Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có qua có lại mới toại lòng nhau!

Phiên bản Dịch · 1722 chữ

“Bắt đầu rồi!”

Trong phòng SUT của khách sạn, sắc mặt Tần Phong nghiêm túc hẳn.

Một cỗ khí tràng dao động khuếch tán trong không khí.

Hắn biết, trận đấu cách không này đã đến lúc bắt đầu.

Lấy ra Lục Khí đã chuẩn bị sẵn, đặt trước mặt, Tần Phong xếp bằng ngồi dưới đất.

Đồng thời bày biện lư hương, chân nến.

Bát quái, la bàn, bút lông sói, giấy vàng, mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thoả, bàn cúng đơn sơ cứ thế hình thành.

Đấu pháp cách không, cái tên đã nói lên tất cả, từ mặt chữ đã đủ nhìn ra hình thức của nó.

Dao động trong không khí dần sôi trào.

Chỉ trong phút chốc, người thường cũng cảm nhận được.

Một bên, Triệu Nghiên Đông khiếp sợ nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.

Hắn nhìn Tần Phong lơ lửng giữa không trung, tựa như hình ảnh trong phim khoa học viễn tưởng, quanh thân xuất hiện tầng tầng lớp lớp gợn sóng trong suốt.

Giờ khắc này, hắn ngừng hô hấp, không dám thở mạnh.

Thần sắc Tần Phong trở nên nghiêm túc.

Giản thiếp tức chiến thiếp, dựa theo quy ước giới phong thuỷ, trong đấu pháp cách không, người hạ chiến thư sẽ ra chiêu trước.

Ngừng suy nghĩ, lúc này, dao động trong suốt giữa không trung đã càng lúc càng lớn.

Giây tiếp theo, dao động trong suốt vỡ tan.

Một đạo kim sắc phù ấn xuất hiện giữa không trung.

Nương theo này sự xuất hiện của phù ấn, khí tràng trong phòng ngay lập tức trở nên cuồng bạo hơn bao giờ hết.

Kim sắc phù ấn hiện ra hình chữ【 卐 】(vạn), phá vỡ hư không, lao đến trước mặt Tần Phong.

Trong nháy mắt nhìn thấy kim sắc phù ấn, Tần Phong liền biết đối phương là người Phật gia.

Không nghĩ tới hạ chiến thư lại là người Phật giáo.

Trong giới phong thuỷ cũng không có phân chia giáo phái.

Hai chữ ‘phong thuỷ’ chỉ là một cách gọi tổng thể.

Người tu hành, cảm ứng khí tràng càng rõ ràng hơn.

Tần Phong biết, cái gọi là ‘phong thuỷ’, chẳng qua chỉ là cách xưng hô phổ biến nhất trong thời đại này dành cho các tu sĩ mà thôi.

Hai chữ ‘phong thủy’ này đã sớm không mang ý tứ ‘phong thủy kham dư’ (1) như thời xưa.

Thời buổi này, chuyện treo đầu dê bán thịt chó nhiều như cơm bữa, cái nghề phong thuỷ này, chỉ cần có chút tu vi, có thể cảm ứng khí tràng, hiểu một chút kiến thức, đều muốn lẫn lộn vào giới.

Đây cũng là tình trạng hiện tại trong giới phong thuỷ; trong giới có đủ loại hình, mỗi người đều có sở trường am hiểu khác nhau.

Ví như có người biết đoán mệnh, có người biết xem tướng, hoặc xem dương trạch, âm trạch, một số biết bắt quỷ, một số chuyên đánh nhau, cũng có đầy những kẻ lừa phỉnh,...

Có thể nói là ngư long hỗn tạp.

Tần Phong híp mắt, tay khẽ lật, một lá bùa xuất hiện trong lòng bàn tay, vận chuyển niệm lực trong cơ thể, bùa chú lập tức bị kích hoạt.

Trong phòng, một cổ sóng khí mạnh mẽ đột ngột xuất hiện.

Nhấc lên một trận cuồng phong.

Kim sắc phù ấn trực tiếp bị Tần Phong chặn lại.

Đối diện Tần Phong, kim sắc phù ấn cứ như thế bị ngăn cách giữa không trung, cuối cùng dần dần suy yếu.

“Có qua có lại mới toại lòng nhau!” (2)

Tần Phong nghiêm giọng nói.

Đồng thời sắp xếp Lục Khí trước mặt lại.

Cầm Ngọc Hoàng trong tay, quát to: “Lấy Hoàng tế phương Bắc, triệu khí phương Bắc, kết vận phương Bắc, mở!”

Sau tiếng quát, Ngọc Hoàng trong tay Tần Phong bất chợt tỏa ra ánh sáng màu đen, một ảo ảnh từ trong Ngọc Hoàng thoát ra, phá hư không tấn công về phía đối phương.

Lục Khí gồm Ngọc Bích, Ngọc Tông, Ngọc Khuê, Ngọc Hổ, Ngọc Chương, Ngọc Hoàng.

Là một trong các khí cụ dùng để hiến tế trời đất.

Niên đại Lục Khí càng xưa, càng có linh tính.

Sau khi Tần Phong đánh ra chiêu đầu tiên cũng không hề dừng lại.

Buông Ngọc Hoàng xuống, cầm Ngọc Chương lên, hai tay giữ chặt lấy nó: “Lấy Chương tế phương Nam, triệu khí phương Nam, kết vận phương Nam, mở!”

Vừa quát xong, Ngọc Chương trong tay tỏa ra ảo ảnh màu đỏ thẫm, phá không mà đi.

Tiếp theo, lại cầm lấy Ngọc Hổ thi triển thuật pháp giống hệt.

“Lấy Hổ tế phương Tây, triệu...”

“Lấy Khuê tế phương Đông, triệu...”

“Lấy Tông tế đại địa, triệu khí đại địa,...”

“Lấy Bích tế trời cao, triệu...”

Lục Khí trong tay Tần Phong nhanh chóng được thi triển qua sáu chiêu liên tục.

Sau khi làm xong hết thảy, trên mặt Tần Phong cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

. . .

--- Truyện được dịch bởi Đô Quân Ngân Châm trên trang TruyenYY.

Vui lòng ghi rõ tên người dịch và nguồn khi mang truyện đi nơi khác. ---

. . .

Tuyến thời gian quay trở lại mấy phút trước.

Tay trái Diệu Viêm cầm chuỗi tràng hạt, lòng bàn tay phải dựng thẳng, miệng lẩm nhẩm niệm kinh .

Vừa thi triển đòn tấn công bằng phù ấn【 卐 】xong.

Đã đến Quan Khí cảnh Hậu kỳ, trong lòng lão thập phần bình tĩnh.

Sở dĩ chọn đấu pháp cách không là để cảnh cáo đối phương, khiến đối phương chớ nên xen vào việc người khác.

Lão biết đối phương chỉ mới đến Quan Khí cảnh Sơ kỳ, thua hẳn về cấp độ, cho nên đối với trận đấu này, lão không hề lo lắng chút nào.

Một phù ấn chữ【 卐 】đã đủ xài.

Diệu Viêm bình tĩnh nghĩ, bỗng nhiên, lão đột ngột mở mắt ra, hai con ngươi hiện rõ sự kinh ngạc.

Thần thức của lão đã không cách nào liên hệ với phù ấn.

Đối phương chẳng qua chỉ là một Quan Khí cảnh Sơ kỳ, thế mà lại có thể ngăn cản lực tấn công từ bùa chữ vạn, khiến lão ngạc nhiên vô cùng.

Nhưng đây chỉ là khởi đầu.

Ngay sau đó.

Một cổ khí tràng vô cùng táo bạo bùng lên trong khách sảnh.

Một ảo ảnh màu đen hiện ra giữa không trung.

Nét mặt Diệu Viêm trở nên căng thẳng.

Chuỗi tràng hạt trong tay trực tiếp huơ lên.

Từng vệt sáng màu vàng bao phủ khắp người.

Niệm lực trong cơ thể vận chuyển liên tục.

Vào lúc này, lão đã không kịp nghĩ nhiều, trong lúc gấp gáp, có chút trở tay không kịp.

Nhưng, mới vừa ngăn lại ảo ảnh màu đen, một cổ khí tràng mạnh mẽ lại tới.

Diệu Viêm biến sắc.

Chỉ thấy một ảo ảnh màu đỏ thẫm mang theo khí tràng khủng bố phá không mà đến.

Hùng Hàn Dương đứng bên cạnh cũng biến sắc.

Tuy hắn chỉ mới đến Dưỡng Khí cảnh Hậu kỳ, nhưng ánh mắt rất sắc bén.

Sở dĩ cảnh giới thấp là vì hắn tự áp chế tu vi của mình.

Thể chất ‘bẩm sinh thiếu hụt’ khiến hắn phải gò ép tu vi.

Dù sao cũng là người đã tu luyện suốt mười mấy năm, tư chất thiên phú vô cùng tốt.

Có thể nói, tuy rằng cảnh giới chỉ đến Dưỡng Khí Hậu kỳ, nhưng sức chiến đấu lại có thể so với Quan Khí Trung kỳ.

Đây cũng là lý do vì sao lúc trước hắn tự tin muốn hỗ trợ lão hòa thượng Diệu Viêm.

Giờ phút này, Hùng Hàn Dương hốt hoảng đứng dậy.

Hai ảo ảnh đột ngột xuất hiện mang theo khí tràng quá đỗi cường đại.

Tu vi của đối phương rõ ràng chỉ mới đến Quan Khí cảnh Sơ kỳ, lại có thể thi triển ra thuật pháp chống lại Quan Khí cảnh Hậu kỳ.

Trong lòng hắn khiếp sợ vô cùng, đồng thời cũng lo lắng cho sư huynh của mình.

Cho đến khi sư huynh hắn ngăn lại hoàn toàn hai đòn tấn công, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng, giây tiếp theo, tinh thần vừa thả lỏng lập tức căng  trở lại.

Lại thêm một ảo ảnh xuất hiện!

Một ảo ảnh màu trắng mang theo khí tràng cường đại phá không mà đến.

Hùng Hàn Dương gấp không thở nổi.

Sắc mặt Diệu Viêm dần khó coi.

Mọi chuyện diễn ra đã vượt xa dự đoán của lão.

Nhìn lá chắn kim quang dần xuất hiện vết rách.

Diệu Viêm quyết tâm làm đến cùng.

Cắn răng, huơ lên chuỗi tràng hạt.

Niệm lực trong cơ thể vận chuyển nhanh.

Âm thanh “răng rắc” hỗn loạn vang lên.

Từng hạt Phật châu vỡ vụn trong không khí.

Hình thành từng đạo kim quang, bổ khuyết lỗ hổng trên lá chắn.

Diệu Viêm biết, lão đã đánh giá thấp đối phương.

Chỉ có thể nhịn đau phá hủy pháp khí của lão để ngăn chặn đòn tấn công này.

--- Chú thích ---

(1) Ban đầu, kham dư dùng để chỉ tên của 12 vị thần, các nhà kham dư căn cứ 12 vị thần ấy mà dự đoán cát hung. Do dùng cách quan sát hiện tượng trên trời để phán đoán cát hung dưới đất, nên Hứa Thận thời Đông Hán nói kham dư là đạo trời và đạo đất và có bao hàm nội dung phong thủy. Từ thời Tùy Đường trở đi, người ta dần coi xem trạch và xem mộ là kham dư, càng về sau mới đưa nghĩa ‘phong thủy’ dùng trong khái niệm về ‘kham dư’. Ngoài ra, các văn nhân, tu sĩ, đại phu thường dùng thuật ngữ ‘kham dư’, còn dân gian thì gọi là ‘phong thủy’.

(2) Danh ngôn Trung Quốc:

Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã. (Lễ Ký)

Nghĩa tốt: Lễ coi trọng việc có đi có lại, có tới mà không có đi thì không lịch sự.

Nghĩa xấu: Có qua có lại mới toại lòng nhau.

--- Hết Chương 30 ---

Bạn đang đọc Phong Thủy Đế Sư [Bản dịch] của Tinh Phẩm Hương Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐôQuânNgânChâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.