Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nửa đêm kinh hoàng

Phiên bản Dịch · 1548 chữ

Trạng thái: Bán kích hoạt (không cần kích hoạt cũng có thể sử dụng một cài chức năng)

Kĩ năng có thể sử dụng: Ẩn núp cấp 2 (sau khi kích hoạt có thể ẩn nấp trong khu vực rộng hai mươi mét, mỗi phút đồng hồ tiêu hao 5 điểm năng lượng, nếu mục tiêu nguy hiểm tiếp cận phạm vi mười mét sẽ mất đi hiệu lực)

Phòng hộ cấp 2( sau khi kích hoạt có thể tạo ra một vòng phòng hộ, bao phủ trong phạm vi hai mét, hiệu quả phòng ngự mạnh hơn cấp 15%, mỗi phút đồng hồ tiêu hao 5 điểm năng lượng, bị kích phá sẽ tiêu hao 10 điểm năng lượng, hình thành tự bạo, sẽ tạo hiệu ứng gây choáng cho tất cả các mục tiêu trong khu vực 30 mét)

Tầm mắt cấp 2( sau khi kích hoạt có thể phát hiện tất cả các mục tiêu nguy hiểm tram phạm vi 2 km, cũng lấy các màu sắc như sau để biểu thị các mức độ nguy hiểm:

Màu xanh / an toàn

Màu vàng / nguy hiểm

Màu đỏ / cực kỳ nguy hiểm

Màu tím / trí mạng. Để phân chia, cần tiêu hao 20 điểm năng lượng để kích hoạt, có thể duy trì trong 10 giây)

Chiêu mộ (có thể dùng để chiêu mộ nhân sĩ, số lượng tối đa: 9 người)

Các chức năng khác: Vui lòng kích hoạt chế đô xây thôn để có thể sử dụng.

——

Tổng thể mà nói, việc thăng cấp kiến thôn lệnh này để Trương Dương rất hài lòng, nhất là ẩn nấp cùng phòng hộ đã được nâng lên cấp hai, từ mười mét mở rộng ra hai mươi mét, nghĩa là khi chiến đấu, hắn có thể bảo bệ nhiều binh sĩ hơn, dù sao hiện tại hắn cũng chỉ còn 9 cái nhân sĩ để chiêu mộ, cho nên mỗi một tên lính đều là tài sản quý giá nhất của hắn, không thể tiêu xài phung phí như trước đó.

"Cũng không biết nếu như kích hoạt chế độ xây thôn, thì số lượng nhân sĩ có được tăng thêm hay không nhỉ?"

Trương Dương bị ép phải nghĩ đến chuyện này, nhưng nghĩ lại, cũng không có ý nghĩa gì nha, dù hắn muốn xây thôn cũng sẽ không xây thôn ở trong cái rừng rậm nguy hiểm này, đây không phải là muốn chết sao?

Cho nên nhiệm vụ trước mắt chính là tăng lên thực lực của các binh sĩ, mau chóng đi ra khỏi khu rừng này, ra đến bên ngoài, tự nhiên liền có thể bàn bạc kĩ hơn.

Sau kh thăng cấp kiến thôn lệnh, Trương Dương đã an tâm hơn rất nhiều, tiến có thể công, lui có thể thủ, liền chờ yêu quái tới cửa tặng đầu người, ha ha ha!

Không gian của cái doanh địa dưới mặt đất này rất lớn, sau khi được dọn dẹp sạch sẽ, đều đã được cắm lên các bó đuốc, có thể đem lại nguồn ánh sáng rất rõ ràng, hơn nữa ở chính giữa còn có một đống lửa, hơi khói có thể thoát theo lỗ đã được bọn hắn đào sẵn, tình hình nhìn qua rất không tệ.

Trương Dương đầu tiên là an bài mấy người để tối nay thay phiên mà canh gác, lại xác định xem số lượng bó đuốc có đủ hay không, sau đó mới để các binh sĩ ăn cơm chiều.

Sau khi ăn no, hắn liền để Ngô Viễn, cùng với mười một tên binh sĩ tinh nhuệ khác nghỉ ngơi ở gần chỗ hắn.

Đây không phải hắn nhát gan, được rồi, hắn chẳng những nhỏ gan, còn làsợ chết, hắn sợ trong đêm có cái gì phát sinh, đến lúc đó hắn liền có thể kích hoạt phòng hộ hai, binh lính bình thường nếu chết có thể chết nhưng binh sĩ tinh nhuệ thì không được.

Lúc này Trương Dương đã rất rã rời, cho nên sau khi an bài xong liền lâm vào mộng đẹp, nhờ vào linh hồn cấp B-, ngay cả ác mộng đều không có xuất hiện, nhẹ nhàng liền có thể ngủ một giấc thoải mái.

Cũng không biết đi qua bao lâu,

"A a a!"

Một tiếng tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, đem Trương Dương từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, hắn phản ứng rất nhanh, trước tiên liền mở ra phòng hộ cấp hai, sau đó mới nhìn xem có chuyện gì xảy ra.

Đống lửa vẫn còn, bó đuốc vẫn còn, các binh sĩ cũng bình thường, duy chỉ có một cái người chết, hắn hoảng sợ mở to hai mắt, một đầu rễ cây từ sau lưng của hắn xuyên tim mà qua.

Nhưng trừ cái đó ra, cái động tĩnh gì cũng đều không có.

"Có ai nhìn thấy điều gì khả nghi không?"

Nuốt một miếng nước bọt, Trương Dương khẩn trương hỏi, hắn cảm thấy mình đã bài trí mọi thứ rất tốt, mỗi cái tiểu tổ năm người, số người này đã rất nhiều, dưới ánh lửa chiếu rọi xuống, có thể quan sát được toàn bộ không gian ở đây.

"Không, không biết, thôn trưởng đại nhân, Tiểu Thạch vừa mới đi tiểu, kết quả mới xoay người lại, liền bị đồ chơi kia đâm chết." Một tên binh sĩ trực đêm lập tức trả lời.

"Đó là rễ cây sao, các người đi qua nhìn một chút."

Trương Dương tim đập như trống chầu, trong đầu hiện lên mấy đoạn phim ma, con mẹ nó, lão tử còn chưa có học được kỹ năng bắt quỷ trừ ma cái gì đâu.

Mấy tên binh sĩ đánh bạo đi qua, giống như nơi đó không có cái gì, ngoại trừ đoạn rễ cây vừa mới mọc ra từ dưới đất kia.

Một tên binh lính nâng đao muốn đem rễ cây chém đứt, nhưng ngay lúc này, chỉ nghe soạt một tiếng, bùn đất vẩy ra, lại một đầu rễ cây đột nhiên chui ra ngoài, đem tên lính này đâm chết tại chỗ!

Máu tươi lập tức ừng ực ừng ực bốc lên, mắt thấy đã không thể sống được.

Mà một màn kinh khủng này liền phát sinh ở dưới mí mắt của tất cả mọi người, đơn giản chính là quá kinh dị, bởi vì quá mức đột nhiên, Trương Dương kém chút không bị dọa đến mức la to lên, vừa nãy hắn còn đang nghĩ về mấy khung cảnh tỏng những bộ phim kinh dị kia, kết quả chỉ sau 1s, chuyện thực sự xảy ra trước mắt hắn.

Dù là Ngô Viễn cũng hô to mọi người lui về phía sau, lúc này các binh sĩ mới như từ trong mộng thức tỉnh, mà lúc này đây chỉ nghe thấy soạt, soạt, soạt, từng đầu rễ cây xuyên thấu bùn đất mà ra, cứ ngạnh sinh đâm tới.

Mà những rể cây này giống như có sinh mạng, không ngừng điên cuồng lung lay, giống như một con quái vật có đầy súc tu.

"Mẹ nó, bà nội cây thối! Chiến đấu! Chiến đấu! Chém chết bọn chúng!"

Trương Dương rất phẫn nộ, cuồng loạn kêu to, chuyện này là sao?

Dựa vào cái gì lúc trược bộ tộc con nhện sống ở đây, thí cũng không có một cái, nhưng lão tử mới ở chỗ này ở một ngày, cái rắm, mới nửa ngày liền xảy ra chuyện rồi?

Mẹ cái thế giới huyền huyễn, dù có tùy hứng người cũng không thể khi dễ ta như vậy chứ, thiết lập đâu, tính cân bằng đâu, để chó ăn à!

Chiến đấu lập tức bắt đầu, các binh sĩ vô cùng dũng cảm, nhưng những sợi rễ kia còn hung tàn hơn, mà góc độ lại còn rất xảo trá, ta đâm, ta đâm, ta đâm!

Không có cách, Trương Dương đành phả cử đi binh lính tinh nhuệ, lúc này mới tạm thời ngăn chặn lại những cái rễ cây này, không sai, chỉ là tạm thời, bởi vì những cái rễ cây này dù có bị chặt đứt, vẫn có thể mọc ra lại, hiếp người quá đáng,

Cuối cùng Trương Dương cũng tự mình tiến lên, điên cuồng cầm đao mà chặt.

Rất nhanh liền có binh sĩ thụ thương cùng tử vong, bọn hắn vừa đánh vừa lui, mọi người bị ép phải tập trung cùng một chỗ, hơn nữa còn phải đề phòng rễ cây từ trên đầu đâm xuống, trời mới biết vì cái gì lại có nhiều sinh mệnh lực như vậy?

Càng ngày càng nhiều rễ cây tràn vào cái không gian này, cũng từng cái chiến sĩ, bó đuốc bị dập tắc, đống lửa cũng bị nghiền ép, trong cái hang động đen nghịt, chỉ có các tiếng các binh sĩ kêu thảm trước khi chết.

Mà trong vòng phòng ngự cấp hai của Trương Dương, tính cả hắn còn có 38 cái đại lão gia chen chút.

ps : Mấy chương đầu binh lính xuất hiện 1, 2 chương là chết nên mình sẽ không dịch tên nha

Bạn đang đọc Phong Cuồng Kiến Thôn Lệnh (Bản Dịch) của Con Chim Lười
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.