Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con thú săn mồi

Phiên bản Dịch · 1172 chữ

Chương 12

Hoàng Cường Dân muốn yêu cầu được giải thích, vì vậy anh ta không khỏi liếc mắt về phía Nghiêm Cách và Vương Chung

Hai người cảnh sát kiểm tra dấu vết lúc này trông như người gỗ, đang đơ người nhìn vào màn hình của Giang Viễn.

Hoàng Cường Dân nháy mắt là biết chuyện gì đang xảy ra.

Giống như con thú săn mồi đến bên con mồi khiến con mồi sợ hãi và run lẩy bẩy; ông chủ đến bên thư ký khiến thư ký sợ hãi và run lẩy bẩy; vợ đến bên chồng khiến chồng sợ hãi và run lẩy bẩy; giáo viên đến bên học sinh và khiến học sinh sợ hãi và run lẩy bẩy - Nghiêm Cách và Vương Chung rõ ràng đã dự cảm được một tình huống rất không hay ho.

Lạch cạch.

Ngón tay của Giang Viễn gõ hai lần để xác định một điểm đặc trưng mới.

Nghiêm Cách và Vương Chung không thể không vươn đầu ra nhìn, biểu cảm của họ giống như những học sinh tiểu học lần đầu tiên học bài toán "gà và thỏ ở chung một chuồng", có một chút tò mò và một chút ngại khó.

Hoàng Cường Dân nhìn họ, đột nhiên có chút thương cảm kỳ lạ. Kinh tế của tỉnh Sơn Nam ở mức trung bình và huyện Ninh Đài là một huyện nhỏ, Nghiêm Cách và Vương Chung giống như những cảnh sát thuộc Đội Hình sự của nhiều thị trấn thuộc huyện. Sau khi kiểm tra dấu vết, ít được tham gia các khóa đào tạo có hệ thống, nhiều nhất họ chỉ được tham gia một số lớp bồi dưỡng và đi theo các đàn anh để học hỏi.

Trong môi trường như vậy, mấy người dựa vào tự học, cũng có thể nhanh chóng trưởng thành, các chuyên gia vân tay ở tỉnh, nhìn lại cũng gần như vậy.

Tuy nhiên, đa số họ vẫn giống như Nghiêm Cách và Vương Chung, không có điều kiện học tập, thỉnh thoảng cũng có chút động lực để học nhưng cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu.

Ngược lại, Giang Viễn tập trung và tự tin hon.

Trưởng phòng Hoàng đằng hắng hai tiếng và kéo Giang Viễn ra khỏi trạng thái chìm đắm của mình.

“Cậu đã giúp huyện Long Lợi so khớp dấu vân tay của một vụ cướp?” Trưởng phòng Hoàng hỏi Giang Viễn ngay sau khi anh ta tháo tại nghe ra.

Giang Viễn phản ứng lại, gật đầu chào.

Trưởng phòng Hoàng không thể không khen ngợi: "Các sinh viên đại học ngày nay thật tuyệt vời, có bản lĩnh, có văn hóa. Nhưng ... sao dấu vân tay cậu tìm trùng khớp lại đến từ huyện Long Lợi?"

Hoàng Cường Dân nói chầm chậm và cố ý nhấn mạnh đến điểm chính.

“Họ tải lên rất nhiều dấu vân tay, em chỉ tải xuống dấu vân tay của họ” Giang Viễn khó có thể trình bày hết, nên anh chỉ trả lời giống như trong một đám quả hồng mềm đặt một chỗ, mình chỉ ngẫu nhiên chọn một quả gần mình nhất.

Hoàng Cường Dân gật đầu: “Giúp các đơn vị anh em cũng không tệ, ừm, cậu đang làm cái này là đối chiếu dấu vân tay?”

“Đúng vậy, em vừa tìm thấy một án tồn...” “Ở đâu?”

“... Vẫn là huyện Long Lợi” Giang Viễn vẫn rất giỏi nhìn sắc mặt người khác. Dù sao cũng là pháp y, nhìn mặt người chết, người sống cũng phải chú ý.

Hoàng Cường Dân không muốn giấu giếm, lúc này anh nghi ngờ Giang Viễn có quan hệ không rõ ràng với Huyện Long Lợi nên hỏi thẳng: "Cậu có người nhà ở Huyện Long Lợi không?"

"Không"

"Vậy thì ... Bỏ qua nó đi, cậu có thể lấy các dấu vân tay của huyện Ninh Đài chúng ta ra tra đi” Hoàng Cường Dân tác phong cứng rắn, trực tiếp đưa ra yêu cầu.

“Dạ vâng” . Giang Viễn ngoan ngoãn đáp lại, nhìn bộ dạng Hoàng Cường Dân như đang thị sát, nói: “Đối chiếu dấu vân tay sẽ mất nhiều thời gian, không phải một chốc một lát xong. Sếp có yêu cầu đối với loại án nào không ạ?"

"Hãy ưu tiên các vụ án tồn trước. Làm tốt, hãy báo cáo trực tiếp cho tôi biết khi có kết quả!" Hoàng Cường Dân không quá nắm rõ về năng lực của Giang Viễn, nhưng ở một nơi như huyện Ninh Đài, một người đàn ông có 6 múi rất dễ kiếm, một nhân viên pháp y am hiểu kỹ thuật thì rất hiếm.

Sau khi để lại một số điện thoại cho Giang Viễn, Hoàng Cường Dân lại gật đầu với Ngô Quân và nói: “Anh nói cho cậu ta biết về thứ hạng chiến lực của chúng ta.

Sau đó, Hoàng Cường Dân rời khỏi phòng cũng không để ý đến Nghiêm Cách và Vương Chung nữa.

Giang Viễn tò mò nhìn Ngô Quân: “Xếp hạng chiến lực?”

Cái tên nghe như kiểu xếp hạng học lực của học sinh.

Ngô Quân cười và nói: "Đây là bảng xếp hạng thành tích do sở Công an tỉnh Sơn Nam lập ra. Mỗi huyện đều được xếp hạng và nội dung đánh giá đều rất chi tiết. Cậu mở app về thông tin cảnh sát ra là nhìn thấy, gọi một cách thời thượng thì đó là KPI của cảnh sát chúng ta. "

Giang Viễn nghe mà cảm thấy có chút sững sờ, nói: "KPI nghe không kêu bằng Bảng xếp hạng chiến lực, thực sự là gọi theo cái tên này sao?

"Uh" Ngô Quân gật đầu, nói tiếp: " Bảng xếp hạng chiến lực, hiện tại đối với chúng ta là gậy chỉ huy, làm tốt thì lãnh đạo được đề bạt và khen thưởng tập thể. Làm không tốt, lãnh đạo sẽ bắt anh em làm kiểm điểm, làm cam kết, còn làm không được nữa thì điều đi làm việc khác, thậm chí còn cho thôi việc. Có nhiều tầng lớp, mỗi cấp đều có mỗi cấp yêu cầu riêng.

Không giống như các bộ ngành chính phủ khác, Cơ chế khảo hạch thành tích của ngành công an tương đối phức tạp. Ngoài tỉnh Sơn Nam, các tỉnh và châu khác cũng có bảng xếp hạng tương tự, nhưng tên có thể khác nhau, ví dụ như Chu Hải có tên là bảng chiến lực nguồn lực cảnh sát

Bảng xếp hạng chiến lực của Thanh Hà là chi tiết nhất, nghiệp vụ cơ sở của hơn 30 phòng ban cảnh sát với hơn 600 hạng mục đều được đưa lên hệ thống để chấm điểm, cập nhật theo thời gian thực và đồng thời đấu loại trực tiếp với nhau (PK). Chỉ trong một vụ án hình sự, có nhiều mục khác nhau, từ giết người đến xâm phạm tài sản.

Bạn đang đọc Pháp Y Quốc Dân (Bản dịch) của Chí Điểu Thôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.