng ký đi báo cáo kết quả công tác, một chồng dày cộm, lớp trưởng đứng ở dưới đài, thấy cô đối phương mới từ sân thi đấu thể thao cười cười đi tới. Mặt trời chói chang, Hứa Phán Hạ ôm một xấp đồ đưa cho anh ta, nói hai câu, lại xuyên qua đám người.

Khán phòng bên ngoài có hình bậc thang, phần lớn mọi người đứng ở phía trên, hoặc chen chúc ở hàng đầu, cho nên lúc này phía sau không có bao nhiêu người, chỉ có bóng tối và một điểm nghỉ ngơi tạm thời không có người, bên trong có một ít nước, chocolate, băng vải, băng dán cá nhân, gạc tẩm cồn, dịch uống hắc hương chính khí*, các loại vật tư khẩn cấp. Lúc Hứa Phán Hạ đi qua bên này, bất ngờ không kịp đề phòng bị người khác túm lấy cánh tay, đối phương khí lực lớn, có thể ôm lấy cô, cô sợ tới mức run rẩy, khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mặt Diệp Giai Lan.

Diệp Giai Lan kéo cô đến căn phòng tình nguyện không người trông coi, đóng cửa lại. Là cửa kính, nhưng phía trên dáng áp phích tuyên truyền lớn, bên này vốn âm u, Diệp Giai Lan kéo cô vào bên trong, không có đèn, càng đi vào càng tối, tối đến mức Hứa Phán Hạ chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng như thú của Diệp Giai Lan, sau mắt kính, trong bóng tối càng lúc càng rõ ràng.

Trên người anh có mùi hương sạch sẽ, không có mùi mồ hôi, cũng không có bất kỳ hơi thở kỳ quái nào.

Là trống rỗng, không có bất kỳ mùi vị gì, thật giống như anh chỉ là không khí, yên tĩnh, không khí ở khắp mọi nơi.

Ngực Hứa Phán Hạ bởi vì vừa rồi chạy nhanh vài bước mà phập phồng dữ dội, cô cười lạnh: “ Anh thích ở nơi đông người tìm cảm giác kích thích sao?”

“ Kích thích cái gì?” Diệp Giai Lan nói “ Giữa tôi và em nói chuyện riêng không bình thường sao?”

Hứa Phán Hạ nói: “ Anh đừng giả bộ ở đây, Diệp Giai Lan tối nay anh mời Nguỵ Trường Không ăn cơm là có ý gì?”

Diệp Giai Lan cười: “ Chẳng lẽ không thể chiếu cố bạn học của em?”

“ Lừa quỷ đấy à.” Hứa Phán Hạ hạ giọng “ Từ trước kia đã bắt đầu rồi, ai thích tôi, anh liền sẽ gây sự với người đó, phải không?”

—————

Edit: * Thuốc này thích hợp dùng cho TH bị cảm gây các triệu chứng trên đường tiêu hoá, hoặc đi du lịch/ công tác thuỷ thổ không hợp gây ra: buồn nôn/nôn, tiêu chảy, bụng khó chịu, đau đầu, đau nhức toàn thân, người sốt sợ lạnh hoặc dùng khi say thuyền, say xe dẫn đến nôn/tiêu chảy. Có vị rượu nồng mạnh.

Bạn đang đọc Pháo Hoa_Đa Lê của Đa Lê

Truyện Pháo Hoa_Đa Lê tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hanaall
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.