Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Vĩnh Hâm

Phiên bản Dịch · 1599 chữ

Xe chạy đến khu biệt thự, lướt qua nhà của Trần Túc Ánh, trực tiếp đến căn kế bên.

Một người đàn ông trung niên đi ra nghênh đón, gương mặt tiều tụy đầy tang thương, hai bên tóc mai đã bạc, cả người gầy yếu bệnh tật.

Sau lưng hắn dẫn theo một thiếu niên, thoạt nhìn chừng 13 – 14 tuổi.

Tần Phong xuống xe, biết hai người trước mặt chính là cha con Lưu Vĩnh Hâm.

“Phong, đây là chú Lưu. Chú Lưu, đây là người mà cháu từng nói, Tần Phong.” Trần Túc Ánh mở miệng giới thiệu.

“Chào cậu.”

“Chào ông.”

Tần Phong quan sát Lưu Vĩnh Hâm, đồng thời, Lưu Vĩnh Hâm cũng quan sát Tần Phong.

Lúc vừa nhìn thấy Tần Phong, hắn vẫn mỉm cười chào hỏi, chỉ là trong mắt lóe lên chút nghi ngờ.

“Mọi người vào trong trước đi!” Lưu Vĩnh Hâm nói.

“Được.” Tần Phong không nói gì thêm, đi theo Lưu Vĩnh Hâm vào biệt thự.

Từ lúc xuống xe, Tần Phong vẫn luôn quan sát cảnh vật chung quanh.

Theo quan sát, khí tràng của căn biệt thự này vẫn như trước, không có gì thay đổi, chỉ là nghiêm trọng hơn so với lúc trước thôi.

Không khác mấy với suy đoán của hắn.

Phong thủy cục thay đổi rất chậm, phải qua một thời gian dài mới biến hóa, cho dù biến tốt hay biến xấu, đều không thoát khỏi quy luật này.

“Đỉnh, con lên lầu học bài đi, cha ở đây nói chuyện với khách.” Tiếp đãi Tần Phong vào nhà, Lưu Vĩnh Hâm nói với Lưu Đỉnh.

“Vâng.” Lưu Đỉnh nghe lời, đi lên lầu.

Lưu Vĩnh Hâm pha trà, ngồi trên ghế sô pha.

“Tần đại sư, hôm nay làm phiền cậu rồi.” Lưu Vĩnh Hâm hơi ngập ngừng nói.

Gọi một người thanh niên là đại sư, khiến hắn có chút không quen.

Nhưng chợt nhớ đến Trần Túc Ánh còn ngồi bên cạnh, liền không luẩn quẩn vấn đề này nữa.

“Nói cho tôi biết tình huống của ông đi.” Tần Phong không quan tâm đến vẻ mặt hoài nghi của Lưu Vĩnh Hâm.

Xã hội này chính là như thế, mỗi người đều tự giác đề phòng với bên ngoài, có vài việc phải chờ đến khi không còn cách nào mới thử đặt niềm tin một lần.

Hắn biết tình huống nhà Lưu Vĩnh Hâm, nhưng cần phải nắm rõ thêm nhiều thông tin mới có thể đưa ra kết luận.

“Chú Lưu, chú kể lại mọi chuyện xảy ra từ đầu đến giờ cho bọn cháu đi!” Trần Túc Ánh ngồi kế bên cũng lên tiếng phụ họa.

Lưu Vĩnh Hâm hồi tưởng lại, sắp xếp ngôn từ, im lặng hồi lâu mới nói: “Mọi chuyện là như vầy...”

Khoảng một năm trước, Lưu Vĩnh Hâm bắt đầu gặp một số chuyện kỳ lạ, vật dụng trong nhà thường xuyên biến mất.

Không giống bị trộm đồ, mà giống bị giấu đồ hơn.

Tựa như một trò đùa dai.

Có đôi khi mất đôi giày, mấy ngày sau lại tìm thấy trong góc phòng.

Có đôi khi mất chiếc khăn tắm, mấy ngày sau lại thấy trong thùng rác.

Lúc mới đầu, Lưu Vĩnh Hâm không để ý cho lắm, hắn chỉ cho là mình già rồi, đãng trí.

Nhưng càng về sau, mọi chuyện lại trở nên dần nghiêm trọng.

Mấy tháng sau đó, hắn nhận ra chuyện như thế xảy ra ngày càng nhiều.

Có một số đồ, hắn nhớ rõ ràng mình đặt ở đâu, nhưng lát sau tìm lại không thấy nữa.

Lúc đó, hắn liền bắt đầu chú ý, chỉ là sau đó trong nhà xảy ra quá nhiều việc, khiến hắn quên béng.

Chờ hắn phát hiện những chuyện xung quanh dần bất thường, đã chậm.

Nghe xong lời kể của Lưu Vĩnh Hâm, Tần Phong ngẫm nghĩ hồi lâu.

Chuyện này nói dễ cũng không dễ, nói khó cũng không khó.

“Tựa hồ trong nhà có người nào đó cố ý đùa dai, tôi từng thỉnh nhiều vị đại sư khác xem trong nhà có thứ gì không sạch sẽ hay không, nhưng đều không có kết quả.” Lưu Vĩnh Hâm nói: “Cho đến hôm nay gặp Túc Ánh, mới mặt dày làm phiền Tần đại sư.”

“Ông chủ Lưu, tôi muốn hỏi ông vài vấn đề.” Tần Phong nói.

“Tần đại sư cứ việc hỏi.”

“Những chuyện kỳ lạ trong nhà có phải đều xảy ra lúc nửa đêm?” Tần Phong hỏi.

Lưu Vĩnh Hâm lục lại trí nhớ, khẽ gật đầu.

“Có phải hai người con trai của ông từng đến biệt thự này trước khi chết không?” Tần Phong hỏi tiếp.

“Phải!” Lưu Vĩnh Hâm chắc chắn.

“Ông chủ Lưu, câu hỏi cuối cùng, ông có bao nhiêu người con?”

Tần Phong vừa nói xong, Lưu Vĩnh Hâm sững sờ tại chỗ, cả người chìm sâu trong hồi ức nào đó.

Mấy giây sau, sắc mặt Lưu Vĩnh Hâm trở nên khủng hoảng, đầy sợ hãi nhìn Tần Phong: “Tần đại sư, chẳng lẽ...”

Tần Phong gật đầu.

Thấy thế, Lưu Vĩnh Hâm suy sụp ngồi trên ghế sô pha, tinh thần uể oải, trong nháy mắt liền già thêm vài tuổi.

Trần Túc Ánh ngồi bên cạnh nói: “Phong, hai người đang nói gì vậy, sao tôi không hiểu gì hết?”

“Cậu hỏi ông chủ Lưu đi!”

Ngay từ đầu, Tần Phong đã suy đoán không sai, hiện tại nhìn vẻ mặt này của Lưu Vĩnh Hâm, càng thêm chắc chắn.

“Chú Lưu, rốt cuộc là chuyện gì?” Trần Túc Ánh thắc mắc hỏi.

Nghe thế, Lưu Vĩnh Hâm cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, hít sâu hai lần, mới chậm rãi kể ra.

. . .

--- Truyện được dịch bởi Đô Quân Ngân Châm trên trang TruyenYY.

Vui lòng ghi rõ tên người dịch và nguồn khi mang truyện đi nơi khác. ---

. . .

Năm năm trước, vào lúc căn biệt thự ở tiểu khu này vừa đưa ra thị trường, cũng là thời kỳ đỉnh cao trong sự nghiệp của Lưu Vĩnh Hâm.

Vừa nhìn trúng căn biệt thự, hắn một mình chạy đến trung tâm giao dịch, ký kết mua nó.

Lúc ấy mua biệt thự vốn định để tạo bất ngờ cho vợ hắn, cho nên mọi việc từ ký kết tới trang hoàng biệt thự, hắn đều tự làm.

Ngày đó làm xong hết thảy, Lưu Vĩnh Hâm còn gọi cho bên dịch vụ dọn dẹp vệ sinh nhà cửa đến quét dọn sạch sẽ toàn bộ.

Mọi chuyện đều bắt đầu từ đây.

Bên công ty dịch vụ cử 4 người đến quét dọn.

Trong số đó có một cô gái trẻ vừa từ quê vào thành phố làm công, tốt nghiệp cấp 3, vừa 18 tuổi.

Ngành nghề nào trong xã hội này cũng tồn tại chuyện ma cũ bắt nạt ma mới.

Ba người còn lại của công ty dịch vụ giao toàn việc nặng việc dơ cho nàng.

Bọn họ đến chiều đã về, chỉ còn cô gái kia ở lại làm việc.

Cũng vào ngày đó, Lưu Vĩnh Hâm nổi hứng muốn đi xem biệt thự, tiệc tùng xong liền gọi tài xế chở qua, đúng lúc gặp phải cô nàng.

Tuy Lưu Vĩnh Hâm đã 50 tuổi, nhưng đang ở đỉnh cao sự nghiệp, nói dễ nghe chính là tràn đầy tự tin, nói khó nghe chính là tự cho mình đúng.

Tiệc tùng xã giao với khách uống nhiều rượu, trở về biệt thự lại gặp một cô gái trẻ trung thanh thuần như thế.

Tục ngữ nói: Say rượu loạn tính.

Vì thế đêm hôm đó, Lưu Vĩnh Hâm liền nổi thú tính, làm chuyện đồi bại.

Một cô gái mới 18 tuổi vừa làm việc nặng suốt một ngày, sao có thể chống lại sức lực của một người đàn ông trung niên.

Đến khi Lưu Vĩnh Hâm tỉnh táo lại, đã muộn màng.

Đối diện với tình huống này, hắn suy nghĩ nhanh chóng, lập tức dỗ ngọt cô gái.

Lưu Vĩnh Hâm tuy đã 50, nhưng ngày thường sống rất tốt, biết tập thể dục giữ gìn sức khỏe, thoạt nhìn chỉ tầm 40.

Hắn lừa cô nàng, nói mình chưa kết hôn, sau này sẽ cưới nàng, đồng thời còn đưa một số tiền lớn, cũng cho cô nàng biết với địa vị của hắn, nàng có báo cảnh sát cũng không làm được gì.

Vừa hù dọa vừa dỗ dành, cô gái kia đành lựa chọn nghe theo sự dàn xếp của hắn.

Vốn nghĩ mọi chuyện đến thế rồi thôi, nhưng ai ngờ...

Cô gái đó mang thai.

Bởi vì Lưu Vĩnh Hâm từng hứa sẽ cưới mình, nàng ôm mong chờ nói cho hắn biết.

Lưu Vĩnh Hâm chưa từng muốn cưới nàng, càng chưa từng muốn có đứa nhỏ này, thế nên hắn nói ra toàn bộ sự thật.

Hắn muốn dùng tiền giải quyết êm xuôi.

Nghĩ thì đẹp, nhưng hắn lại đánh giá quá cao năng lực thừa nhận của cô nàng.

Cô gái đã mang thai hơn ba tháng, vừa biết được sự thật phũ phàng như vậy liền lựa chọn đâm xe tự sát trên đường ra khỏi khu biệt thự.

Chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Lưu Vĩnh Hâm, hắn không nói cho ai biết.

Cứ nghĩ rằng nó sẽ chìm sâu vào quá khứ, ai ngờ lại mang đến kiếp nạn ngày hôm nay.

--- Hết Chương 40 ---

Bạn đang đọc Phong Thủy Đế Sư [Bản dịch] của Tinh Phẩm Hương Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐôQuânNgânChâm
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.