Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam hệ Linh Tu

Tiểu thuyết gốc · 4502 chữ

Chương 4 : Tam hệ Linh Tu

Lúc này bất ngờ dị biến phát sinh, quả cầu thuỷ tinh toả ra ánh sáng chói rực không kém gì so với hắn, nhưng điều khiến tất cả mọi người ở đây chú ý chính là màu sắc trên quả cầu, lúc này bên trong nó xuất hiện ba loại màu Lục, Xanh, Nâu đang điên cuồng xoay tròn , đám người đang quan sát ở phía xa lúc này thấy vậy cũng ồ lên chăm chú nhìn lời giám định từ người đàn ông kia, mà người đàn ông kia thấy một màn này cũng chết lặng mấy giây, không đợi y kịp mở miệng lão già ở phía sau đã lên tiếng :

- Cô bé này là Tam Hệ Linh Tu : Mộc Thuỷ Thổ, thiên phú Siêu Cấp !

Mọi người lúc này thấy vậy thì hét lên :

- Là Tam Hệ Linh Tu, là Tam Hệ Linh Tu trong truyền thuyết !

- Cái gì ? thật sự tồn tại người sỡ hữu Tam Hệ Linh Căn sao ?

- Đầu ngươi bị lừa đá à, không thấy Thập Trưởng Lão vừa nói sao, chả lẽ lời của ngài ấy là sai sao ?

Trong lúc đám người bên ngoài đang điên cuồng bàn tán, Tiểu Quỳnh lúc này vẫn đang đứng yên bên cạnh quả cầu, đôi mắt cô lúc này đang mở to hết sức nhìn thẳng vào quả cầu thấy ba loại thuộc tính đang điên cuồng xoay chuyển bên trong, hắn lúc này thấy vầy thì cười một cách gian xảo, lấy tay xéo lên đôi má mềm như bột của cô một cái thật mạnh :

- Á.. đau !

Hắn không để cô lên tiếng liền nhanh miệng nói :

- Điều đó là thật, ngươi là Tam Hệ Linh Tu, nhanh xuống dưới để cho người phía sau khảo nghiệm nữa chứ !

- À vâng thưa công tử !

Lúc thấy Tiểu Quỳnh là Tam Hệ Linh Tu hắn cũng không quá bất ngờ, từ thông tin mà hệ thống cho biết thì hắn đã biết cô là Tam Hệ Linh Căn từ trước rồi, lúc này hắn liền kéo tay Tiểu Quỳnh đi đến một quán ăn gần đó rồi nói :

- Hôm nay ngươi biểu hiện rất tốt, ta khao ngươi một bữa !

- Dạ không c..

- Không được đây là mệnh lệnh !

- Vâng thưa công tử !

- Tiểu nhị ! chọn cho ta năm món ngon nhất lên đây !

Sở dĩ hắn không gọi quá nhiều là vì hắn là người rất quý trọng thức ăn, một lát sau bốn đĩa thức ăn và một tô canh lớn được bưng lên phía trên, hắn nhìn cô cười nói :

- Mau ăn nhanh lên đi, chúng ta còn phải trở lại Lục Gia nữa !

- Vâng, thưa công tử !

Hắn lúc này cũng không câu nệ tiểu tiết nữa mà gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, hương thức ăn từ khoang miệng truyền qua dây thần kinh đi thẳng đến đại não làm cho hắn vô cùng thưởng thức, bỗng lúc này theo trực giác của một sát thủ, hắn bất ngờ quay người lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn liền suy nghĩ điều gì đó trong đầu rồi lại tiếp tục gắp thức ăn bỏ vào miệng, mà ở bên ngoài đường lúc này, ở trên một cái cây cao cách chỗ hắn không xa, từ đây có thể nhìn rõ mọi hành động của hắn, mà lúc này cũng từ trên cái cây này đang xuất hiện một thân ảnh mà thân ảnh này không ai khác chính là lão giả ban nãy, lão giả lúc này thấy hắn bất ngờ nhìn về phía mình thì y không khỏi bất ngờ thốt lên :

- Cái gì ? Tên tiểu tử kia phát hiện được mình ? Tên nhóc này tuyệt đối không tầm thường !

Nói xong lão giả cũng nhảy xuống cái cây, không tự làm mất mặt mình nữa, hắn lúc này cũng biết lão giả kia rời đi thì cũng không quá quan tâm cho lắm mà gắp thức ăn cho Tiểu Quỳnh, cô thấy vậy thì đỏ mặt lên vội lắc đầu từ chối nhưng hắn lại giả bộ làm mặt tức giận khiến cô phải nghe theo, ăn xong cả hai người lại cùng nhau ghé vào vài quán trang sức gần đó, bên trong lúc này là hàng loạt các loại trang sức quý giá, trông cực kỳ tinh xảo chỉ cần liếc mắt qua một cái người làm nên những món đồ này là một người có tay nghề không hề tầm thường, bỗng lúc này mắt của Tiểu Quỳnh dừng lại ở trên một chiếc trâm cài tóc làm bằng ngọc bích, phía cuối chiếc trâm còn đính hai con bướm đang hướng mặt về nhau trông cực kỳ tinh xảo, mà cô lúc này quay xuống nhìn giá tiền ở bên dưới thì ngại ngùng liền đảo mắt đi sang chỗ khác, mà một màn này tất nhiên không thể tránh được sự quan sát của hắn, hắn lúc này liền nói :

- Ta muốn lấy chiếc trâm này !

Tiểu Quỳnh nghe thấy hắn nói vậy thì trong lòng có suy nghĩ :

- Cô tử cũng nhìn trúng cây trâm này, chắc là ngài ấy định mua tặng cho ý trung nhân của mình rồi

Mà lúc này sau khi nghe hắn nói vậy thì ngay lập tức có một phú bà nhanh chóng chạy đến chỗ hắn nói :

- Công tử đây cũng có mắt nhìn đồ a,đây chính là chiếc trâm quý nhất ở tiệm này a !

- Được rồi, chiếc trâm này giá bao nhiêu ?

- Thưa khách quan, chiếc trâm này có giá 7 vạn 8 ngàn kim tệ ạ !

Hắn nghe vậy thì không do dự mà đáp

- Được rồi ta mua nó !

- V..

- Khoan đã ta cũng muốn mua nó !

Lúc này hắn liền quay người lại thì phát hiện sau lưng mình lúc này là một cô gái chừng 18-20 tuổi, mà người vừa cất ra tiếng nói đó không ai khác chính là cô ta, cô ta lúc này nhìn hắn nói :

- Tiểu huynh đệ ngươi có thể bán nó lại cho ta được không ta chấp nhận trả 10 vạn kim tệ !

Hắn nhìn cô nói vậy thì từ chối khéo :

- Xin thứ lỗi, thứ này ta đã quyết định tặng cho một người rất quan trọng đối với ta rồi !

Cô gái kia nghe thấy vậy thì không từ bỏ mà nói :

- Hay là ngươi đổi nó với ta, ta nguyện ý dùng một cuốn Vũ Kỹ Hoàng Cấp Thượng Phẩm để đổi nó !

Nghe cô gái nói thế thì mấy người ở xung quanh lúc này cũng không nén nổi tò mò mà đi đến quan sát một hồi, phải biết rằng một cuốn Linh Kỹ Hoàng Cấp Thượng Phẩm bán ra bên ngoài giá cả có thể lên tới 50 vạn kim tệ a, mà lúc này có một người nhìn cô gái này thì miệng lắp bắp nói :

- L..Là Tam Vân Công Chúa !

- Cái gì ? Tam Vân Công Chúa ?

Nghe đến bốn chữ Tam Vân Công Chúa mọi người lúc này liền lùi lại mấy bước chân, trong mắt hiện liên sự kiêng kỵ, mà hắn lúc này cũng từ Hệ Thống mà biết được nhân vật trước mặt mình là con gái ruột của Tông Chủ của Bách Thiên Tông tên là Bách Vân, cô là người con thứ ba của Tông Chủ cũng là người con gái duy nhất của Tông Chủ nên được tông chủ hết mực nuông chiều, ngoài ra thực lực của cô cũng cực kỳ mạnh mẽ cô được coi là thiên tài trẻ tuổi mạnh nhất ở Bách Thiên Tông, chỉ mới 18 tuổi đã là Linh Tướng Lục Trọng, hơn nữa còn là Song Hệ Linh Tu Mộc và Kim hệ, hắn lúc này nhìn cô nói :

- Quả thật xin lỗi cô, thứ đồ này quả thật không thể đưa nó cho cô a !

- Ngươi..

Nói xong hắn liền quay người đưa tiền cho phú bà kia rồi liền kéo tay Tiểu Quỳnh định rời đi, mà lúc này đám người xung quanh đang quan sát thấy một màn này thì đều thầm mắng hắn ngu xuẩn, mà Bách Vân cũng không khỏi sững sờ cô không ngờ hắn sẽ từ chối đề nghị này, bỗng lúc này lòng hiếu kỳ trong lòng cô trỗi dậy, không để hắn kịp rời đi cô liền lên tiếng :

- Hừ ! Bổn công chúa đây cũng không làm khó ngươi, ngươi khai ra tên tuổi ta sẽ để ngươi đi !

Hắn nghe thấy vậy thì nhíu mày lại nói :

- Nếu ta từ chối thì sao ?

Cô nghe thấy vậy cũng không tức giận mà nói :

- Ta sẽ bắt cô ấy về làm nha hoàn cho ta !

Nói xong cô liền chỉ tay về phía Tiểu Quỳnh, hắn thấy vậy thì nhìn cô cười khổ nói :

- Ta tên Lục Thiên Tử ! Bây giờ ta có thể đi được chưa ?

Nghe hắn trả lời vậy thì cô làm vẻ mặt chưa thoả mãn nói :

- Thôi ta đổi ý rồi, ta phải cho ngươi một trận mới được !

- Cô ?

- Hừ ! Bổn công chúa thích vậy đấy làm sao ?

Nói xong không kịp để hắn kịp trả lời cô liền tụ Linh Lực vào bàn tay rồi tung ra một chưởng về phía hắn, hắn thấy vậy cũng không quá bất ngờ mà thành thục nghiêng người né tránh ra một bên, ngay lập tức một chưởng kia nhanh chóng bay sượt qua người hắn đổ ngã hết toàn bộ vật phẩm đang được trưng bày ở phía sau, cô thấy vậy cũng nhìn hắn nói :

- Phản xạ không tệ, còn lần này xem ngươi né như thế nào !

Nói xong cô liền tung ra hai chưởng liên tục về phía hắn, hắn lúc này cũng biết mình không thể né được nữa liền nhanh chóng tích tụ linh lực tạo ra một lớp Linh Lực phòng ngự chắn ở phía trước :

- Bụp..Bụp..

Ngay lập tức hắn liền bị hai chưởng này đánh cho lùi lại mấy bước, hắn lúc này nhìn cô nói :

- Muốn đánh thật thì cô đã dùng toàn lực rồi, nói thật đi cô rút cuộc muốn gì ? Đừng nói với ta là vì cây trâm này, một vị công chúa như cô chắc cũng không nghèo đến mức một cây trâm mấy vạn kim tệ cũng không có chứ ?

Cô nghe hắn nói vậy thì cũng nhìn hắn nói :

- Ngươi là Linh Sĩ Cửu Trọng sao ? Thiên phú quả thật không tệ !

Hắn nghe cô nói vậy thì cũng không nói gì, cô lúc này cũng không lòng vòng nữa mà nói thẳng ra :

- Ta cũng lười vòng vo với ngươi, là có người nhờ ta đến thăm dò ngươi thôi !

- Đa tạ vì đã cho ta biết, cáo từ !

Nói xong hắn liền nhanh chóng xoay người đi ra khỏi cửa tiệm, mà cô lúc này thấy vậy cũng chả ngăn cản hắn mà xoay người nói :

- Thập Trưởng Lão, việc ngươi nhờ ta ta đã hoàn thành mau đưa nó cho ta !

Lúc này lão giả được gọi là Thập Trưởng Lão kia cũng xuất hiện ra phía sau người Bách Vân, lão lúc này ném cho cô một cái ngọc giản rồi nhìn hướng hắn vừa đi mà cảm thán nói :

- Tên tiểu tử này không bình thường, chưa đến 14 tuổi đã là Linh Sĩ Cửu Trọng, quả là thiên tài vạn năm có một !

Mà Bách Vân lúc này đang chăm chú nhìn cái ngọc giản trên tay mình nghe thấy lão giả nói vậy cũng giật mình hỏi lại :

- Người nói hắn còn chưa đến 14 tuổi ?

- Đúng vậy, hắn nhất định có bí mật nào đó, lúc nãy hắn còn có thể phát hiện ta đang theo dõi hắn nữa !

- Không thể nào a, chưa đến 14 tuổi thì hắn làm sao có thể tu luyện được chứ ?

- Chuyện này ta cũng không rõ nữa, hơn nữa lần này còn xuất hiện người sở hữu Tam Hệ Linh Tu !

- Cái gì ? T..Tam Hệ Linh Tu ?

- Đúng vậy !

Nghe Thập Trưởng Lão nói vậy cô rút cuộc cũng không thể tiếp tục giữ bình tĩnh được nữa, mà nhanh chóng hỏi :

- Mau nói cho ta biết người đó là ai ?

- Chính là cô gái lúc nãy đi cũng với hắn !

-...

Trở lại phía hắn lúc này cũng đã bắt đầu lên xe ngựa chuẩn bị trở về Lục Gia, vừa bước vào xe ngựa hắn liền lấy ra chiếc trâm ban nãy, rồi ngay sau đó liền hướng nó về phía Tiểu Quỳnh rồi nói :

- Tặng ngươi !

Cô lúc này tưởng mình nghe lầm, đùa sao 7 vạn 8 ngàn kim tệ cô có làm nha hoàn cả đời cũng chưa kiếm nổi một thành số tiền đó a, cô liền lắp bắp hỏi lại hắn :

- T..Tặng ta ?

Hắn vẫn không chớp mắt đến một cái mà gật đầu nói :

- Đúng vậy ! cấm từ chối !

- Nhưng mà thứ này quá quý g..

- Đã bảo là không được từ chối, còn không nhận nữa tối nay phạt không cho ăn cơm !

Tiểu Quỳnh nghe thấy hắn nói vậy thì bật cười nói :

- Phì ! Công tử thật là, nếu công tử tặng nó cho ta thì người ấy phải làm sao ?

Hắn nghe Tiểu Quỳnh nói vậy thì một mặt mộng bức hỏi :

- Người ấy ?

- Hừm, công tử nên đem thứ đồ này cất đi, loại đồ vật này chỉ nên tặng cho ý trung nhân của mình thôi !

Hắn nghe Tiểu Quỳnh nói vậy thì lắc đầu nói :

- Đã bảo không được từ chối ta nói cho ngươi thì cứ nhận đi, còn nói nữa tối ta không cho ăn cơm thật đấy, với lại ta cũng không có ý gì đâu, ta thấy ngươi có vẻ thích nó nên tiện tay mua thôi !

- Nhưng mà..

Hắn thấy cô như vậy thì trừng mắt đe doạ nói :

- Còn không nhận ta cho ngươi đi bộ về Lục Gia !

Hắn tuy đe doạ cô nhưng trong mắt lại không có bất cứ ý định trách móc nào, cô thấy vậy thì trong đầu suy nghĩ điều gì đó xong lại liền lắc đầu phủ nhận, cô lúc này cũng biết mình không thể từ chối được hắn nữa liền cúi đầu xuống thẹn thùng nói :

- Ta nhận !

Hắn thấy vậy thì cũng hài lòng nói :

- Tốt lắm, để ta cài nó lên cho ngươi !

Không để cô từ chối hắn liền lấy cây trâm kẹp vào làn tóc đen mượt kia của cô, nhìn cảnh tượng cây trâm tinh xảo kết hợp với ngũ trang tuyệt đỉnh không có chỗ chê của cô, hơn nữa lúc này cô bị hắn làm cho không khỏi thẹn thùng mà lấy ánh mắt lén lút nhìn hắn, mà một màn này khiến cho hắn không khỏi sững sờ, cô thấy biểu hiện này của hắn trong lòng hiện lên một vẻ hạnh phúc mà nói :

- Còn nhìn người ta nữa, công tử đúng là đồ háo sắc mà !

Hắn nghe cô nói vậy cũng biết mình đã thất thố, vội bào chữa nói :

- E hèm, ta chỉ nhìn để xem cây trâm đã căn chuẩn chưa thôi !

Nghe hắn nói vậy thì cô làm vẻ mặt nghi ngờ nói :

- Có quỷ mới tin những lời này của công tử !

Nói xong cô liền quay mình đi chỗ khác, trái tim cô lúc này cũng đang điên cuồng đập mạnh, mặt đỏ như trái gấc không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn lúc này cũng không nói gì vuốt vuốt mũi quay lưng đi chỗ khác, không khí lúc này ngượng ngùng đến cực điểm, cũng may chỉ hai canh giờ sau cả hai đã trở về lại Lục Gia, khi cả hai vừa bước xuống xe ngựa đã có một đoàn người đứng đợi ở bên ngoài, mà đám người đó không ai khác chính là phụ thân hắn Lục Thiên Vũ và những vị trưởng lão khác, hắn thấy vậy thì cùng Tiểu Quỳnh cúi người xuống hành lễ :

- Lục Nhi (Tiểu nữ) tham kiến phụ thân (Gia Chủ) và chư vị trưởng lão !

Lục Thiên Vũ lúc này nhìn cả hai người cười nói :

- Miễn lễ, miễn lễ cả hai mau đứng dậy đi ! Mau theo ta vào trong đại điện !

Nghe vậy cả hai cũng liền đứng dậy rồi nhanh chóng đi phía sau lưng y tiến vào đại điện, lúc này ở bên trong đại điện Lục Thiên Vũ nhìn hắn nói :

- Lần này con biểu hiện rất tốt, cũng không giấu gì con người của Bách Thiên Tông đã cho người thông báo con và Tiểu Quỳnh sẽ được tuyển thẳng vào Bách Thiên Tông với tư cách là đệ tử thân truyền !

Mà Tiểu Quỳnh nghe thấy vậy cũng hết sức ngạc nhiên, liền hướng mặt về phía y cung kính nói :

- Tiểu Nữ đa tạ Gia Chủ !

Y thấy vậy cũng tỏ vẻ hài lòng nói :

- Ừm, ngươi có thể lui !

- Vâng ! Tiểu nữ cáo lui

Đợi sau khi Tiểu Quỳnh đi ra ngoài y liền hướng mặt về phía hắn hỏi :

- Con đã điểu tra rõ ràng lai lịch của con bé đó chưa ?

- Dạ thưa phụ thân, con đã điều tra qua về lai lịch của Tiểu Quỳnh, lai lịch của Tiểu Quỳnh cũng hoàn toàn trong sạch !

Y nghe thấy hắn nói vậy thì cũng yên tâm mà gật đầu nói :

- Bây giờ xét về thân phận thì con đã là đệ tử thân truyền của Bách Thiên Tông, đám người kia muốn đụng vào con cũng phải kiêng kỵ ít nhiều nhưng đừng vì thế mà chủ quan !

- Nhi tử ghi nhớ !

Lúc này y bất ngờ lấy từ trong người ra một khối ngọc giản đưa cho hắn nói :

Đây là khối ngọc giản bên trong có ẩn chứa một kích toàn lực của ta, thứ này có thể giết chết được kẻ có tu vi Linh Vương Lục Trọng Trở xuống, khi nào gặp nguy hiểm thì hãy dùng đến nó !

- Đa tạ phụ thân !

- Được rồi con đi đường cũng đã mệt, mau quay về phòng nghỉ ngơi đi !

- Vâng thưa phụ thân, nhi tử cáo lui !

- Ừm

Ngay sau đó hắn liền nhanh chóng trở về phòng, trở lại căn phòng quen thuộc hắn liền nhanh chóng khoanh chân tu luyện, sau khoảng thời gian làm quen dần với tu vi hắn bây giờ lại có dấu hiệu muốn đột phá, hắn lúc này lấy tong nhẫn trữ vật ra một viên đan dược Nhị Phẩm đã chuẩn bị từ trước ném vào miệng rồi tiếp tục điềm tĩnh đột phá, khoảng nửa canh giờ sau bất ngờ có dị biến phát sinh, Linh Lực từ môi trường nhanh chóng kéo về cơ thể hắn tốc độ ngày càng nhanh :

- Bùm..

Ngay sau đó xuất hiện ra một vụ nổ nhỏ bằng Linh Lực bao phủ lấy thân thể hắn, hắn lúc này thở ra một ngụm trọc khí nói :

- Thì ra đây là sức mạnh của Linh Sư Nhất Trọng sao ?

Hắn lúc này không nhịn được mà tung ra một chưởng nhắm vào cánh cửa gần đó :

- Bùm..

Ngay lập tức cánh cửa bằng gỗ quý đã bị hắn đánh nát thành nhiều mảnh nhỏ, hắn lúc này cũng khá là hài lòng về sức mạnh hiện tại của mình nhìn vào đôi bàn tay đang chi chít các đường gân tay đang liên tục di chuyển Linh Lực hắn không khỏi cảm thấy hưng phấn, hắn lúc này sực nhớ ra trong số các món quà khởi đầu của hệ thống có một cuốn Vũ kỹ Hoàng Cấp Thượng Phẩm Thuỷ Hệ : Thuỷ Lượng Cước, hắn lúc này liền lấy ra cuốn vũ kỹ, ngay lập tức nội dung ở bên trong khiến hắn không khỏi trầm trồ một phen, tuy nhiên là một kẻ có ngộ tính cao, hắn nhanh chóng hiểu hơn phân nửa nội dung của cuốn vũ kỹ này, hắn lúc này liền làm theo nội dung ở bên trong mà dơ chân lên tụ Thuỷ Linh Lực vào cẳng chân mà đá mạnh về phía trước :

- Bùm..

Lại một cánh cửa khác bị một cước này của hắn đánh thành mấy mảnh nhỏ, hắn thấy vậy thì lè lưỡi lẩm bẩm :

- Chắc phải tìm chỗ nào yên ắng để tu luyện thôi, chứ tập trong phòng như thế này có ngày ngủ ngoài đường mất !

Hắn ngay sau đó liền nhanh chóng chạy đi tìm một chỗ yên tĩnh để tu luyện, nhờ hệ thống mà chả bao lâu sau hắn đã dừng lại bên một hồ nước lớn xung quanh không một bóng người, hắn lúc này liền tìm một tảng đá rồi khoanh chân ngồi ở trên đó nhắm mắt lại dưỡng thần, khoảng một lát sau hàng loạt Thuỷ Linh Khí từ hồ nước bay lên rồi điên cuồng được hắn hấp thu, bỗng lúc này hắn bất ngờ mở mắt ra tụ lượng Thuỷ Linh Khí vừa hấp thu được vào chân phải mình rồi tung ra một cước, một cước này của hắn nhanh chóng xé không bay tới đâm thẳng vào tảng đá phía trước rồi vỡ thành những mảnh nhỏ, mà lúc này bỗng dưng có một tiếng nói phát ra từ phía sau lưng hắn :

- Vũ kỹ này con thi triển không tệ, nhưng mà uy lực vẫn chưa đủ để đả thương kẻ có tu vi Linh Sư Tam Trọng trở lên !

Hắn nghe thấy lời đánh giá như vậy thì vội cúi người lại hành lễ :

- Lục Nhi tham kiến phụ thân !

Thì ra người vừa cất ra tiếng nói đó chính là phụ thân hắn, y lúc này bất ngờ móc ra một cái hộp gấm bên trên còn có một loại ấn ký kỳ lạ đưa cho hắn rồi nói :

- Đây là đồ vật mà mẫu thân con để lại trước lúc rời đi, nàng căn dặn ta khi nào con có thể tu luyện thì đưa cho con, bây giờ ta giao lại nó cho con !

Hắn không khỏi tò mò mà nhận lấy hộp gấm quan sát một hồi, hộp gấm này trông giản dị nhưng mà nó lại lưu giữ một loại hương thơm kỳ lạ, mà khi ngửi thấy mùi hương này hắn lại cảm thấy nó quen thuộc với mình một cách kỳ lạ, hắn sau đó nghe theo lời phụ thân hắn mà nhỏ một giọt máu vào bên trên chiếc hộp, ngay sau đó các loại ấn ký ở bên trên chiếc hộp liền biến mất, hắn liền nhanh chóng mở chiếc hộp ra, đập vào mắt hắn lúc này là một khối lưu âm ngọc và một chiếc nhẫn trữ vật trông cực kỳ tinh xảo hắn liền nhanh chóng truyền Linh Lực vào khối truyền âm ngọc, lúc này bất ngờ có một tiếng nói phát ra từ không trung, mà nghe thấy giọng nói này khoé mắt của phụ thân hắn lúc này không khỏi ướt át, mà hắn nghe thấy giọng nói này thì thân thể hắn cũng run lên một cái :

- Chào con Lục Nhi, chắc hẳn là con rất hận ta vì đã bỏ phụ tử hai người mà đi đúng không ? Ta xin lỗi hai phụ tử các con, ta thật sự rất muốn ở lại đây sống một cuộc sống hạnh phúc với hai người nhưng mà éo le thay số mệnh lại không cho phép điều đó xảy ra, nhưng hai người yên tâm dù có ở bất kỳ đâu đi nữa thì ta vẫn luôn nhớ đến hai người !

Nói đến đây, giọng nói bỗng chợt nghẹn lại, một lát sau giọng nói ấy lại lên tiếng :

- Lục Nhi, sau này nếu con có thể Phi Thăng khỏi nơi đây cũng đừng đến tìm ta, thế lực ở đằng sau lưng ta nếu phát hiện sự tồn tại của con thì cực kỳ nguy hiểm, nó có thể làm liên lụy đến toàn bộ Mộc Thiên Tinh, ở bên trong nhẫn trữ vậy ta có để lại cho con một số vũ kỹ phù hợp với con và một cây thương, nó có tên là Dạ Vũ Thần Thương nó là thứ vũ khí đã gắn bó với ta từ lúc nhỏ đến giờ, nay ta trao lại nó cho con, ngoài ra ta còn để lại cho con một ít đan dược Lục Phẩm Cao Giai, khi nào con gặp nguy hiểm có thể dùng đến, một lần nữa ta xin lỗi phụ tử hai người, Lục Nhi kiếp này ta không thể bù đắp tình cảm mẫu tử cho con được rồi !

Ngay sau đó tiếng nói liền chấm dứt để lại một sự im lặng khiến người ta không khỏi cảm thấy thương xót, hắn lúc này trầm ngâm không nói gì mà phụ thân hắn cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc mà nhìn hắn nói :

- Là ta vô dụng không thể..

- Không, con cảm ơn phụ thân, mẫu hậu chắc là có nỗi khổ tâm riêng của người !

Y nghe thấy hắn nói vậy cũng gật đầu tán thành nói :

- Được rồi, nam nhân là phải mạnh mẽ, mau nhỏ máu nhận chủ nó đi !

- Vâng, thưa phụ thân !

Nói xong hắn liền nhỏ một giọt máu vào bên trên chiếc nhẫn, chiếc nhẫn trữ vậy liền phát sáng, hắn thấy vậy liền tâm thức thăm dò bên trong, hắn xem qua một lượt rồi bất ngờ tặc lưỡi, thấy hắn như vậy phụ thân hắn cũng không khỏi tò mò mà hỏi hắn :

- Làm sao vậy chả lẽ có mất thứ gì sao ?

Hắn nghe vậy thì lắc đầu nói :

- Ở bên trong có một số đồ vật rất kinh khủng a !

Cảm ơn ae đã đọc truyện của mình nha <3

Bạn đang đọc Phi Thăng Thần Giới sáng tác bởi lttthientu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lttthientu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.