Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân tướng

Phiên bản Dịch · 2204 chữ

Hai thằng choai choai rối rít gật đầu, một người trong đó lau nước mắt, nói: “Anh, mau cứu tôi đi. Tôi giết người trong thôn rồi. Tôi thật sự không có cố ý đâu! Nhưng bây giờ người trong thôn chúng tôi đang tìm chúng tôi khắp nơi. Nếu như bị bắt lại, chắc chắn sẽ bị tống vào tù! Chỉ cần anh có thể giúp tôi ở lại trong thôn này, che giấu thân phận, anh muốn tôi làm gì cũng được!”

Người tương đối lớn tuổi kia vỗ ngực cam kết: “Cái này dễ thôi. Chúng mày làm cho tao một chuyện, làm được tao sẽ đồng ý với yêu cầu của hai đứa chúng mày. Nếu không làm được, chúng mày quay về, một lời thừa thãi cũng cấm được nói!”

Hai thằng choai choai nghe nói như vậy liền lập tức gật đầu, rối rít thể với người lớn tuổi trong số chúng kia.

Sau đó, người này liền cho chúng nó một nhiệm vụ, chính là bắt cóc cô gái trong hang động kia.

Ban đêm cùng ngày, các công nhân đã tan làm, cô gái kia cũng chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng ai nào ngờ mới ra đến cửa đã bị người lớn tuổi này bắt cóc, ném vào trong hang động.

Tiếp theo, hai thằng choai choai kia liền làm ra cái loại chuyện không thể nào miêu tả được với cô gái kia.

Sau đó, cô gái cuộn mình ở giữa hang động, nước mắt triền miên.

Người lớn tuổi này đứng ở trước mặt cô gái, lấy ra một bản hợp đồng, bày ra trước mặt đối phương, nói: “Nhóc con, tao không muốn làm khó mày đâu. Ha ha, khi nãy đã bị quay video lại rồi. Loại nhãi con như mày, nếu như bị người khác biết chuyện, e là cũng khó coi đấy. Mày mau ký hợp đồng này, chuyển nhượng xí nghiệp cho tao, chuyện này sẽ chấm dứt!”

Nhưng tôi có thể nhìn ra rõ ràng, cô gái trong ảo cảnh đó không muốn. Tiếp đến, người lớn tuổi kia liền uy hiếp cô gái này. Cô gái chịu một trận đòn thê thảm. Vậy mà dù bị đánh hung tàn hay bất chấp cả uy hiếp đến tính mạng, cô gái này nói gì thì nói cũng không chịu ký tên, cuối cùng đập đầu tự tử trong hang động.

Không có chữ ký của cô gái, cái quyền khai thác khoáng sản ở hang động này không còn cách nào để tiến hành chuyển nhượng.

Người đàn ông lớn tuổi kia lúc ấy trợn tròn mắt thô lố, nhưng chuyện cũng đã rồi, ông ta cũng không thể làm gì khác nữa.

Hình ảnh lại chuyển, liền thấy rất nhiều công nhân xôn xao nói không tìm thấy cô chủ nhỏ của mình đâu, công trường này có làm tiếp hay là thôi?

Các công nhân tỏa ra tứ phía đi tìm cô chủ nhỏ.

Người lớn tuổi này đưa ra một chủ ý, nói muốn hủy hoại hoàn toàn thi thể của cô gái này.

Nếu cái hầm mỏ này không về mình, vậy dứt khoát phá hủy đi.

Vì vậy cái người lớn tuổi này sẽ giả bộ làm một nhà thiết kế, tiến hành thiết kế lại lần nữa toàn bộ hầm này, liền nói hết thảy các thứ này đều là kế hoạch của cô gái kia.

Công nhân làm công ăn lương dĩ nhiên không biết cấp trên muốn làm gì, chỉ cần có thể trả lương là được.

Sau khi sửa sang xong, hầm mỏ này đã tràn ngập nguy cơ. Để có thể khiến cô gái vĩnh viễn chôn thây ở đây, lúc ấy, người lớn tuổi kia liền chạm vào cơ quan, toàn bộ khu hầm mỏ bị nổ, hỏa hoạn đốt sạch một vùng núi.

Cũng may, lúc ấy các công nhân cũng đang nghỉ ngơi, mọi người đều không có việc gì, duy nhất ấy là cô chủ nhỏ. Chẳng ai biết cô chủ nhỏ đã đi đâu. Kế tiếp, chính là lửa lớn thiêu rụi đến bảy ngày bảy đêm mới tắt.

Người lớn tuổi kia dẫn theo hai thằng choai choai làm bộ tới tuần núi.

Hơn nữa ở trước mặt mọi người diễn một tiết mục mèo khóc chuột giả từ bi.

Nói là ở trong quá trình tuần núi, tìm được thi thể cô chủ nhỏ.

Trên thực tế đối phương làm một tính toán rất lớn, cố ý làm cho cả đỉnh núi cháy, đồng thời ném thi thể cô chủ nhỏ vào, để ngọn lửa này hủy thi diệt tích, dù cho có bị phát hiện thi thể thì cũng coi như là bất trắc.

Theo thời gian lưu chuyển, bởi vì người chủ này qua đời, con gái của ông ta cũng đã chết, vì vậy hầm mỏ trong núi này cũng không có người có thể thừa kế, sau đó có một đoạn thời gian các thôn dân địa phương muốn làm việc lần nữa, kết quả phát hiện bởi vì nguyên nhân lửa cháy mạnh đã dẫn đến chất lượng của khoáng sản trong thôn này hạ thấp.

Dù cho có bán được lên thành phố, cũng căn bản không có được bao nhiêu tiền, có đầu tư cũng phí phạm, vì vậy tất cả mọi người thảo luận một biện pháp, ấy chính là đẩy khoáng sản này đến tay người bên ngoài, để người bên ngoài tới làm chủ.

Xem đến đây, toàn bộ ảo cảnh biến mất không còn một mống, ngọn nguồn của tất cả chuyện này, tôi coi như đã biết.

Ngoài ra còn có một chút chính là, ba tên gian tặc đã giết cô gái khi ấy, lúc đó cũng là mười một giờ nửa đêm.

Cho nên từ sau ngày này, thôn này đến mỗi nửa đêm mười một giờ, sẽ bị cúp điện mà không sao hiểu nổi.

Trời đã tờ mờ sáng, khi tôi đi ra khỏi sơn động, phát hiện bất tri bất giác đã ở bên trong đến mấy giờ đồng hồ.

Tôi về đến nhà, rửa mặt qua loa.

Oan có đầu nợ có chủ.

Tôi kéo Trương Thuận Phong đi đến trước mặt tất cả thôn dân, gõ cái chiêng bằng đồng trong thôn.

Chân tướng sắp bắt đầu được phơi bày.

Thời gian của tôi đã không còn nhiều lắm.

Tôi phải mau chóng vạch trần chân tướng ở trước mặt mọi người mới được.

Theo tiếng chiêng đồng vang lên, phần lớn thôn dân đã kéo đến, toàn bộ vây ở vị trí giữa quảng trường.

Ngay tại năm phút trước, tôi chuẩn bị kết thúc hết thảy tại đây, đột nhiên nghe được một loại thanh âm kỳ lạ: “Trương Tiểu Phàm, bởi vì lần trước nhiệm vụ của ngài không may thất bại khiến cho ngài sẽ phải chịu trừng phạt. Ba giờ sau, hình phạt sẽ có hiệu lực. Chúc ngài may mắn!”

Đây là tin truyền từ phòng phát sóng tử thần cho tôi!

Nhưng khi tôi hỏi Trương Thuận Phong có nghe thanh âm này hay không? Trương Thuận Phong lại lắc đầu hỏi có phải tôi bị ấm đầu hay không?

Lần này tôi hiểu ra rồi, hóa ra, tiếng phát sóng tử thần này vang lên từ trong đầu tôi. Không có máy thu cũng không sao, không có điện thoại cũng không hề hấn gì, phòng phát sóng tử thần e rằng vĩnh viễn sẽ không vắng mặt.

Nhưng vấn đề chính là, rốt cuộc tôi làm nhiệm vụ nào thất bại?

Trong phát sóng cũng không nói ra chuyện này. Hơn nữa gần đây cũng chẳng cho tôi nhiệm vụ gì, làm sao lại có thất bại cho được? Hơn nữa, hình phạt thất bại rốt cuộc là cái gì?

Nghĩ tới đây, tôi đột nhiên nhớ lại một chuyện, đó chính là ban đầu lúc tôi rời khỏi chỗ tên mập kia, tên mập có nói một câu như này: “Từ từ cố gắng đi nhãi con. Cấp thấp cũng có chỗ tốt của cấp thấp. Trước khi trở thành hội viên Thanh Đồng có ba cơ hội!”

Từ ý của những lời này, tôi có thể tính toán ra, bây giờ tôi đang là hội viên có cấp bậc thấp vô cùng, thậm chí ngay cả Thanh Đồng cũng không phải.

Tên mập đã từng nói, hội viên của phòng phát sóng tử thần có rất nhiều cấp bậc. Theo tôi được biết, trước mắt, cấp thấp nhất là Thanh Đồng, sau đó là Bạch Ngân và Hoàng Kim.

Giống như trò chơi vương giả vinh dự vậy, nghe ngược lại là rất thú vị, nhưng là ở chính trong thực tế, một chút cảm giác thú vị cũng không cảm giác được.

Nhưng cái ba lần cơ hội này là chuyện gì? Nói cách khác, nếu muốn trở thành hội viên phải hoàn thành nhiệm vụ được ba lần hay sao?

Nhiệm vụ đầu tiên chính là chuyện Trương Bách Hợp, nhiệm vụ thứ hai chính là khách sạn Long Phụng.

Mà đây là nhiệm vụ thứ ba, ban bổ lúc nào sao tôi không biết?

Dưới tình huống tôi chẳng biết đầu cua tai nheo thế nào mà đã thất bại rồi sao?

Điều này không hợp lẽ thường đâu! Nếu như nói ba giờ sau phải đối mặt với hình phạt, vậy thì hình phạt rốt cuộc là cái gì mới được?

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi ngược lại có chút bất định. Nhưng bây giờ không phải là lúc bận tâm đến chuyện như vậy, phải giải quyết chuyện trước mắt đã rồi nói sau.

Thôn dân kéo đến càng lúc càng đông, tôi từ từ đi đến vị trí chính giữa sân.

Sau đó trưởng thôn đi tới, mặt đầy vẻ mê ngủ, dáng vẻ mông lung mờ mịt nói với tôi: “Trương tiên sinh, sớm như vậy anh gọi mọi người đến đây làm gì?”

Tôi lười nói nhảm với ông ta, trực tiếp lấy ra một tấm ảnh. Tấm ảnh này là chụp trưởng thôn cùng một ông chủ bắt tay với nhau.

Trưởng thôn nhìn đến đây, biểu tình có chút sửng sốt. Nhưng e là với người khác mà nói, tấm hình này cũng chẳng nói rõ được gì. Tôi nhàn nhạt nói: “Chuyện này chúng ta nói từ đầu đến đuôi đi. Mọi người đều biết, núi trọc là một nơi có tài nguyên khoáng sản phong phú. Có mỏ tài nguyên này, thôn dân không ngừng phát đạt, đây là hình mà năm đó trưởng thôn cùng ông chủ thứ nhất chụp. Tôi muốn hỏi một chút, nếu có tài nguyên khoáng sản, thôn dân chỗ các người tại sao không tự đi khai thác mà phải đi tìm người khác đến làm?”

Tôi nói đến chỗ này, thôn dân bắt đầu sôi nổi bàn tán. Trưởng thôn đứng ở giữa, đáp: “Đó rất bình thường mà. Trong thôn chúng tôi mặc dù có khoáng sản nhưng có đào được hay không cũng không phải là một chuyện đơn giản. Máy móc dụng cụ cũng cần tiền. Chúng tôi cần có vốn nhất định mới làm được. Ai cũng vậy cả thôi. Không bằng kêu gọi thương nhân từ bên ngoài vào làm thì đỡ hơn!”

Tôi lại lấy ra một tấm hình khác, là hình hợp đồng. Tấm hình này là năm đó trong thôn mở ra hạng mục kêu gọi đấu thầu, trưởng thôn làm hợp đồng, phía trên có nói hơn 50% phí sử dụng tài nguyên toàn bộ thuộc về trong thôn.

Tôi cầm hình, nói tiếp: “Nếu là như vậy, sau khi ông chủ được giao không làm, các người sẽ được nhận một khoản tiền lớn đúng không? Tôi nghĩ khoản tiền này đủ để thuê bất kỳ đội nào đến chỗ nào đào mỏ. Nhưng chỗ các người vẫn không làm như vậy, cái này là vì sao?”

Nói đến chỗ này, thôn trưởng sửng sốt một chút, cau mày, trên mặt lộ ra thần sắc không vui.

Tôi đứng ở trên quảng trường tiếp tục nói: “Nguyên nhân này vô cùng đơn giản. Bởi vì lúc ký kết hợp đồng khai thác tài nguyên ở khu mỏ này, phía trên rõ ràng đã nói rõ, tài nguyên khoáng sản là thuộc về hình thức thừa kế gia sản. Nếu như nói, người bố ký kết quyền khai thác khoáng sản, như vậy, dù đời bố có không làm thì đời con sẽ lên thay thế. Chỉ cần cái hợp đồng này còn kéo dài thì thôn dân trong thôn địa phương sẽ không có cơ hội lấy được quyền khai thác tài nguyên này!”

Trưởng thôn che mắt, thở dài nói: “Còn không phải sao? Ban đầu là tôi nhất thời hồ đồ. Sớm biết thì tôi đã không kí kết cái hợp đồng này. Ai mà biết bọn họ là công ty gia đình, đời trước truyền đời sau. Căn bản là không có đầu cũng chẳng thấy đuôi!”

Bạn đang đọc Phòng Phát Sóng Tử Thần của Nông Phu Tiên Quyền

Truyện Phòng Phát Sóng Tử Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachlonggg001
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.