Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Đạo Lĩnh

Phiên bản Dịch · 1990 chữ

Cuối cùng thì xác vị đạo sĩ cũng được đưa đi, trên gương mặt của mọi người đều hoang mang lo lắng. Vương Vũ ngồi sụp xuống ghế của mình, ấm ức nói: “Lần này không tính, lần sau tớ sẽ mời người giỏi hơn đến.”

“Cậu đừng hại người thêm nữa, cậu không nghe vị đạo sĩ lúc nãy đã nói gì sao, lớp mình bị oan hồn quấn lấy đó? Nói không chừng nó vẫn đang ở quanh đây quan sát chúng ta, cậu ăn nói trắng trợn như vậy không sợ bị nó nghe thấy à?” Đoan Mộc Hiên cười lạnh.

Lời của Đoan Mộc Hiên khiến Vương Vũ tái mặt, nhưng khi cảm giác được mọi ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm thì vẫn cố chấp nói: “Ngoại trừ mời cao nhân đến, cậu nói xem chúng ta còn cách nào? Có ai trong chúng ta sẽ đi bắt quỷ sao?”

“Cậu nói đúng, nhưng cậu cũng đừng quên, đây là trò chơi dành riêng cho lớp chúng ta, người ngoài nhúng tay vào, chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.” Đoan Mộc Hiên cười nhạt.

“Này, nếu vậy thì chẳng phải sau này cậu cũng có khả năng sẽ có tên trong danh sách bỏ phiếu sao? Nếu ngày mai là cậu, cậu sẽ làm thế nào?” Vương Vũ chỉ vào mặt Đoan Mộc Hiên, lạnh lùng chất vấn.

“Thì cứ thực hiện thôi, tớ tin tớ sẽ không sao cả!” Đoan Mộc Hiên tự tin trả lời.

“Vậy chờ đi, sớm muộn gì người chết tiếp theo cũng là cậu.” Dứt lời, Vương Vũ liền xoay người bước ra khỏi lớp. Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, rồi từ từ ngồi xuống chỗ của mình.

Tôi cũng quay lại chỗ ngồi, thầy giáo dạy toán bước vào lớp, tiết học bắt đầu. Lúc này, tôi và Lý Mạc Phàm đang thì thầm với nhau: “Xem ra không thể trông chờ vào mấy vị đạo sĩ nữa rồi, oan hồn trong lớp mình chắc chắn rất mạnh, đạo sĩ bình thường không thể thu phục được chúng đâu. Vị đạo sĩ hôm nay nhìn cũng cũng có chút đạo hạnh, không ngờ lại chết thảm như vậy.”

“Đúng đó! Ông ấy trông cũng lợi hại, vậy mà đấu không lại chúng, xem ra giờ có tìm người khác tới thì cũng vô ích thôi, với lại, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là một đám học sinh, biết đi đâu để tìm một vị ‘thế ngoại cao nhân’* đây chứ.” Lý Mạc Phàm thở dài.

*Thế đạo cao nhân: Cao nhân sống quy ẩn.

“Nhắc tới ‘thế ngoại cao nhân’, tự dưng tớ nghĩ tới một người.” Tôi đột nhiên lẩm bẩm với chính mình, sau đó lắc lắc đầu, cố xua tan ý nghĩ này đi.

Lý Mạc Phàm nhìn tôi một cách kỳ lạ, nhưng rồi cũng chẳng thắc mắc gì thêm.

“À…đúng rồi, hôm nay là thứ sáu, sắp tới là thứ bảy, Chủ nhật, tớ đoán trong khoảng thời gian này sẽ không có đợt bỏ phiếu mới nào đâu.” Tôi bất ngờ nói.

“Còn phải chờ xem ‘nó’ có cho chúng ta nghỉ cuối tuần hay không!” Lý Mạc Phàm chua xót nói.

Tôi cũng cười khổ, Lý Mạc Phàm nói đúng, hiện tại, sinh tử tồn vong của chúng tôi, đều nằm trọn trong tay ác quỷ.

“Cậu có tin trong lớp mình thật sự có oan hồn không? Mà tại sao ‘nó’ lại nguyền rủa chúng ta chứ?” Lý Mạc Phàm lấm lét nhìn quanh lớp, vốn chỉ là một trò đùa bỏ phiếu, sau lại biến thành cái chết hàng loạt. Bây giờ, tất cả các thành viên trong lớp đều đã biến thành con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thú dữ ăn thịt.

“Tớ không quan tâm, việc quan trọng nhất của chúng ta hiện giờ là phải sống, chứ không phải là bất cứ điều gì khác.” Tôi lắc đầu nói.

Buổi tối, tôi trở về nhà, sau khi cơm nước xong xuôi, rồi bắt đầu cầm điện thoại lên tám chuyện. Hiện tại tôi bình thản với mọi việc, chuyện học hành cũng tạm gác qua một bên, dành phần lớn thời gian để nói chuyện trên zalo.

Không chối cãi rằng, từ sau khi tôi cứu Diệp Nhã Tuyết, chúng tôi đã nói chuyện với nhau nhiều hơh, chỉ có hai ngày mà tình cảm của chúng tôi đã tiến triển rất nhanh rồi, đến mức có thể chia sẻ với nhau những chuyện riêng tư.

“Cậu nói xem tại sao các bạn trong lớp lại đáng ghét như vậy chứ?” Diệp Nhã Tuyết bất ngờ nhắn hỏi.

“Sao vậy?” Tôi thắc mắc nhắn lại.

“Các cậu ấy lúc nào cũng lo lắng, họ nói rằng một khi tên của họ xuất hiện trong danh sách bỏ phiếu, thì tớ tuyệt đối không được chọn, nhưng lại bắt tớ phải chọn một người mà họ không thích.”

“Cũng không trách được, con gái các cậu cũng thường hay lúc hục hặc với nhau.” Tôi nhắn lại

“Ôi chao, phiền phức chết đi được, nếu có thể trở lại như trước đây thì tốt biết mấy!” Diệp Nhã Tuyết nhắn đầy tiếc nuối.

“Ừ!” Tôi trả lời, nhưng trong thâm tâm tôi nghĩ, lời nguyền này chẳng hề đáng sợ, ngược lại, tôi còn muốn dựa vào nó để tiến thêm một bước trong mối quan hệ với Diệp Nhã Tuyết.

“À phải rồi, nếu trong danh sách bỏ phiếu có tên tớ, cậu có bỏ phiếu cho tớ không?” Diệp Nhã Tuyết hỏi.

“Dĩ nhiên là không!” Tôi vội vàng nhắn lại.

“Tớ biết là cậu sẽ không, tớ cũng sẽ không bao giờ bỏ phiếu cho cậu đâu.” Diệp Nhã Tuyết nhắn xong còn gửi thêm một mặt hình cười đáng yêu như mọi lần.

Hai chúng tôi trò chuyện rất lâu, nhờ vậy mà tôi được nghe rất nhiều thông tin trong lớp mà tôi không hề biết, ví dụ như Tiêu Nam là tình địch của một bạn nữ khác, rồi thì Triệu Thần Hách đã dụ dỗ được rất nhiều bạn nữ lên giường, lại còn chuyện hầu hết nữ sinh trong lớp đều đem lòng yêu mến Đoan Mộc Hiên nữa...

“Còn cậu, cậu thích ai?” Tôi nhắn hỏi, xong rồi hồi hộp đợi câu trả lời.

“Không nói cho cậu biết, tớ đi tắm đây, lát nói tiếp nhé!” Diệp Nhã Tuyết nhắn lại.

Tôi nhìn điện thoại, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại gửi đi một câu: “Trong lúc cậu tắm, có thể chụp lại một tấm hình gửi cho tớ không, tớ sẽ giúp cậu bắt quỷ.”

Dường như Diệp Nhã Tuyết bị bất ngờ bởi những lời vô sỉ của tôi, một lúc lâu sau, cô ấy mới giận dữ mắng: “Đồ lưu manh, biến!”

Lúc này tôi mới thích thú buông điện thoại xuống, rồi sau đó ngủ thiếp đi rất nhanh.

Ngày hôm sau, tôi khoan khoái tới trường, hôm nay là thứ bảy, sau khi vào cấp ba, chúng tôi không còn được nghỉ trọn hai ngày cuối tuần nữa, mà là một ngày rưỡi, chỉ nghỉ từ chiều thứ bảy cho đến giờ tự học vào tối Chủ nhật mà thôi.

Vừa đi tôi vừa lướt điện thoại, đối với đợt bỏ phiếu sắp tới, thôi không những không còn cảm giác sợ hãi, mà lại còn thầm mong nó sớm diễn ra.

Khi tôi bước vào lớp, mọi người cũng đã yên vị hết rồi, vì đã chuẩn bị sắn tâm lý, nên tâm trạng của ai cũng đã đỡ hơn trước rất nhiều.

Đúng lúc này, Vương Vũ cũng đang bước vào, đi bên cạnh cậu ấy lại là một vị đạo sĩ, ông ấy trông già lụm khụm, khoác một chiếc áo choàng, bộ râu dài màu bạch kim, giống hệt như những nhân vật thần tiên trong phim cổ trang vậy.

Với ngoại hình này, ông ấy có thể nhận ngay vai Trương Tam Phong* mà chẳng cần phải hóa trang thêm nữa.

*Trương Tam Phong: là một đạo sĩ, người sáng lập Võ Đang - môn phái võ thuật lớn ở Trung Quốc, ông được cho là người đã sáng tạo ra Thái Cực quyền và Thái Cực kiếm

Vương Vũ cung kính nép người sang một bên, nhường lối cho lão đạo sĩ bước vào, vẻ mặt cậu ấy vô cùng nghiêm túc. Ngay lúc lão đạo sĩ xuất hiện, mọi người trong lớp đều đã ngơ ngẩn hết rồi.

Bất chợt, có một giọng nói vang lên: “Vị này có phải là Chủ tịch Hội Đạo sĩ Thành phố chúng ta không? Hình như tên là Trần Đạo Lĩnh.”

“Đúng rồi, Đài truyền hình cũng từng đưa tin, nghe đâu ông ấy là đệ tử Thiên Sư Đạo chính tông.”

“Thật tốt quá, có ông ấy ở đây, tất cả chúng ta thoát rồi.”

Cả lớp bàn tán nhao nhao, mọi người đều trở nên phấn chấn, tâm trạng của tôi cũng bắt đầu tốt lên, Trần Đạo Lĩnh là một cái tên uy tín, ông ấy nổi tiếng như vậy, xem ra là người thật sự có bản lĩnh.

“Tất cả im lặng một lát.” Trần Đạo Lĩnh chậm rãi cất lời, giọng nói của ông ấy dường như có ma lực thôi miên, khiến cho người nào nghe thấy cũng đều lập tức ngậm miệng trong vô thức.

“Đưa điện thoại của các cậu cho ta xem thử đi.” Trần Đạo Lĩnh nói.

Ngay lập tức, một nữ sinh cầm điện thoại đến đưa cho Trần Đạo Lĩnh, Trần Đạo Lĩnh nhận lấy, bình tĩnh liếc mắt xem qua, rồi trả lại.

“Việc này hơi khó.” Trần Đạo Lĩnh nói thật chậm rãi.

“Đạo trưởng, bất kể tốn bao nhiêu tiền, chỉ cần ngài nói, cháu tuyệt đối không trả giá. Bọn cháu bị tra tấn đến phát điên rồi.”

“Vấn đề không phải là chuyện tiền bạc, mà là do nó cực kỳ rắc rối, ngôi trường này nằm trên một mảnh đất đại hung, hàng ngàn năm qua, nó hội tụ vô số linh hồn, những linh hồn này bị lời nguyền thu hút đến, lời nguyền này đã được hình thành từ rất lâu rồi, nó vững chắc vô cùng, khó mà phá được. Muốn phá, thật sự người ngoài không có khả năng.” Trần Đạo Lĩnh nói.

“Người ngoài không thể phá giải, ý của ông là…” Vương Vũ thắc mắc.

“Đúng vậy, chỉ có thể dựa vào chính các cậu mà thôi, chuyện này… thứ cho ta vô năng.” Trần Đạo Lĩnh lắc đầu trả lời. Nói xong ông ấy xoay người đi ra khỏi lớp.

Vương Vũ lo lắng vô cùng, cậu ấy vội gọi với theo: “Đạo trưởng, ngài đã hứa là sẽ giúp cháu mà, bây giờ chẳng phải đã đúng thời cơ rồi sao?”

Trần Đạo Lĩnh lắc đầu nói: “Cậu không hiểu, ta làm vậy là đang giúp các cậu đó. Thôi, ta phải đi rồi.”

“Ngài nói nhảm gì vậy? Bây giờ tất cả chúng cháu đang sống trong sự hành hạ của quỷ dữ, chúng cháu có thể chết bất cứ lúc nào đó ông có biết không?” Vương Vũ nắm chặt lấy cánh tay Trần Đạo Lĩnh mà gào lên.

Trần Đạo Lĩnh vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng hất tay Vương Vũ ra, nghĩ cũng lạ, thân hình Vương Vũ cường tráng như vậy, nhưng lại bị Trần Đạo Lĩnh đẩy qua một cách dễ dàng, sau đó Trần Đạo Lĩnh nói mình tuổi già sức yếu, rồi bước ra ngoài.

Lúc đi tới cửa lớp, ông ấy quay đầu lại nhìn chúng tôi, ánh mắt đầy ẩn ý, rồi lắc đầu, rời khỏi lớp học.

Bạn đang đọc Phòng Học Tuyệt Vọng của Vong Ký Ly Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy30046049
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.