Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những cư dân buôn chuyện

Phiên bản Dịch · 1159 chữ

Chương 8

Người dịch PrimeK tohabong

"Uống trà, ăn hạt dưa đi cô. Ở nhà cũng chả có gì..." Giang Phú Trấn có gương mặt khá phúc hậu, nói chuyện cũng rất dễ chịu

Cô Hoa hờ hững xua tay, nhìn Giang Viễn nói tiếp: "Em nghe bọn họ nói cửa hàng của Chú mười bảy đã đóng cửa, có người đến nhà chú ấy điều tra, số điện thoại của vợ chú ấy cũng không được, em có nhắn tin mà cô ấy cũng không trả lời. Anh bảo cháu nó nói xem là đã xảy ra chuyện gì được không?"

"Cháu cũng không rõ đâu”. Giang Viễn còn nói được gì nữa cơ chứ, thông tin mà bên ngoài biết được còn nhiều hơn cả anh, vì vậy anh có thể nói gì khác ngoài việc bình tĩnh đối phó với nó.

Kẹt.

Một người khác đã đẩy cửa và bước vào.

"Chú, Anh, Cô. Mọi người đang nói chuyện gì thế? Đang nói về Chú mười bảy à?" Lần này là người cùng thế hệ với Giang Viễn, Giang Vĩnh Tân, mở một tiệm rửa xe ở tầng dưới. Cô Hoa liếc nhìn Giang Viễn, nháy mắt bí ẩn, cười nói: “À, cũng chỉ nói chuyện linh tinh thôi”

Giang Vĩnh Tân hì hì hai tiếng, nhìn Giang Viễn nói: “Anh hai, kể cho mọi người chuyện của chú mười bảy đi”

“Không thể nói được ... ” Giang Viễn nói với Giang Vĩnh Tân y như những lời đã nói với Cô Hoa.

Giang Vĩnh Tân cẩn thận nghe, sau đó cao hứng nói: “À, cso nghĩa là anh biết hết tình hình nhưng phải giữ bí mật phải không? ”

Giang Viễn bất lực, không biết đây có phải là tổ buôn 247 nữa không.

Anh dứt khoát đứng dậy vẫy vẫy tay: “Thôi cháu phải vào bếp, mọi người cứ ngồi chơi”

Giang Phú Trấn vui vẻ đi theo, tiện thể chào hỏi hai người phía sau: “Mọi người cứ tự nhiên uống nước đi”

Cô Hoa và Giang Vĩnh Tân cũng không để ý nhiều và ngay sau đó là rôm rả tiếng nói chuyện, trước khi Giang Viễn bước vào bếp, cánh cửa lại kêu cót két, một giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên: "Phú Trấn có ở nhà không? Tôi đi dạo tiện ghé qua chơi"

Bố con Giang Viễn coi như không nghe thấy, liền lặng lẽ đi vào bếp.

Quả nhiên, trong phòng khách tiếng trò chuyện còn rôm ra hơn.

Trong chiếc nồi trên bếp củi nước hầm thịt bò đang sôi lăn tăn, có chút mỡ vàng ruộm phía trên, hơi dập dờn trong nồi nước sôi.

"Con đói không? Để bố thái một ít cho con ăn?" Giang Phú Trấn nhìn con trai.

Giang Viễn xoa xoa bụng, gật đầu. Hôm nay công việc vất vả, làm bát cơm rang ở nhà tang lễ lại ít dầu, ít trứng, thật sự khó có thể no bụng.

Giang Phú Trấn cười hai tiếng, lấy con dao trên bàn cùng một chiếc đũa, chọc vào trong nồi vớt ra một miếng thịt bò luộc mềm, sau đó thái đưa cho Giang Viễn..

Giang Viễn đã cầm sẵn đĩa, đợi bố anh vớt ra để đặt vào, anh vừa ăn vừa thổi.

Mẹ anh mất sớm, bố chăm sóc anh từ khi anh còn nhỏ, tất cả các loại thịt hầm đều là món anh thích nhất và đó cũng là món ngon tủ của Giang Phú Trấn.

Tuy nhiên, không giống như nhiều bậc phụ huynh khác, Giang Phú Trấn có một thời gian học nấu ăn do có tiền từ việc đền bù lấy nhà đất. Trong những năm qua, tay nghề của ông không ngừng nâng tầm và giờ ông đã là một nhà ẩm thực trong số đám những hộ bị lấy nhà ở Ninh Đài.

Thịt bò hôm nay khá ngon, có chút gầu nhưng không ngấy, chỉ cần chấm gia vị ăn cũng đã cảm thấy thỏa mãn cả vị giác và dạ dày.

“Mệt không?” Giang Phú Trấn mở một lon bia, đưa cho Giang Viễn, tự mình mở một lon khác, rồi uống cạn.

Giang Viễn lắc đầu: “Cũng không sao, còn nhiều người khác còn vất vả hơn con."

Giang Phú Trấn cười: “Cả nước cũng chả có mấy người nhàn nhã như bố, thế mà bố còn cảm thấy mệt mỏi nữa là ... Con cứ tính đi, nếu không muốn đi làm thì cứ mua xe thể thao mà lái, lấy vợ như những thanh niên khác trong thôn cũng được."

“Vâng, để con nghĩ.” Giang Viễn biết bố mình đang nói mồm, đồng chí Giang Phú Trấn này còn quan tâm đến cái biên chế này hơn. Nếu thực sự nghe theo ông bỏ việc, ít nhất phải mang hai cháu trai đến đổi.

“Phú Trấn! Phú Trấn!” Bên ngoài có người hét lên: “Ông ba của anh đến rồi”

"Con cứ vớt thịt mà ăn. Hôm nay náo nhiệt thật, Chú mười bảy nhà ta chết giống như chuyện gì hay lắm vậy" Ông lau tay vào quần, nói với Giang Viễn rồi quay lại phòng khách chào khách.

Sau một thời gian, ngày càng nhiều người đến chơi, phòng khách nhung nhúc người.

Giang Viễn thở dài, đi thẳng ra cửa sau, đi thang máy lên tầng cao nhất. Căn nhà mái tôn do bố anh sửa sang theo ý ông ấy, gọi là “phòng tân hôn”, nhưng vẫn là một phòng - nghỉ đơn, lúc này thích hợp để Giang Viễn tránh mặt nghỉ ngơi, rèn luyện kỹ thuật mới có, nhân tiện đọc tiểu thuyết.

….....

Chiếc máy tính để bàn cũ kỹ kêu kèn kẹt

Phả ra hơi nóng tan vào không khí.

Sau một lúc, 20 dấu vân tay khớp nhất được hiện ra ở phía bên phải màn LCD.

Giang Viễn không vội, nhấp một ngụm trà, sau đó bấm vào dấu vân tay đầu tiên để đọc.

Trong hai ngày qua, đội cảnh sát hình sự vốn đang hoạt động hết công suất vì vụ án chú mười bảy bỗng nhiên được thả lỏng, Giang Viễn trở về trạng thái thường ngày là nhân viên pháp y - không có công việc gì.

Đồng thời, anh cũng nhận được phần thưởng hệ thống. Hiện anh ngày càng thành thạo sử dụng “phương pháp phân tích một mẫu vân tay kiểu Trùng Khánh - nhận dạng vân tay hình vòng cung (lv3)".

Sau khi làm một số bài tập thực hành trên sách bài tập và các tài liệu công khai, Giang Viễn quyết định bước vào thực chiến: đầu tiên tìm một mẫu vân tay hình vòng cung, sau đó tìm xem nó là của ai.

Bước đầu tiên, Giang Viễn chọn dấu vân tay thu thập được trong một vụ cướp ở huyện Long Lợi, một thành phố lân cận.

Bạn đang đọc Pháp Y Quốc Dân (Bản dịch) của Chí Điểu Thôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.