Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nương tựa

Tiểu thuyết gốc · 1448 chữ

Róc rách

Một con sóc nâu đang uống nước bên con suối, nó cảnh giác nhìn động tĩnh xung quanh thì lúc này bị một âm thanh làm cho kinh động, nó nhảy vọt người lên một thân cây ẩn náu, hai mắt ngây thơ đảo quanh.

Lúc này, từ trong bóng tối, hai bóng người nhỏ bé, chật vật nương tựa lẫn nhau tiến gần về phía con suối.

Là hai anh em đang bị người đuổi giết.

Đến bên bờ con suối. Sức lực chống đỡ thân người liền bay biến đi nơi đâu. Hai đứa bé ngã khụy xuống, nằm sấp trên mặt đất, lê lết thân người hướng về dòng nước trong. Trực tiếp cúi đầu vào con suối, từng ngụm, từng ngụm nước lớn trôi vào cổ họng.

Lạnh, nước lạnh như băng. Nhưng đối với bọn họ thì đây lại là loại nước ngon nhất từng được uống trong đời, cổ họng không còn cảm giác khô rát, cơ thể cũng khôi phục được ít nhiều.

Cho đến khi no căng cả bụng, bọn họ lật người lại, nằm hướng mặt về phía bầu trời, hai tay dang rộng không ngừng thở dốc.

Bốn mắt cùng nhìn về bầu trời đây sao, trong lòng là một đống hỗn độn.

Đêm nay đối với bọn họ, chỉ có giết chốc cùng trốn chạy. Bọn họ đối với mọi chuyện vừa xảy ra cũng rất mơ hồ.

Một đường chạy trốn cùng bị đuổi giết làm gì có thời gian để suy nghĩ về những vấn đề này. Bọn họ trong lòng tột cùng muốn biết điều gì gây nên tất cả.

Nhưng ít nhất vào thời khắc này, hơn tất cả, họ chỉ muốn được yên lặng, ngắm nhìn vẻ đẹp của bầu trời đêm, ngắm nhìn hàng ngàn, hàng vạn ngôi sao lấp lánh.

Họ thấy được rất nhiều chòm sao quen thuộc, những chòm sao trong câu chuyện cổ tích của mẹ mỗi lúc ngủ, mỗi lúc mẹ con ba người cùng nhau ngắm sao trong các buổi dã ngoại.

Cảm thụ từng cơn gió lạnh buốt da thịt nhưng lại cho bọn họ có cảm giác vui mừng, cảm giác được sống.

-Phong, ta đói.

Cô bé nói khẽ

-Ta đi tìm quả dại, Linh ngươi ở tạm thời ở đây đi – đứa bé gọi là Phong đáp lời

Cô bé mím môi lại nói.

-Cùng đi.

Đứa bé được gọi là Phong khẽ mỉm cười diệu dàng.

------------

Hắn gọi Lục Phong, bên cạnh là em gái Lục Linh của hắn. Vì thời gian ra đời cách nhau không lâu, bọn hắn cứ như vậy gọi thẳng tên nhau từ bé, nhưng không vì vậy mà cảm thấy xa cách, ngược lại, lại cảm thấy thân thiết hơn.

Lục phong đỡ em gái cùng lúc ngồi dậy.

Tuy thân thể đã khôi phục được ít nhiều, nhưng Lục Linh lúc này, cơ thể vẫn còn có chút run rẩy.

Hắn ngồi xuống, bất chấp ý kiến của nàng, đem nàng cõng trên lưng, từng bước đi về xung quanh tìm kiếm.

Lục Linh ban đầu có chút vùng vẫy, nhưng không có kết quả gì, nàng bất lực nằm sấp trên tấm lưng của anh trai. Bất giác thân thể nàng lúc này đã không còn run rẩy nữa. Một cảm giác ấm áp trong lòng.

Nghĩ lại từ khi còn bé xíu chẳng phải cũng như thế này sao. anh từ nhỏ đã thông minh, lanh lợi, được mọi người gọi là thiên tài nhỏ. Nghe mọi người xung quanh nói rằng anh biết nói và biết đọc rất sớm so với bạn cùng lứa. Ở trường vì tính cách mạnh mẽ nên rất được các bạn học khác nể phục.

Còn ta từ bé làm việc gì cũng đều vụng về, hậu đậu. Ở nhà thì hay làm hỏng hóc đồ đạc nên hay bị cha rầy la, ở trường vì kết quả học tập kém, nên bị các bạn nói xấu sau lưng.

Những lúc đó anh đều ra mặt bảo vệ ta, nói giúp cho ta, thay ta nhận tội, còn đi gây sự với những bạn học kia bị cha la rầy một trận.

Nghĩ đến đây, nàng liền bật cười khúc khích. Ta bây giờ chẳng phải cũng rất bé sao.

Lục Phong thấy em gái lấy lại tinh thần, đã trở lại tính cách hoạt bát trước đây cũng yên lòng. Hắn biết điều này chỉ là nhất thời, đêm nay với nàng mà nói là đả kích quá lớn. Một khi nàng nghĩ về chuyện kia liền sẽ rất thương tâm.

-Linh, còn nhớ chuyện chúng ta từng bị lạc trong rừng trong chuyến đi ngoại khóa của trường hay không.

-Khi đó Phong ngươi cũng cõng ta như thế này.

Diệp Linh vui vẻ trả lời.

Kí ức được gợi lại khiến nàang cười khúc khích một trận. Âm thanh như chuông bạc, dễ nghe vô cùng.

Khi ấy cô rất không hài lòng về anh trai mình. Tại sao anh lại được mọi người yêu quí? được bạn học nể trọng, ngay cả phụ huynh của những bạn học kia cũng rất nịnh bợ. Tuy bọn họ cũng rất để ý đến sắc mặt của cô nhưng cô biết sau lưng bọn họ không như vậy.

Chính vì vậy đối với người anh trai xuất sắc này, tính khí cô đương nhiên sẽ không tốt.

Trong lần ngoại khóa tại một khu rừng, tuy giáo viên quản lí rất nghiêm, nhưng vì ham chơi, lại tinh quái, nàng lén lút tiến sâu vào khu rừng, đến tối cũng chưa trở về trại.

Sự tình lúc ấy rất nghiêm trọng, số lượng giáo viên có mặt cũng không nhiều, lại còn phải giữ trật tự cho lũ trẻ đang hoảng sợ nên chỉ có 2, 3 người là có thể tách ra đi tìm kiếm.

Chuyện thậm chí còn rất nhanh đến tai của cha, nhưng để người của cha đến thì cũng phải mất vài giờ đi xe.

Lúc ấy nàng rất sợ hãi, khu rừng yên tĩnh đến đáng sợ, trong u tối, rừng cây cứ như một mê cũng dù đi thế nào cũng không thể thoát ra ngoài, một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến cho nàng thất hồn lạc phách, mắt nhắm nghiền. Nàng sợ hãi ngồi ôm gối dựa lưng vào một thân cây khóc thút thít. Không ngừng gọi “cha, mẹ…”

Vào lúc tuyệt vọng nhất, bằng cách nào đó Lục Phong đứng trước mặt nàng, Quần áo có rách rưới, có chút bẩn, tay và chân lộ ra ngoài có vài vết xước, máu ứa ra ngoài.

Nàng ngơ ngác nhìn khuôn mặt mỉm cười của anh, đặt bàn tay lên đầu mình xoa nhẹ.

Sau đó nàng được anh cõng trên lưng.

Giống như hôm nay, ánh trăng thắp sáng con đường. Cô hỏi:

-Sao anh biết Linh ở đâu mà tìm vậy…

-Chuyện đó đơn giản thôi, vì anh là anh của em mà.

Khi trở về hai anh em không tránh khỏi bị trách móc một trận. Nhưng kể từ lúc ấy quan hệ hai người rất tốt.

-Tìm được rồi, loại quả này có thể ăn.

Diệp Phong cắt đứt suy nghĩ của nàng, cẩn thận đặt nàng xuống, sau đó nhẹ nhàng nhảy bật lên đã đến giữ thân cây, rồi nhanh chóng trèo lên cao.

Diệp Linh cũng không quá kinh ngạc, với thân thủ của Lục Phong cây cao chưa quá 4 mét này không phải là vấn đề, bản thân nàng bật nhảy cũng có thể lên cao được 1m. Điều này có liên quan đến sự đặc thù của gia đình bọn họ.

Nếu không phải sức lực hai anh em bọn họ hơn người thì làm sao có thể cả một đêm bị truy sát mà vẫn không gục ngã. Thay thế đứa trẻ bình thường vào hoàn cảnh này có lẽ lúc này nó đang bất tỉnh ở một góc này đó đi.

Sau khi Lục Phong mang theo trái cây nhảy xuống, hai anh em tựa vào nhau, từng ngụm lớn lấp đầy chiếc dạ dày trống rỗng. Qua một đêm vận động liên tục, lúc này bọn họ thực sự rất đói bụng.

Lục Linh ăn chừng 4, 5 quả dại, đã no nê, sớm đã tựa đầu vào vai Lục Phong ngủ thiếp đi. Lục Phong dịu dạng đặt nàng nằm lên đùi mình, để nàng có tư thế thoải mái nhất.

Hắn lúc này cũng bình ổn lại, hướng mắt nhìn lên bầu trời đầy sao.

Bạn đang đọc Phong Tiên Ký sáng tác bởi Phanthinh106
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phanthinh106
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.