Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình nhân thế thân của tổng giám đốc 2

Phiên bản Dịch · 2925 chữ

Cố Tây Thâm tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, tay chân bị chính cái còng tay tình thú mà anh ta dùng với Quý Tô Dao cố định vào bốn góc giường. Thích thú nhìn người khác bị giày vò, giờ đến lượt mình thì cảm thấy khó chịu vô cùng.

Nhớ đến lúc trước khi hôn mê, sắc mặt Cố Tây Thâm biến thành màu đen, anh ta không thể tin được Tô Dao dám xuống tay với anh ta.

"Cảm giác thế nào?"

Cố Tây Thâm quay đầu lại, thấy Tô Dao đang ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh giường. Cô cười nhẹ, trong mắt lại lạnh lẽo. Cô đã thay một chiếc váy ren trắng dài, ánh mắt nhìn anh ta, tay chậm rãi đeo một bộ găng tay trắng.

Nhìn Quý Tô Dao như vậy, Cố Tây Thâm trong lòng có một ít dự cảm không tốt, lông mày nhíu lại, "Như thế nào? Muốn chơi tình thú? Ngoan, đừng nghịch, thả tôi ra. Muốn chơi cái gì, tôi chơi với em."

Tô Dao cười nhạo một tiếng, "Đúng là muốn chơi tình thú, nhưng mà không cần mở trói, cứ như vậy chơi mới vui."

Cô bê một cốc nước đi tới, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, "Uống chút nước thấm giọng, không tí nữa khó chịu."

Dự cảm xấu càng mãnh liệt, Cố Tây Thâm mặt trầm xuống nhìn cốc thủy tinh trên tay cô, bên trong là nửa cốc nước trong suốt, nhìn không có vấn đề gì. Nhưng mà đêm qua, anh ta cũng đút cho Quý Tô Dao uống nửa cốc nước như vậy.

"Dao Dao đừng nghịch, chuyện này không vui đâu." Mặt anh ta nháy mắt âm trầm xuống, lạnh băng.

Quý Tô Dao nhẹ nhàng nở nụ cười, thần sắc ôn nhu nhìn anh ta chăm chú, "Không vui sao? Tôi thấy đêm qua anh chơi rất vui vẻ mà, tôi nghĩ anh thích đấy chứ."

Nói rồi, cô nắm lấy cằm anh ta, cưỡng ép há miệng. Cố Tây Thâm tất nhiên là không phối hợp, người bị cố định nhưng đầu còn có thể động đậy. Anh ta lắc lư đầu, không ngừng giãy dụa. Nhưng không nghĩ đến, Quý Tô Dao sức lực lớn đến thần kì, anh ta căn bản không thoát được. Nửa cốc nước một giọt cũng không thiếu bị đổ vào mồm.

"Quý Tô Dao! Cô muốn làm cái trò gì?"

Cố Tây Thâm ánh mắt đỏ hồng, trừng mắt nhìn Tô Dao. Thân là tổng giám đốc bá đạo, từ trước đến nay đều là anh ta khống chế người khác. Lần đầu tiên bị một người phụ nữ đùa giỡn nắm trong lòng bàn tay, điều này làm cho Cố Tây Thâm cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.

Hơn nữa, bây giờ Tô Dao khiến cho anh ta cảm thấy rất xa lạ. Trước kia yếu đuối, nhát gan mặc anh ta đối xử như thế nào cũng đều yên lặng chấp nhận, bây giờ Tô Dao trong bình tĩnh lộ ra nét hủy diệt điên cuồng.

Điều này làm Cố Tây Thâm nghĩ tới một từ: hắc hóa.

Chẳng lẽ Giản Nhu xuất hiện khiến cô cảm thấy vô cùng ghen ghét, yêu mà không được đáp lại nên hắc hóa? Cố Tây Thâm vừa tức giận vừa cảm thấy có chút đắc ý, không nghĩ đến Quý Tô Dao lại yêu anh ta đến như vậy.

Tô Dao không quan tâm anh ta đang bổ não chuyện gì, nhưng đúng là cô đang làm bộ hắc hóa. Tươi cười không giảm, đôi mắt màu hổ phách của cô ánh lên ánh sáng kì dị, cúi người xuống, chậm rãi tới gần anh ta, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, "Làm anh nha."

Ba chữ mập mờ kiều diễm này khiến Cố Tây Thâm đột nhiên không còn tức giận nữa. Loại chuyện này, chơi như thế nào cũng đều có lợi cho đàn ông. Mặc dù người khác nắm quyền chủ động vẫn khiến anh ta rất khó chịu, nhưng ngẫu nhiên đổi cách thức một chút cũng không tệ.

Rất nhanh, anh ta phát hiện sai lầm. Tô Dao không có chậm rãi cởi quần áo của anh, mà cầm một cái kéo, cắt từ cổ áo sơ mi xuống. Xúc cảm lạnh lẽo khi kéo chạm vào da khiến Cố Tây Thâm run rẩy. Càng khó chịu hơn là thuốc bị bắt uống bắt đầu phát huy công dụng, cỗ hỏa từ dưới bụng dâng lên.

Tô Dao vẫn không chút nào để ý mà cười, ánh mắt thanh minh, đôi tay mang bao tay trắng, không chạm tí nào vào làn da của anh ta, thuần thục lột hết quần áo của Cố Tây Thâm ra.

Thân thể trần truồng trong không khí khiến Cố Tây Thâm cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng dục vong bốc lên càng khiến anh ta khó chịu. Anh ta hít thở nặng nề, làn da dần hiện ra màu đỏ, giọng nói có chút khàn, "Bảo bối, em mau một chút, tôi không chịu nổi."

Tô Dao lạnh lùng cười một tiếng, "Khó chịu ư? Chịu không nổi? Cầu xin tôi!"

Đem lời anh ta nói tối hôm qua trả lại cho anh ta.

Nhưng một người cao ngạo như Cố Tây Thâm sao có thể cầu xin người khác? Anh ta cắn chặt răng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Dao, ra lệnh cho cô: "Đừng nghịch, ngồi lên. Tự, mình, động."

"Ha ha ha," Tô Dao không nhịn được mà bật cười, "Thật đúng là một tổng giám đốc bá đạo, lời thoại buồn nôn như vậy cũng nói được. Sống lâu mới gặp đó."

Cố Tây Thâm vì điều giáo Quý Tô Dao mà mua loại thuốc tốt nhất, công hiệu vừa nhanh vừa mạnh. Trước kia nhìn cô bị thuốc làm cho khổ sở khiến anh ta có khoái cảm khống chế người khác. Bây giờ đến lượt bản thân, một chút vui sướng cũng không có. Dục vong mãnh liệt đánh tới, khiến anh ta muốn phát tiết, nhưng tay chân đều bị cố định, anh ta không thể thoát ra.

Mồ hôi đổ xuống như mưa, Cố Tây Thâm cảm giác mình sắp nổ tung. Anh ta cắn lưỡi, đau đớn khiến anh ta duy trì chút lí trí còn sót lại, "Quý... Quý Tô Dao, cô thả tôi ra... Thả ra... Tôi sẽ thả cô đi..."

Coi như chậm chạp, anh ta cũng kịp phản ứng, Tô Dao không phải muốn chơi tình thú gì, mà là muốn trả thù anh ta. Thả cô đi chỉ là cái cớ, chờ anh ta thoát được, anh ta sẽ cho cô biết chơi với lửa phải chịu hậu quả như thế nào!

"Không thể làm được," Tô Dao ngẫm nghĩ, "Tôi còn chưa chơi đã mà."

Trước khi mất lí trí, Cố Tây Thâm nhìn cô mở ngăn kéo tủ đầu giường, từ trong cầm ra vật gì đó.


Giản Nhu đã ba ngày không liên lạc được với Cố Tây Thâm. Từ tối hôm anh ta đưa cô về nhà liền mất liên lạc. Cô biết Cố Tây Thâm thích mình, từ bốn năm trước đã thích. Một người đàn ông ưu tú như vậy mấy năm liền đều thích cô, cô tự nhiên rất cảm động, cũng tính cho anh một cơ hội.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ ở chung vô cùng vui vẻ, đang ở giai đoạn mập mờ. Ngày đó, cô cảm thấy có thể tiến thêm một bước nữa, nên mời anh ta vào nhà mình, nhưng không ngờ Cố Tây Thâm lại từ chối. Điều này làm Giản Nhu có chút xấu hổ, định không để ý tới anh ta hai ngày.

Cũng không nghĩ tới là, Cố Tây Thâm từ sau đêm hôm đó vẫn không gọi điện cho cô, ngay cả một tin nhắn cũng không có! Điều này làm cho cô không cam tâm lại có chút lo lắng. Cô chỉ định không quan tâm anh hai ngày, cũng không muốn kết thúc mối quan hệ với anh ta. Cho nên khi Cố Tây Thâm không để ý cô, cô có chút nóng nảy. Nhưng cô không muốn anh ta xem thường mình, nên không có gọi điện thoại hỏi thăm. Giản Nhu đi đến tiệm cà phê dưới tầng công ty anh, nghĩ muốn giả vờ vô tình gặp.

Cô thích cà phê ở tiệm này, Cố Tây Thâm cũng biết cho nên cũng không tính là cố ý.

Chuyện không có như cô mong đợi, cô uống một cốc cà phê ba giờ, cũng không gặp Cố Tây Thâm. Lúc cô định bỏ về, lại đụng phải thư kí của Cố Tây Thâm.

Thư kí Trần cũng biết cô. Sau khi nói chuyện một chút, cô giống như lơ đãng hỏi thăm Cố Tây Thâm.

"Cố tổng đã hai ngày không đến công ty, cũng có bảo tôi có việc bận, một tuần sau sẽ về."

Làm một tổng giám đốc bá đạo trong ngôn tình, yêu đương mới là chuyện chính, làm việc chỉ là thứ yếu. Vậy nên Cố Tây Thâm thường xuyên không đến công ty là chuyện bình thường, thư kí cũng không thấy ngoài ý muốn.

Giản Nhu giật mình cũng không để ý tới thư kí nữa, tạm biệt thư kí Trần liền nhanh chóng gọi điện.

Bên kia rất nhanh liền nghe máy, Giản Nhu chưa kịp vui mừng thì đã nghe được tiếng đàn ông nặng nề thở dốc, rên ri cùng tiếng cười của phụ nữ. Âm thanh này đại biểu cho cái gì, Giản Nhu biết rõ, chính vì vậy sắc mặt cô trắng bệch.

Không nghĩ đến Cố Tây Thâm vậy mà vừa cùng cô mập mờ vừa cùng phụ nữ khác lên giường. Cái gọi là thâm tình, không gì hơn cái này!

Tô Dao nhìn điện thoại bị cắt đứt, tiếng cười lập tức dừng, tiện tay ném điện thoại sang một bên, lại ngồi trở lại ghế nằm trên ban công.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, ánh nắng nhẹ. Cô mặc một cái váy dài, chân váy đến mắt cá chân. Mái tóc đen dài mềm mại tối rung trên vai, trong tay cô cầm một tập thơ tiếng Pháp, âm thanh nhẹ nhàng, chậm rãi đọc.

Hình ảnh đẹp như bức tranh, người trong tranh thanh khiết như tiên. Nhưng phòng bên cạnh lại hoàn toàn tương phản, sa đọa như ma, hỗn loạn. Người đàn ông bị còng nằm trên chiếc giường lộn xộn, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, dưới thân là một mớ hỗn độn.

Suốt sáu ngày, không thừa không thiếu một li, Cố Tây Thâm trên mặt còn ửng hồng, hốc mắt hõm sâu, đáy mắt đen sì, môi khô nứt nẻ, thanh âm khàn khàn, đã nói không ra câu. Tô Dao mở còng tay cho anh ta, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của anh ta, ánh mắt không hề dao động.

"Anh giam cầm tôi sáu ngày, tôi cũng giam anh sáu ngày. Chúng ta huề nhau."

Mắt Cố Tây Thâm giật giật liên hồi, còn chưa có phục hồi tinh thần.

Sau khi Tô Dao rời khỏi phòng, anh ta lại nằm rất lâu mới khôi phục ý thức. Anh ta khẽ động đậy, bộ phận khó nói dâng lên một trận đau đớn tê liệt. Nhớ lại mọi chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, Cố Tây Thâm trừng mắt, ánh mắt sung huyết, hận không thể đem Tô Dao phân thây! Cô ta làm sao dám! Cô ta làm sao dám!

Trên thực tế, Tô Dao không chỉ dám, cô còn làm rồi. Cô không hề chột dạ một tí nào. Dựa vào cái gì mà anh ta có thể cầm tù, cưỡng gian người khác, người ta lại không thể làm thế với anh ta? Lấy của người, trả lại cho người mà thôi.

Tuy rằng bị bạo... cúc nhưng Tô Dao xuống tay có chừng mực. Cố Tây Thâm nằm nửa ngày, cố nén đau đớn chậm rãi xuống giường, đi đến phòng vệ sinh tắm rửa. Anh ta còn muốn mặt mũi nên tuyệt đối không thể gọi bác sĩ. May mắn là trước kia thường làm Quý Tô Dao bị thương, cho nên trong nhà có sẵn thuốc.

Tuy rằng anh ta không muốn có loại may mắn này.

Thật vất vả bôi thuốc xong, Cố Tây Thâm đi xuống tầng, lại nhìn thấy Tô Dao đang nhàn nhã ngồi ở sô pha, vừa ăn hoa quả vừa xem ti vi.

Sắc mặt Cố Tây Thâm nháy mắt trở nên hung ác, nham hiểm, ánh mắt đỏ như máu, "Cô còn dám ở đây?"

Anh ta cho rằng cô đã trốn. Làm những chuyện như vậy đối với anh ta, không nghĩ tới lại vẫn dám làm bộ như không có việc gì mà ở lại đây.

Tô Dao ngẩng đầu nhìn anh ta, khóe miệng giương lên, "Dậy rồi? Tôi đã bảo cô giúp việc nấu cơm. Anh mấy ngày nay chưa được ăn gì ngon, xuống ăn chút gì đi."

Mấy ngày nay cô không cho anh ta xuống giường, chỉ uống thuốc dinh dưỡng, tất nhiên, là trực tiếp đổ vào miệng. Đáng thương nha, người đều đói đến gầy rồi.

"Cô còn muốn làm cái trò gì?" Cô Tây Thâm hét lên nhưng thanh âm khàn khàn, nghe vào tai càng như mời gọi.

Tô Dao đặt đĩa trái cây xuống bàn, ôn nhu cười, "Tôi có thể làm gì chứ? Đừng sợ, sẽ không lại chạm vào anh, rất ghê tởm đó."

Cố Tây Thâm giận quá hóa cười, "Ồ, còn chê tôi ghê tởm? Nếu dám làm thì phải chuẩn bị tốt tinh thần để chịu trả thù đi. Yên tâm, tôi nhất định sẽ tiếp đãi cô thật tốt! Làm cô muốn sống không được, muốn chết không xong!"

Tô Dao vẫn cười, như đang dung túng một đứa nhóc nổi giận vô cớ, "Được rồi, tôi đã biết. Nhanh ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi kìa."

Như đánh một cái vào bông, Cố Tây Thâm có cảm giác hết sức vô lực, điều này làm anh ta càng thêm tức giận. Anh hít một hơi thật sâu, tự nói với mình nên nhẫn nại. Giờ anh ta vẫn còn chưa khỏe hẳn, muốn làm gì thì trước tiên cũng phải chăm sóc tốt cho cơ thể đã.

Anh ta vịn vào cầu thang chậm rãi đi xuống, mỗi bước đều giống như đi trên mũi đao, khiến anh ta đau đớn khó nhịn. Xuống được dưới tầng thì đã mồ hôi đầm đìa, quần áo ướt nhẹm. Cố Tây Thâm rũ mắt đầy sương đen đang bốc lên xuống, thú dữ trong lòng đã không thể áp chế, sắp phá tan để đi ra, hận không thể xé Tô Dao ra thành ngàn mảnh.

Anh ta không nói gì, đi đến bàn ăn ngồi xuống. Trên bàn ăn, đồ ăn còn nóng hổi, Cố Tây Thâm không chút do dự liền ăn. Hiện tại, không có gì quan trọng bằng chăm sóc tốt cơ thể. Anh ta không sợ Tô Dao hạ độc vào đồ ăn. Nếu cô nghĩ muốn làm gì anh, vậy thì không cần thả anh ta ra. Cô cố tình chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, chính là muốn anh ta nghi ngờ không dám ăn rồi cười nhạo anh ta. Anh ta sao có thể để cho cô được như ý?

Nhưng mà, lại một tiếng "Rầm" vang lên, Cố Tây Thâm vì sự tự tin của mình mà phải trả giá lớn.

Lần này, anh ta ngất đi không lâu lắm, rất nhanh liền tỉnh dậy. Thời điểm tỉnh lại nằm trên sô pha, anh ta nháy mắt bừng tỉnh, từ trên sô pha bật dậy. Động tác quá mạnh, lại một trận đau đớn tê liệt khiến mồ hôi anh ta tuôn ra như mưa, sắc mặt trắng như tờ giấy.

Lần này, Tô Dao không trói anh ta lại, cơ thể anh ta vẫn không có gì khác biệt so với trước khi hôn mê lắm. Thậm chí bởi vì vừa ăn ít cơm rồi, cơ thể còn khôi phục lại chút sức lực.

Anh ta nghi ngờ nhìn Tô Dao, "Cô vừa làm gì tôi?"

Tô Dao cười vô tội, hai tay khoanh trước ngực, "Tôi có làm gì đâu. Anh đang ăn tự nhiên ngất đi, tôi cũng đâu thể đứng nhìn anh nằm trên mặt đất được? Cho nên tôi để anh nằm lên sô pha, tôi cũng chả làm gì nữa."

Cố Tây Thâm nửa tin nửa ngờ, nhưng cơ thể không có gì bất thường. Chẳng lẽ mấy ngày nay quá mệt mỏi hay là tác dụng phụ của thuốc?

Mặc kệ như thế nào, anh ta tuyệt đối không bỏ qua cho người phụ nữ này. Anh ta mặt không chút thay đổi nhìn cô, cầm lấy điện thoại ấn mật khẩu.

"Đúng rồi."

Tại thời điểm Cố Tây Thâm sắp ấn một dãy số chuẩn bị gọi, lại nghe thấy Tô Dao nói, "Mấy ngày nay, tôi đã quay video 360 độ không góc chết. Anh có muốn xem không?"

Bạn đang đọc Phật hệ mau xuyên của Giang Nam Hồng Đậu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dhxxn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.