Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộc Yêu Tháp

Phiên bản Dịch · 1546 chữ

Cũng không biết trải qua bao lâu, nhưng khi Trương Dương tỉnh lại, hắn liền thấy đầu đau như muốn nổ tung, hắn muốn nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra, kết quả chỉ là mớ ký ức hỗn loạn, ngay cả hai mắt cũng không thể điều chỉnh tiêu điểm, giống như linh hồn của hắn đã không thuộc về bộ thân thể này.

Hắn cứ nằm như vậy hơn mười phút, lúc này mới khôi phục lại một chút, phát hiện mình đang nằm trong một cái sơn động đen nghịt, ân, có chút nói quá.

Nhìn kỹ lại, đây chính là bản thể của đầu quái thú khổng lỗ kia.

Bên ngoài rất yên tĩnh, hắn còn có thể nhìn thấy mấy tên binh lính đang đi tuần tra còn Ngô Viễn thì đang canh chừng ở ngoài cửa.

Trương Dương cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, mà tranh thủ thời gian sờ lên khối Kiến Thôn Lệnh kia, mặc dù chính thứ này đã đem hắn triệu hồi đến cái thế giới này, nhưng nếu bây giờ không có cái đồ chơi này, hắn liền sẽ không có cách nào để sống sót.

"Thôn trưởng đại nhân, ngài thấy sao rồi?"

Ngô Viễn vừa thấy hắn tỉnh lại liền tiến tới ân cần thăm hỏi.

"Tình huống bây giờ như thế nào, ta đã hôn mê bao lâu, cái đồ chơi này thật đã chết rồi sao?"

Trương Dương cũng không trả lời mà hỏi ngược lại Ngô Viễn.

"Thôn trưởng đại nhân, bây giờ bên ngoài rất an toàn, cũng không có phát hiện bóng dáng của bất kỳ con yêu quái nào khác, mà ngài hôn mê chắc cũng đã được một canh giờ, còn con quái vật này thì chắc chắn đã chết, hơn nữa, vừa rồi tình trạng của ngày rất không ổn, ta đem ngài để vào trong cái thân cây này mới có chuyển biến tốt, bởi vì ta phát hiện cái xác của cây mộc yêu này còn có tác dụng chữa thương."

Ngô Viễn lập tức hồi đáp.

Trương Dương gật gật đầu, liền bắt đầu nhìn xem Kiến Thôn Lệnh, chỉ là dù hắn tìm tới tìm lui, cũng không có phát hiện thông báo đánh giết, càng không có nhìn thấy cái gì yêu hồn thụ yêu, đây là có chuyện gì?

Chẳng lẽ để tên tiểu tử Ngô Viễn này hớt mất rồi, hắn mơ hồ nhớ kỹ lại tình hình trước khi hắn hôn mê, hắn đã nhìn thấy Ngô Viễn lột xuống một cái trái tim màu xanh.

Vừa nghĩ như vậy, Trương Dương liền thấy quen thuộc bạch quang lóe lên, sau đó liền có mấy cái tin tức chiếu rọi ở trước mắt.

"Thành công giết chết một đầu Địa Hành Mộc Yêu cấp 15."

"Bởi vì ngươi sử dụng pháp thuật giam cầm linh hồn của Địa Hành Mộc Yêu tới lúc nó tử vong, cho nên Kiến Thôn Lệnh không có cách nào thu hoạch được năng lượng."

"Bởi vì ngươi sử dụng pháp thuật giam cầm linh hồn của Địa Hành Mộc Yêu tới lúc nó tử vong, cho nên Kiến Thôn Lệnh không cách nào thu hoạch được yêu hồn."

"Bởi vì ngươi sử dụng pháp thuật giam cầm linh hồn của Địa Hành Mộc Yêu tới lúc nó tử vong, cho nên Kiến Thôn Lệnh không cách nào thu hoạch được vật liệu."

"Ngươi thu hoạch được đạo cụ đặc thù, Mộc Yêu Tháp cấp một (xem thuộc tính)."

"Mộc Yêu Chi Tháp, cấp một."

"Tác dụng 1, khi mang theo Mộc Yêu Tháp hành tẩu trong rừng, có thể thu được hiệu quả nguy trang bị động, nhưng địch nhân có thể dễ dàng phát hiện, đứng im sẽ có tác dụng tốt nhất, nhưng nếu xung quanh một trăm mét không có cây cối, hiệu quả này sẽ biến mất."

"Tác dụng 2, sử dụng Mộc Yêu Tháp có thể chữa thương cho binh sĩ bị trọng thương cho đến khi khôi phục."

"Tác dụng 3, sử dụng Mộc Yêu Tháp có thể tăng tốc khôi phục lực lượng linh hồn."

"Chú thích: thể tích của Mộc Yêu Tháp vượt qua định mức cao nhất mà Kiến Thôn Lệnh có thể trữ, xin thăng cấp phẩm chất của Kiến Thôn Lệnh để có thể chứa được các vật lớn hơn."

——

"Còn có chuyện tốt như vậy?"

Trương Dương rất hài lòng, cũng vô pháp không hài lòng, bởi vì đây chính là yêu quái cấp 15, nếu như hắn không phóng thích giam cầm đem hành động của nó ngăn lại từ đầu tới đuôi, chỉ bằng những binh lính này dưới tay hắn, căn bản không cách nào đánh chết được con yêu thụ này.

Phải biết, hai con nhện kia phải dùng tới nọc đọc thì mới có thể ngăn nó ngoài cửa.

Cho nên có thể kết quả này đã tốt tới cỡ nào.

Mặt khác, hắn cũng coi như thí nghiệm tác dụng của giam cầm một chút, nói thật hắn rất kinh ngạc.

Thật, kỳ thật ngay từ đầu hắn cũng không có đem cái thuật giam cầm này coi ra gì, hắn cũng tưởng là một cái kỹ năng khống chế như trong các trò chơi, để mục tiêu không thể cử động trong mấy giây.

Nhưng kết quả này khá lắm, vậy mà có thể liên tục giam cầm linh hồn của đối phương, hiệu quả cũng quá bá đạo nha, không khác gì thần kỹ.

Duy chỉ có một điểm, cái kia chính là người thi triển phải có cường độ linh hồn cao hơn mục tiêu thi triển, nếu không sẽ liền trở nên vô tác dụng.

Trương Dương nghĩ xong liền xinh ra lòng sợ hãi,

Hắn quá may mắn rồi, nếu như không phải hắn có một cái linh hồn C+ hơn nữa còn nhất quyết không bán đi linh hồn của mình, đoán chừng khi gặp hai con nhện kia, hắn đã chết không thể nguy ngờ.

"Xem ra sau này nếu có cơ hội, nhất định phải ưu tiên thăng cấp linh hồn, bằng không thì ta chết như thế nào cũng không biết."

Nghĩ như vậy, Trương Dương liền dứt khoát tiếp tục nằm trong Mộc Yêu Tháp hắn cảm thấy lực lượng linh hồn của mình vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục.

Ngược lại là Ngô Viễn lại chủ động báo cáo: "Thôn trưởng đại nhân, vừa rồi trong khi chiến đấu ta đã lột xuống trái tim của con yêu thụ kia, thế nhưng khi ta lấy lại tinh thần, trái tim của nó đã biến mất trên tay ta, nhưng ta —— "

"Không có việc gì, thứ kia biến mất cũng có liên hệ với pháp thuật của ta, người không cần phải lo lắng."

Trương Dương an ủi, khỏa trái tim kia khẳng định rất trân quý, nhưng vì bị đánh lên thuật giam cầm, cho nên mới đế tất cả thu hoạch biến mất.

Lại qua một canh giờ, Trương Dương mới thần thanh khí sảng đi ra từ trong Mộc Yêu Tháp, hiện tại hắn đã cảm nhận được giá trị của tòa tháp này.

Bởi vì có thể tăng tốc thời gian khôi phục lực lượng linh hồn, cũng có nghĩa là sẽ giúp hắn tăng số lần phóng ra thuật giam cầm nhiều hơn.

Đến lúc đó dù có gặp phải Địa Hành Mộc Yêu, hắn cũng hoàn toàn không sợ.

"Lại nói, lúc này ta đã có thể xem là một vị ma pháp sư cao quý chưa nhỉ ?"

Trương Dương tự mình suy nghĩ một chút cũng liền tỏ ra vui vẻ.

Ngươi nhìn, tầm mắt cấp hai có thể coi là ma pháp trinh sát.

Ẩn nấp cấp hai có thể xem là pháp thuật ẩn thân.

Phòng hộ cấp hai lại là pháp thuật bảo vệ.

Nếu lại thêm cái pháp thuật giam cầm này, vậy không phải ma pháp sư thì là cái gì?

Về phần nói xây thôn làm ruộng? Hừ, trồng trọt cái gì ! Cả đời này hắn cũng sẽ không đi làm ruộng.

Nhưng sau một phen mơ màng, Trương Dương rất nhanh liền sầu mi khổ kiểm.

Nguyên nhân rất đơn giản, một, hắn không có năng lượng, trước đó đều đã hao hết, cho nên không cách nào mở ra tầm mắt cấp hai, tự nhiên cũng không cách nào xác định nơi nào có yêu quái.

Hai, tòa Mộc Yêu Tháp quá kia quá cao to, trọn vẹn cao mười mét, dù là bảy tám người quây quanh cũng chưa hết, tuy nói hiện tại đã nhỏ hơn so với lúc ban đầu rất nhiều, nhưng thể tích lớn như vậy, còn có trọng lượng lớn như vậy, làm sao mới có thể dọn đi chứ?

Hoặc là coi như có thể dọn đi, nhưng đây chính là rừng rậm nguyên thủy, địa hình phức tạp, nếu như gặp phải yêu quái đánh lén thì phải làm sao bây giờ? Nếu binh sĩ mệt mỏi đang nghỉ ngơi lại gặp phải yêu quái tấn công thì phải làm sao?

Bạn đang đọc Phong Cuồng Kiến Thôn Lệnh (Bản Dịch) của Con Chim Lười
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoạnTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.