Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Phiên bản Dịch · 6485 chữ

Bà Phù thủy bảo chúng ta nên đến tháp Eiffel lúc bảy giờ, và chờ đó khoảng mười phút." Nicholas Flamel nói khi họ vội vã đi xuống con hẻm hẹp. "Nếu không có ai ra mặt giờ này, chúng ta sẽ quay lại đó lúc tám giờ và cứ như vậy lúc chín giờ."

"Ai sẽ đến đó?" Sophie hỏi, nhảy lên cho kịp bước chân sải dài của Flamel. Cô bé mệt lử, chút thời gian ngồi trong tiệm cafe chỉ nhấn mạnh thêm rằng cô mệt mỏi đến nhường nào. Chân cô có cảm giác như đeo chì và một cơn xóc hông đau nhói bên cạnh sườn.

Nhà Giả kim nhún vai. "Chú không biết. Bất kì ai mà Bà Phù thủy liên lạc được."

"Nó cho thấy không ai ở Paris muốn liều lĩnh giúp ông." Scathach nói nhẹ tâng. "Ông là một kẻ thù nguy hiểm, Nicholas, và có lẽ làm bạn với ông thậm chí còn nguy hiểm hơn. Sự chết chóc và tàn phá luôn theo gót chân ông."

Josh liếc xéo qua chị gái, biết cô đang lắng nghe. Cô cố Ý nhìn đi chỗ khác, nhưng cậu biết cô khó chịu với cuộc nói chuyện đó.

"Nào, nếu không ai lộ diện," Flamel nói, "thì chúng ta theo kế hoạch B."

Môi Scathach cong lên thành một nụ cười chẳng chút hài hước." Tôi còn không biết chúng ta còn có cả kế hoạch B nữa kia. Thế kế hoạch B là gì?"

"Tôi chưa tính xa đến như vậy." Ông cười toe. Rồi nụ cười nhạt đi." Tôi chỉ ước Perenelle ở đây; cấy biết sẽ phải làm gì."

"Chúng ta sẽ tách ra," Josh chợt nói.

Flamel đi đầu, ông liếc nhìn đằng sau. "Chú không nghĩ vậy."

"Chúng ta phải làm vậy thôi," Josh nói chắc chắn. "Nó khá hợp lý." Nhưng trong lúc nói, cậu tự hỏi tại sao Nhà Giả Kim lại không muốn họ tách ra.

"Josh đúng đó." Sophie nói. "Cảnh sát đang tìm kiếm bốn người chúng ta. Cháu chắc rằng cho đến bây giờ họ đã có một bản mô tả rằng: hai đứa thiếu niên, một cô gái tóc đỏ và một ông già. Không phải là một nhóm thường thấy."

"Già!" Nicholas hơi bị xúc phạm, giọng Pháp của ông nghe rõ hẳn. "Scathach lớn hơn chú hai ngàn năm đó."

"Vâng. Nhưng điều khác biệt là trông tôi không như vậy," Nữ chiến binh cười toe toét chọc ông. "Tách ra là Ý hay."

Josh ngừng lại ngay đầu con hẻm hẹp và nhìn lên nhìn xuống. Tiếng còi cảnh sát rền rĩ và líu nhíu khắp xung quanh bon họ.

Sophie đứng bậu em trai, dù có những đặc điểm tương đồng giữa hai đứa là hiển nhiên, nhưng cậu chợt để Ý bây giờ có những vệt hằn trên trán chị gái của cậu, và đôi mắt xanh nhạt trở nên buồn bã, tròng mắt đen lốm đốm bạc. "Roux bảo quẹo trái là đường de Dunkerque, phải là ga điện ngầm."

"Chú không chắc là việc tách ra này..." Flamel ngần ngừ.

Josh quay xung quanh. "Chúng ta phải làm như vậy," cậu nói kiêm quyết. "Sophie và cháu sẽ-" cậu bắt đầu, nhưng Nicholas lắc đầu, ngắt lời cậu.

"OK. Chú đồng Ý là chúng ta nên tách ra. Nhưng cảnh sát sẽ tìm kiếm hai đứa sinh đôi..."

"Chúng cháu không giống sinh đôi lắm đâu," Sophie nói nhanh. "Josh cao hơn cháu."

"Cả hai đứa tóc vàng, mắt xanh, và không đứa nào biết nói tiếng Pháp," Scathach thêm. "Sophie, em đi với tôi. Hai cô gái đi cùng nhau sẽ không thu hút nhiều sự chú Ý. Josh và Nicholas có thể đi chung với nhau ."

"Em không rời Sophie đâu...," Josh phản đối, chỉ mới chợt nghĩ đến việc tách khỏi chị gái cậu trong thành phố xa lạ này cậu đã thấy hoang

"Chị an toàn bên Scathach mà," Sophie nói với một nụ cười. "Em đừng lo lắng quá. Và chị biết chú Nicholas sẽ chăm sóc em."

Josh có vẻ không chắc lắm. "Cháu muốn ở với chị gái cháu hơn," Josh nói kiên quyết.

"Hãy để cho con gái đi với nhau; cách này tốt hơn," Flamel nói. "An toàn hơn."

"An toàn hơn?" Josh nói một cách hoài nghi. "Không có thứ gì trong chuyện này là an toàn cả."

"Josh!" Sophie nạt, theo đúng giọng điệu mà mẹ chúng thỉnh thoảng dùng. "Đủ rồi." Cô quay về phía Nữ chiến binh. "Chị cần phải làm cái gì đó cho tóc chị. Nếu cảnh sát mô tả về một cô gái tóc đỏ trong bộ đồ chiến đấu..."

"Em nói đúng." Bàn tay trái của Scathach làm một cử chỉ uốn éo thật nhanh và bất ngờ cô có ngay một con dao lưỡi ngắn trong tầm tay. Cô quay sang Flamel. "Tôi cần ít vải." Không đợi trả lời, cô xoay tròn ông và vén áo khoát da mòn vẹt lên, Bằng cử động chính xác khéo léo, cô cắt một miếng v vuông khỏi lưng áo thun đen rộng thùng thình của Flamel. Rồi cô trả chiếc áo khoát lại đúng chỗ và quấn mảnh vải lại thành một cái băng-đô, gút nó lại sau gáy, che phủ mái tóc đặc biệt của cô.

"Đây là loại áo thun thích nhất của tôi," Flamel cằn nhằn. "Loại cổ điển." Ông vặn vẹo xoay chuyển hai vai một cách khó chịu. "Và bây giờ đến cái lưng tôi bị lạnh."

"Đừng con nít như vậy chứ. Tôi sẽ mua cái mới cho ông," Scathach nói. Cô nắm tay Sophie. "Nào đi thôi. Hẹn gặp tại Tháp nhé."

"Cô có biết đường không?" Nicholas gọi với theo cô.

Scathach cười lớn. "Tôi đã sống ở đây gần sáu mươi năm, nhớ không? Tôi ở đây hồi người ta xây cái Tháp này."

Flamel gật đầu. "Tốt, cố đừng gây sự chú Ý."

"Tôi sẽ cố."

"Sophie...," Josh bắt đầu.

Chị biết rồi," chị gái cậu trả lời, "" Cô quay lại và ôm cậu em trai thật nhanh, luồng điện của chúng nổ lốp bốp. "Mọi chuyện sẽ tốt cả thôi," cô nói dịu dàng, đọc được nỗi lo sợ trong mắt cậu.

Josh cố gượng cười, và cậu gật đầu. "Sao chị biết được? Phép thuật hả?"

"Chị chỉ biết vậy thôi." cô nói đơn giản. Đôi mắt cô ánh bạc lấp loáng. "Tất cả biến cố này xảy ra vì một lí do-hãy nhớ lời tiên tri này. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp."

"Em tin chị," cậu nói, ngay cả khi cậu không làm đúng như vậy. "Cẩn thận, và nhớ," cậu thêm, "không sợ hãi."

Sophie ôm nhanh cậu em trai một lần nữa. "Không sợ hãi." Cô thì thầm vào tai cậu rồi xoay người đi.

Nicholas và Josh chăm chú nhìn Scathach và Sophie gần khuất dưới con phố, đi về phía ga Metro; lúc đó họ mới quay đi theo hướng ngược lại. ngay trước khi quẹo vào góc phố, Josh liếc nhanh ra sau lưng và nhận thấy chị gái cậu cũng làm y như vậy. Cả hai đứa cùng đưa tay vẫy tạm biệt nhau. Josh chờ đến khi khuất hẳn mới hạ tay xuống. Bây giờ cậu thực sự có một mình, trong thành phố xa lạ, cách nhà cậu hàng ngàn dặm, với người đàn ông cậu không tin, một người đàn ông cậu bắt đầu thấy

"Em tưởng chị đã nói chị biết đường," Sophie nói.

"Cũng khá lâu rồi từ khi tôi ở đây." Nữ chiến binh thừa nhận, "đường phố thay đổi nhiều quá."

"Nhưng chị nói chị ở đây từ khi người ta xây dựng tháp Eiffel." Cô ngừng lại, bất ngờ khi nhận ra những gì mình vừa nói. "Chính xác là hồi nào?" Cô hỏi.

"Năm 1889. Tôi đi khỏi đây một vài tháng sau đó."

Scathach ngừng lại bên nhà ga Metro, hỏi đường người bán báo và tạp chí. Người phụ nữ Trung Hoa dáng người nhỏ nhắn biết rất ít tiếng Pháp nên Scathach nhanh chóng chuyển sang ngôn ngữ khác. Sophie chợt nhận thấy mình nhận ra nó-tiếng Quan Thoại. Cô bán hàng mỉm cười bước ra khỏi quầy và chỉ xuống phố, nói nhanh đến nỗi Sophie không bắt kịp một chữ nào, mặc cho đó là kiến thức về ngôn ngữ của Bà Phù thủy. Nghe như thể cô đang hát. Scathach cám ơn cô ta, rồi cúi chào, và người phụ nữ cúi chào đáp lại.

Sophie chộp cánh tay Nữ chiến binh, kéo cô đi. "Chị gây chú Ý nhiều quá đó," cô rù rì. "Người ta bắt đầu nhìn kìa."

"Họ nhìn cái gì" Scathach hỏi, bối rối một cách thành thực.

"Ồ, chỉ là cảnh một cô gái da trắng nói lưu loát tiếng Hoa và còn cúi đầu chào," Sophie nói với nụ cười toe. "Cái đó giống như một màn trình diễn."

"Một ngày kia mọi người sẽ nói tiếng Quan Thoại, và cúi đầu chào là một cử chỉ đẹp," Scathach nói, lần đường xuống phố, theo hướng người phụ nữ đã chỉ.

Sophie bước đều bên cạnh. "Chị học tiếng Hoa ở đâu?" Cô hỏi.

"Ở Trung Quốc. Thật ra, tôi đã nói tiếng Quan Thoại với người phụ nữ đó, nhưng tôi còn biết tiếng Ngô từ thời Tam quốc và tiếng Quảng Đông. Tôi mất nhiều thời gia ở Viễn Đông đến hàng mấy thế kỉ. Tôi yêu mến nơi đó lắm."

Họ bước đi trong im lặng, rồi Sophie nói, "Vậy chị nói được mấy thứ tiếng?"

Scathach cau mày, mắt cô hơi khép lại khi cô nhắc. "Sáu hay bảy..."

Sophie gật đầu. "Sáu hay bảy; ấn tượng thật. Ba mẹ em muốn cho tụi em học tiếng Tây Ban Nha, và ba đang dạy tụi em học tiếng Hy Lạp và Latin. Nhưng thực ra em thích học tiếng Nhật. Em thật sự muốn đến thăm nước Nhật, thêm.

"...sáu hay bảy trăm," Scathach tiếp tục, rồi cười lớn khi bắt gặp vẻ mặt sửng sốt của Sophie. Cô móc tay mình vào cánh tay của Sophie." Nào, tôi nghĩ một trong số đó là tử ngữ, vì vậy không chắc nó được tính, nhưng nhớ lại đi, tôi đã đi loanh quanh từ rất lâu rồi mà."

"Bộ chị sống hai ngàn rưỡi năm tuổi rồi thiệt hả?" Sophie hỏi, liếc qua cô gái trông chưa quá mười bảy. Bất giác cô cười toe: không bao giờ cô tưởng tượng rằng chính mình lại hỏi một câu như thế. Đó chỉ là một ví dụ khác cho thấy cuộc đời cô đã thay đổi như thế nào.

"Hai ngàn năm trăm mười bảy năm làm người." Scathach cười, một nụ cười mím chặt môi để che giấu mấy cái răng ma cà rồng của mình. "Một lần Hekate bỏ tôi trong Vương quốc Bóng tối địa ngục cực kì khinh tởm. Tôi mất hàng mấy thế kỉ để tìm đường thoát ra. Và khi tôi còn trẻ, tôi trải qua nhiều thời gian trong Vương quốc bóng tối ở Lyonesse, Hy-brasil và Tir na nOg, nơi thời gian chuyển động theo một nhịp khác. Giờ vương quốc bóng tối không giống giờ con người, vì vậy thật sự tôi chỉ đếm thời gian tôi sống trên trái đất thôi. Và em biết không, em có thể tự tìm lấy cho chính mình. Em và Josh là độc nhất và đầy sức mạnh và thậm chí sẽ còn phát triển nhiều năng lượng hơn khi em làm chủ được pháp thuật các nguyên tố. Nếu tự em không khám phá bí mật bất tử, một người nào đó có thể tặng em như một món quà. Đi nào, qua đường." nắm lấy tay và kéo Sophie băng qua con đường hẹp.

Dù chỉ mới sáu giờ sáng, xe cộ đã bắt đầu đông. Những chiếc xe tải nhỏ giao hàng cho các tiệm ăn, và không khí lạnh lẽo buổi sáng bắt đầu đượm mùi thơm hấp dẫn của bánh mì nướng tươi với cà phê bột và cà phê phin. Sophie hít thở những mùi thơm phưng phức quen thuộc: bánh sừng trâu và cà phê nhắc cô nhớ mới chỉ hai ngày trước đây thôi cô đã phục vụ những món đó trong tiệm Tách Cà-phê. Cô nhấp nháy xua đi nỗi xót xa của những giọt nước mắt chực trào ra. Quá nhiều chuyện đã xảy ra, quá nhiều thay đổi trong hai ngày qua. "Sống quá lâu như vậy thì thế nào nhỉ?" cô bé lớn tiếng tự nhủ.

"Cô đơn," Scathach nói một cách thanh thản.

"Bao lâu...chị còn sống bao lâu nữa?" cô bé thận trọng hỏi Nữ Chiến binh.

Scathach nhún vai và mỉm cười. "Ai biết được? Nếu tôi cẩn thận, tập thể dục đều đặn, giữ chế độ ăn uống, tôi có thể sống hai ngàn năm nữa." Rồi nụ cười cô nhạt đi. "Nhưng tôi không phải bất khả xâm phạm, bất khả chiến bại càng không. Tôi vẫn có thể bị giết chết." Nhìn ánh mắt sững sờ trên khuôn mặt Sophie, cô siết tay cô bé. "Nhưng chuyện đó chưa xảy ra đâu. Em có biết bao nhiêu con người thật, bao nhiêu người bất tử, các Elder, bao nhiêu sinh vật được tạo ra và ma quỷ đủ loại đã cố giết tôi

Đứa con gái lắc đầu.

"Ừ, thật ra tôi cũng không biết hết. Nhưng có đến hàng ngàn. Có thể hàng vạn. Và tôi vẫn ở đây; cái đó nói lên cho em điều gì?"

"Rằng chị giỏi?"

"Ha! Tôi còn giỏi hơn cả giỏi nữa. Tôi là người giỏi nhất. Tôi là Nữ Chiến Binh." Scathach ngừng lại và nhìn vào một cửa sổ tiệm sách, nhưng Sophie để thấy khi cô quay sang nói chuyện, đôi mắt màu xanh nhạt của cô đảo khắp nơi, kiểm soát hết chung quanh họ.

Cưỡng lại cán dỗ muốn nhìn quanh, Sophie hạ giọng xuống thành lời thầm thì. "Mình đang bị theo dõi hả?" Cô khá ngạc nhiên khi khám phá ra rằng cô không có chút gì sợ hãi; cô biết, theo bản năng, rằng không có gì có thể làm hại được cô khi cô đi với Scathach.

"Không, tôi không nghĩ vậy. Chỉ là những thói quen cũ," Scathach mỉm cười. "Những thói quen cũ như vầy đã giúp tôi sống hàng thế kỉ." Cô ngoảnh đi khỏi tiệm và Sophie móc cánh tay mình vào cánh tay Scathach.

"Khi mới gặp chị, em nghe chú Nicholas gọi đã chị bằng những cái tên khác..." Sophie cau mày, cố nhớ lại lần đầu tiên ông ấy đã giới thiệu nhứ thế nào chỉ mới hai ngày trước đâ" Chú ấy gọi chị là Nữ chiến binh, Bóng tối, Kẻ trảm yêu, Người kiến tạo vua."

"Đó chỉ là những cái tên," Scathach lầm bầm, nghe có vẻ bối rối.

"Nghe còn hơn những cái tên," Sophie nhấn mạnh. "Chúng nghe như những danh hiệu... những danh hiệu chị đã từng nắm giữ?" Sophie kiên trì tìm hiểu.

"Ừ, tôi đã có rất nhiều cái tên," Scathach nói. "Những cái tên bạn tôi đặt cho tôi, những cái tên kẻ thù thường gọi tôi. Trước hết tôi là Nữ chiến binh, và rồi tôi trở thành Bóng tối, vì những kĩ năng che giấu mình. Tôi hoàn thành bộ y phục ngụy trang đầu tiên."

"Chị nói như một ninja," Sophie cười lớn. Lắng nghe Nữ chiến binh nói, những kí ức của bà phù thủy nhấp nháy trong đầu cô, và cô biết Scathach đang nói thật.

"Tôi đã thử dạy các ninja, nhưng chưa bao giờ thấy họ giỏi tới mức đó, tin tôi đi. Tôi trở thành Kẻ trảm yêu khi tôi giết Raktabija. Và tôi được gọi là Người kiến tạo vua khi tôi giúp đưa Arthur lên ngai vàng," cô nói thêm, giọng cô đanh lại. Cô lắc đầu nhanh. "Đó là một sai lầm. Mà cũng không phải là sai lầm đầu tiên." Cô cười lớn, giọng cười run rẩy và gượng ép"Tôi đã phạm nhiều sai lầm."

"Ba em nói ta có thể học hỏi từ những sai lầm của mình."

Scathach gằn ra một tiếng cười. "Không dành cho tôi." Cô không thể giấu vẻ cay đắng trong giọng nói.

"Nghe như thể chị có một cuộc đời gian khổ," Sophie êm ả nói.

"Gian khổ," Nữ chiến binh thừa nhận.

"Đã từng có..." Sophie ngưng một chút, cố tìm ra từ ngữ. "Chị đã bao giờ có một... một người bạn trai chưa?"

Scathach nhìn xoáy vào cô bé, rồi quay mặt đi nhìn chăm chăm vào cửa sổ một cửa tiệm. Trong một thoáng Sophie nghĩ chị đang nghiên cứu cách chưng bày giày dép, Nhưng rồi cô bé nhận ra rằng Nữ chiến binh đang nhìn vào hình phản chiếu chính họ trên tấm kính. Cô bé tự hỏi không biết cô trông thấy gì.

"Không," cuối cùng Scathach thừa nhận. "Chưa bao giờ có một người gần gũi, một người nào đặc biệt." Cô cười mím môi. "Các Elder sợ và né tránh tôi. Còn tôi lại cố giữ không quá thân thiết với loài người. Thật là rất khó khăn khi nhìn họ già và chết đi. Đó là lời nguyền của sự bất tử: quan sát sự thay đổi của thế giới, nhìn thấy thứ em quen biết tàn lụi đi. Hãy nhớ điều này, Sophie, nếu nhỡ có ai tặng em món quà bất tử." Cô nói từ cuối cùng nghe như một lời báng bổ.

"Có vẻ như quá cô đơn," Sophie thận trọng nói. Trước đây, cô bé chưa từng nghĩ đến bất tử phải như thế nào-vẫn phải sống trong khi mọi thứ quen thuộc thay đổi đi và mọi người mình biết đều rời bỏ mình. Họ đi trong im lặng khoảng hơn chục bước trước khi Scathach quay lại nói.

"Ừ, cô đơn," cô thừa nhận, "rất cô đơn."

"Em biết cảm giác cô đơn," Sophie tư lự nói. "Ba mẹ em hay đi vắng hoặc là cứ mang theo tụi em chuyển từ thành phố này sang thành phố khác, nên rất khó kết bạn. Còn giữ được bạn là hầu như không thể." Em cho đó là lí do em và Josh luôn rất thân nhau; tụi em không có ai khác. Bạn thân của tụi em Elle, đang ở New York. Tụi em nói chuyện với nhau qua điện thoại mọi lúc; gởi thư điện tử và chat trên IM, nhưng em chưa gặp nó từ hồi giáng sinh. Nó gửi hình qua cho em qua điện thoại di động mỗi khi nó đổi màu tóc, nhờ vậy nên em mới biết nó như thế nào," cô bé nói thêm với một nụ cười. "Thế nhưng Josh thậm chí chả bao giờ chịu khó kết bạn."

"Bạn bè là quan trọng," Scathach đồng tình, siết chặt cánh tay Sophie nhè nhẹ. "Nhưng nếu bạn bè đến rồi đi, thì em lại luôn có gia đình."

"Gia đình chị như thế nào? Bà phù thủy Endor có đề cập đến mẹ và em trai chị." Cả khi cô bé đang nói, những hình ảnh từ kí ức Bà phù thủy vẫn hiện ra trong trí cô bé; một phụ nữ già hơn có khuôn mặt nhọn, đôi mắt đỏ như máu và một thanh niên nước da tái mé với bộ tóc đỏ chói.

Nữ chiến binh nhún vai khó chịu. "Lâu nay chúng tôi không nói chuyện nhiều với nhau. Cha mẹ tôi là những Elder, sinh ra và lớn lên trên hòn đảo Danu Talis. Khi bà ngoại Dora của tôi rời hòn đảo để đến dạy loài người đầu tiên, họ đã không tha thứ cho bà. Như nhiều Elder, họ coi loài người chỉ giỏi hơn thú dữ một chút. Tò mò', cha tôi gọi họ như vậy." Một cảm giác ghê tởm thoáng qua trên gương mặt cô. "Thành kiến luôn đi cùng chúng tôi. Cha mẹ còn sốc hơn khi tôi thông báo rằng tôi sẽ làm việc với loài người, chiến đấu cho họ, bảo vệ họ khi có thể."

"Tại sao?" Sophie hỏi.

Giọng Scathach trở nên êm dịu. "Điều đó với tôi là hiển nhiên, ngay cả vào lúc ấy, rằng loài người là tương lai và những ngày của giống loài Elder đang đến hồi kết thúc." Cô liếc xéo qua Sophie đang ngạc nhiên vài thấy dôi mắt Scathach đang sáng lên và lấp lánh, gần như thể có những giọt nước ở trong đó. "Ch mẹ tôi cảnh báo tôi rằng, nếu tôi bỏ nhà đi, tôi sẽ mang xấu hổ đến cho dòng họ và họ sẽ từ tôi." Giọng Scathach kéo dài ra thành sự im lặng.

"Nhưng chị vẫn bỏ đi," Sophie đoán.

Nữ chiến binh gật đầu. "Tôi bỏ đi. Tôi đã không nói chuyện với họ trong một thiên niên kỉ... cho tới khi họ gặp rắc rối và cần tôi giúp," cô nói thêm với một nụ cười nham hiểm. "Bây giờ thỉnh thoảng chúng tôi có nói chuyện, nhưng tôi e họ vẫn xem tôi là nguyên nhân khiến họ ngượng với mọi người."

Sophie siết nhẹ tay cô ấy. Cô bé cảm thấy khó chịu với những gì Nữ chiến binh kể, nhưng cô cũng nhận ra rằng Scathach đã chia sẻ những điều vô cùng riêng tư, điều đó làm Sophie ngờ rằng người chiến binh cổ xưa này chưa bao giờ chia sẻ cho bất kì ai khác. "Em xin lỗi em không cố Ý làm chị buồn."

Scathach siết tay đáp lại. "Em không làm tôi buồn. Mà là họ-hơn hai ngàn năm qua, thật vậy-tôi có thể nhớ như vừa xảy ra hôm qua. Đã quá lâu rồi kể từ khi có ai đó chịu khó hỏi han về cuộc đời tôi. Và hãy tin tôi, không phải tất cả đều tồi tệ cả. Tôi đã có vài chuyến đi kì diệu," cô nói một cách rạng rỡ. "Tôi đã kể em nghe về thời gian tôi là ca sĩ hát chính trong một ban nhạc toàn nữ chưa? Một loại goth-punk của nhóm Spice Girls nhưng chúng tôi chỉ hát lại những bản nhạc Toris Amos. Chúng tôi rất mạnh Đức." Cô hạ giọng, "Vấn đề chúng tôi đều là ma cà rồng..."

Nicholas và Josh rẽ lên đường de Dunkerque và khám phá ra rằng có cảnh sát khắp nơi. "Cứ đi đi," Nicholas vội vã nói khi Josh đi chậm lại. "Và hành động tự nhiên".

"Tự nhiên," Josh lầm bầm. "Cháu không biết điều đó có nghĩa gì nữa."

"Đi nhanh, nhưng đừng chạy," Nicholas kiên nhẫn nói. "Cháu hoàn toàn vô tội, một cậu học sinh đang trên đường đến lớp hay đi làm việc trong kỳ nghỉ hè. Nhìn vào cảnh sát, nhưng đừng chằm chằm. Và nếu họ nhìn lại cháu, đừng ngoảnh đi nhanh quá, cứ để mắt cháu lướt trôi qua một người nào khác. Đó là những gì một người công dân bình thường vẫn làm. Nếu chúng ta bị chặn lại, chú sẽ nói chuyện. Chúng ta sẽ ổn mà." Ông nhìn vẻ ngờ vực trên khuôn mặt cậu bé và ông nở một nụ cười. "Tin chú đi, chú đã làm vậy lâu lắm rồi. Bí quyết là cử động như thể ở đây cháu đang có mọi điều đúng trên thế giới này. Cảnh sát được huấn luyện để tìm kiếm những người trông có vẻ đáng ngờ và có những hành động đáng ngờ."

"Ch không nghĩ là chúng ta rơi vào cả hai loại đó sao?" Josh hỏi.

"Chúng ta thuộc về cái gì thì trông chúng ta giống như thế ấy-và điều đó làm chúng ta thành vô hình."

Một nhóm ba cảnh sát thậm chí không nhìn theo hướng họ khi họ đi qua. Josh để Ý thấy mỗi người mặc một kiểu đồng phục khác nhau, và những người đó dường như đang tranh cãi.

"Tốt," Nicholas nói khi họ xa khỏi tầm nghe.

"Cái gì tốt ạ?"

Nicholas nghiêng đầu theo hướng họ vừa đến. "Cháu thấy những bộ đồng phục khác nhau chứ?"

Cậu bé gật đầu.

"Nước Pháp có hệ thống cảnh sát phức tạp; tại Paris thậm chí còn hơn vậy. Có Police Nationale; Gendarmerie Nationale và Prefecture de Police. Machiavelli rõ ràng là đã lôi kéo tất cả những chốt chặn ra đây để tìm kiếm chúng ta, nhưng thất bại lớn hắn luôn luôn gặp phải là do hắn cho rằng người khác cũng lý luận lạnh lùng như hắn. Rõ ràng hắn nghĩ nếu đặt tất cả những nguồn cảnh sát này trên các đường phố, họ sẽ không làm gì hết ngoài việc tìm kiếm chúng ta. Nhưng có rất nhiều sự ganh đua giữa các đơn vị khác nhau, và không nghi ngờ là mọi người đều được muốn khen ngợi vì đã bắt được những tên tội phạm nguy hiểm.

"Bây giờ chúng ta biến thành những thứ đó phải không?" Josh hỏi, không thể che giấu nỗi cay đắng chợt đến trong giọng nói. "Hai ngày trước, Sophie và cháu là những người vui vẻ, bình thường và bây giờ nhìn chúng cháu xem: cháu chẳng biết gì về chị gái cháu, chúng cháu bị săn đuổi, bị tấn công bởi mấy con quỷ và bây giờ nằm trong danh sách cần truy nã nhất của cảnh sát. Chú làm chúng cháu biến thành tội phạm, ông Flamel ạ. Nhưng đây không phải là lần đầu tiên chú là một tên tội phạm, phải không?" cậu cáu kỉnh. Cậu nhét hai bàn tay vào sâu trong túi áo và nắm chặt lại thành những nắm đấm để không cho chúng run lên. Cậu vừa sợ vừa giận, và nỗi sợ hãi đã làm cho cậu liều lĩnh. Cậu chưa bao giờ nói với một người lớn như vậy từ trước tới nay.

"Không," Nicholas ôn tồn nói, đôi mắt xanh nhạt của ông bắt đầu lóe lên đầy nguy hiểm. "Chú đã từng bị gọi là tội phạm. Nhưng chỉ do những kẻ thù của chú thôi. Chú thấy dường như" ông nói thêm sau khi ngưng khá lâu, "cháu đã nói chuyện với Tiến sĩ Dee. Và chỉ một nơi cháu có thể chạm trán hắn đó là ở Ojai, vì chỉ có lúc đó cháu mới ở ngoài tầm mắt chú."

Josh không hề nghĩ đến việc chối. "Cháu gặp Dee khi cả ba người bận rộn với Bà Phù thủy," cậu bướng bỉnh thừa nhận. "Ông ta nói với cháu nhiều về"

"Chú chắc chắn là hắn đã làm vậy mà," Flamel lẩm bẩm. Ông kiềm chế lại chờ một nhóm sinh viên đi xe đạp và mô-bi-lét phóng qua; rồi ông băng qua đường. Josh vội vã theo sau.

"Ông ấy nói chú không bao giờ nói mọi thứ với bất cứ ai."

"Đúng," Flamel đồng Ý. "Nếu cháu nói với người ta mọi thứ, cháu sẽ lấy đi cơ hội học hỏi của họ."

"Ông ấy nói chú ăn trộm cuốn sách của Pháp sư Abraham hồi ở Louvre."

Nicholas bước thêm năm bảy bước nữa rồi mới gật đầu. "Nào, giả thiết điều này cũng là đúng," ông nói, "dù nó không thẳng tắp như hắn ta muốn vẽ ra. Chắc chắn, hồi thế kỷ mười bảy, cuốn sách có một thời gian ngắn rơi vào tay Hồng y Richelieu."

Josh lắc đầu. "Đó là ai?"

"Cháu chưa bao giờ xem Ba Chàng Lính Ngự Lâm à?" Flamel hỏi đầy ngạc nhiên.

"Chưa. Cả phim cũng chưa."

Flame"Chú có một bản copy trong cửa tiệm ..." ông mở lời, và rồi ngừng lại. Khi ông ra khỏi tiệm sách hôm thứ năm, nó đã thành một đống giấy vụn rồi. "Richelieu xuất hiện trong nhiều cuốn sách-và phim ảnh nữa. Đây là một người thật và người ta gọi ông là Giáo chủ Rouge Đệ nhất-Hồng y Giáo chủ-được đặt tên như vậy vì chiếc áo choàng đỏ của hồng y," ông giải thích. "Ông ta là Tể tướng của Vua Louis XIII, nhưng thực tế ông là người điều hành đất nước. Năm 1632, Dee tìm cách bắt chú và cô Perenelle trong một vùng của thành phố cổ. Những tên bộ hạ của hắn bao vây cô chú; có những con mà cà rồng trong lòng đất bên dưới chân cô chú, những con Quạ Hút máu truy đuổi cô chú khắp đường phố." Nicholas nhún vai khó chịu với hồi ức này và ngước mắt nhìn quanh, gần như ông sợ phải nhìn thấy các sinh vật đó xuất hiện lần nữa. "Chú bắt đầu nghĩ rằng thà chú phải phá hủy cuốn Codex còn hơn là nhìn thấy nó rơi vào tay Dee. Rồi cô Perenelle đề nghị một chọn lựa cuối cùng: tụi chú có thể giấu cuốn sách trong đám đông. Đơn giản và sáng suốt."

"Chú đã làm gì?" Josh hỏi, bây giờ lại đâm ra tò mò.

Hàm răng Flamel lóe lên khi ông cười. "Chú yết kiến Hồng y Richelieu và tặng ông ta cuốn sách."

"Chú cho ông ta cuốn sách? Ông ta có biết nó là gì không

"Đương nhiên là biết. Cuốn sách của Abraham nổi tiếng mà, Josh-hoặc có thể dùng từ khét tiếng chắc là đúng hơn. Lần sau cháu có online, tra nó xem."

"Ông Hồng y có biết chú là ai không?" cậu hỏi. Lắng nghe Flamel nói, thật dễ-quá dễ tin những gì ông nói. Và bất giác cậu nhớ Dee đã đáng tin như thế nào hồi ở Ojai.

Flamel mỉm cười, nhớ lại. "Hồng y Richelieu tin chú là một trong những hậu duệ của Nicholas Flamel. Vì thế khi bọn chú tặng ông ta cuốn sách của Abraham, ông ta đã cất nó và thư viện của mình." Nicholas vừa cười nhẹ vừa lắc đầu. "Một nơi an toàn nhất trên khắp nước Pháp."

Josh cau mày. "Nhưng khi nhìn vào nó, chắc chắn ông ta phải thấy là những con chữ chuyển động chứ?"

"Perenelle đã ếm bùa trên cuốn sách. Đó là một dạng đặc biệt của thần chú-đơn giản, rõ ràng một cách đáng ngạc nhiên, mặc dù chưa bao giờ chú có thể nắm vững nó được-vì thế khi ông hồng y nhì vào cuốn sách, ông đã thấy những gì ông ta mong đợi: những trang tiếng Hy Lạp hoa mỹ và chữ viết Sy-ri."

"Dee có bắt được chú không?"

"Suýt chút nữa. Cô chú trốn xuống sông Secái xà lan. Đích thân Dee đứng trên cầu Pont Neuf với cả chục tên ngự lâm quân và nã rất nhiều phát đạn vào tụi chú. Tất cả đều trật lất hết; mặc cho danh tiếng của lính ngự lâm, họ là những tay súng kinh khủng," ông nói thêm. "Và rồi, một hai tuần sau, chú và Perenelle trở lại Paris, đột nhập vào thư viện và ăn cắp lại cuốn sách của cô chú. Vì thế chú cho rằng cháu có thể nói là Dee đúng," ông kết luận. "Chú là một tên ăn cắp."

Josh tiếp tục đi trong im lặng; cậu không biết tin vào cái gì. Cậu muốn tin Flamel; làm việc trong tiệm sách bên người đàn ông này, cậu dần dần thích và kính trọng ông. Cậu muốn tin cậy ông... song cậu không bao giờ có thể tha thứ cho ông vì ông đã đặt Sophie vào nguy hiểm.

Flamel liếc lên liếc xuống dọc con đường; rồi đặt bàn tay lên vai Josh, ông lái cậu xuyên dòng xe cộ lạng lách để băng qua con đường de Dunkerque. "Đề phòng trường hợp chúng ta đang bị theo dõi," ông nói nhẹ nhàng, đôi môi ông gần như không mấp máy khi họ lao xuyên qua dòng xe cộ sáng sớm.

Khi họ đã băng qua đường xong, Josh rũ vai khỏi tay Flamel. "Những gì Dee nói mang rất nhiều Ý nghĩa," cậu tiếp tục.

"Chú chắc vậy rồi," Flamel nói trong tiếng cười lớn. "Tiến sĩ John Dee đã từng có nhiều lốt trong cuộc đời dài và lắm màu sắc, một người Hung-ga-ri và một nhà toán học, một nhà giả kim vàên gián điệp. Nhưng để chú nói cháu nghe, Josh, hắn thường là một tên đểu và luôn luôn là kẻ nói dối. Hắn là bậc thầy nói dối và chỉ nói một nữa sự thật, hắn hành nghề và hoàn thiện ngón nghề của hắn trong những thời kỳ nguy hiểm nhất. Thời Elizabeth, hắn biết rằng lời nói dối giỏi nhất là một lời nói dối bọc quanh một cái lõi sự thật." Ông dừng, đôi mắt hấp háy trên đám đông đang ào qua quanh họ. "Hắn còn nói gì khác với cháu nữa?"

Josh ngần ngừ một chút trước khi trả lời. Cậu định không tiết lộ tất cả những gì trong cuộc nói chuyện với Dee nhưng rồi cậu nhận ra rằng có thể là cậu đã nói quá nhiều mất rồi. "Dee nói rằng chú chỉ dùng những câu thần chú trong cuốn Codex cho lợi ích riêng của chú."

Nicholas gật đầu. "Đây là một điểm đúng. Chú dùng thần chú bất tử để giữ Perenelle và chính chú sống, đó là sự thật. Và chú dùng công thức hòn đá tạo vàng để biến kim loại thường thành vàng và than đá thành kim cương. Để chú nói cho nghe, bán sách không thu được đồng nào cả. Nhưng bọn chú chỉ làm ra đủ của cải mình cần-bọn chú không tham lam."

Josh đi nhanh lên phía trước Flamel, rồi quay người lại đối diện với ông. "Chuyện này không phải về tiền bạc," cậu bốp chát. "Có quá nhiều thứ khác chú có thể đang làm cùng với những gì có trong cuốn sách đó. Dee nói nó có thể được dùng để biến thế giới này thành một iên đường, có thể chữa lành mọi bệnh tật, sửa chữa được cả môi trường nữa." Cậu thấy khó hiểu khi một ai đó không muốn làm điều này.

Flamel ngừng lại trước mặt Josh. Đôi mắt ông gần như nằm ngang tầm mắt cậu nhỏ. "Đúng, có những câu thần chú trong cuốn sách sẽ làm được tất cả những việc ấy và nhiều, nhiều nữa kìa," ông nói nghiêm túc. "Chú đã xem lướt qua những câu thần chú trong cuốn sách có thể biến thế giới này thành một đống than xỉ, những câu khác sẽ làm sa mạc nở hoa. Nhưng Josh, thậm chí nếu chú có thể làm những câu thần chú đó-mà thật ra là chú không thể-thì những thành phần trong cuốn sách không phải là nguyên liệu của chú mà chú có thể sử dụng." Đôi mắt xanh nhạt của Flamel hướng vào mắt cậu và Josh bây giờ đã tin rằng Nhà Giả kim đang nói sự thật. "Chú và Perenelle chỉ là những Người Canh Giữ cuốn sách. Đơn giản là cô chú được giao phó việc cầm giữ nó cho đến khi có thể chuyển nó cho những chủ nhân xứng đáng. Họ sẽ biết cách sử dụng nó."

"Nhưng ai là chủ nhân xứng đáng? Họ ở đâu?"

Nicholas Flamel đặt cả hai tay lên vai Josh và nhìn chăm chăm và đôi mắt màu xanh nhạt của cậu. "Phải, chú đang hi vọng," ông nói rất nhẹ nhàng, "rằng đó có thể là cháu và Sophie. Thật vậy, chú đang đem mọi thứ ra đánh cược-cuộc sống của chú, cuộc sống của Perenelle, sự sống còn của àn thể nhân loại này-rằng đó chính là tụi cháu."

Đứng trên đường de Dunkerque, nhìn vào mắt Nhà Giả kim, đọc được sự thật trong mắt ông, Josh cảm thấy mọi người mờ nhạt đi hết cứ như là chỉ có họ đứng một mình trên phố. Cậu nuốt nước bọt khó khăn. "Và chú tin như vậy hả?"

"Bằng cả con tim mình," Flamel nói một cách giản dị. "Và mọi thứ chú đã làm, chú làm để bảo vệ cháu và Sophie đồng thời chuẩn bị cho cháu những gì sắp xảy đến. Cháu phải tin chú, Josh. Cháu phải tin. Chú biết cháu giận bởi vì những gì đã xảy ra với Sophie, nhưng chú sẽ không bao giờ để cô bé bị nguy hiểm."

"Giờ này chị ấy chắc hẳn đã chết hoặc rơi vào hôn mê rồi," Josh lẩm bẩm.

Flame lắc đầu. "Nếu con bé là một người thường, thì đúng, điều đó có thể xảy ra. Nhưng chú biết con bé không phải là người thường. Cả cháu cũng không phải," ông nói thêm.

"Bởi vì luồng điện của chúng cháu?" Josh hỏi, moi được bao nhiêu thông tin thì cứ moi.

"Bởi vì các cháu là cặp song sinh huyền thoại."

"Và nếu chú sai? Chú có nghĩ rằng: chuyện gì xảy ra nếu chú sai không?"

"Thì Elder Đen tối sẽ trở lại."

"Chuyện đó tồi tệ ghê lắm sao?" Josh ngạc nhiên thốt ra. Nicholas mở miệng định trả lời nhưng vội khép chặt môi vào nhau, cắn lại những gì ông suýt nói ra, nhưng trước đó Josh đã nhìn thấy một tia lửa giận lóe lên rất nhanh dội ngang gương mặt ông. Cuối cùng, Nicholas gượng một nụ cười. Nhẹ nhàng, ông xoay người Josh lại để cậu đối diện với con đường. "Cháu thấy gì?" ông hỏi.

Josh lắc đầu và nhún vai. "Không có gì cả... chỉ là một đám người đang đi làm. Và cảnh sát đang tìm kiếm chúng ta," cậu nói thêm.

Nicholas chộp vai Josh và đẩy cậu xuống đường. "Đừng nghĩ họ là một đám người," Flamel gay gắt răn đe. "Đó là cách mà Dee và đồng loại của hắn nhìn loài người: những thứ mà chúng gọi là giống người. Còn chú, chú thấy từng người riêng biệt, với những mối lo âu và bận tâm, với gia đình và những người yêu quý, với bạn bè và đồng nghiệp. Chú thấy con người."

Josh lắc đầu. "Cháu không hiểu."

"Dee và các Elder mà hắn phục vụ nhìn vào những người này chỉ xem họ là những nô lệ." Ông dừng một chút, rồi nhanh chóng nói thêm, "Hoặc là thức ăn."

Bạn đang đọc Pháp Sư ( The Magician ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.