Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng ma tuổi thơ

Phiên bản Dịch · 1946 chữ

Điều tra đi sâu vào quan hệ của Đường Đào và Lưu Cường cuối cùng cũng phát hiện ra được, Lưu Cường chưa hề đi qua cao ốc Tụ Long, không có bất kỳ quan hệ gì với Đường Đào. Anh hoàn toàn không có động cơ gây án, cũng không có thời gian gây án.

Hơn nữa bởi vì chứng cứ đều cho thấy cái chết của Lưu Cường là do ngoài ý muốn.

Dựa theo chân dung tâm lý của Đường Đào, ngày thứ hai sau khi vụ án xảy ra, cảnh sát Thanh Châu xác định được kẻ tình nghi. Nghi phạm tên là Trịnh Quốc Phú, là người tỉnh Hán Đông, thuê nhà ở thôn Thành Trung cách cao ốc Tụ Long hai kilomet. Mỗi ngày anh ta đi làm và về nhà đều sẽ đi qua nhà vệ sinh công cộng gần đập xả nước. Người này đã đến Thanh Châu nhiều năm rồi, tính cách quái gở, rất ít khi nói chuyện, bình thường cũng không có bạn bè, ngoài việc đi làm cũng chỉ có uống rượu.

Đến đêm.

Đội cảnh sát hình sự giữ trạng thái yên lặng suốt cả quãng đường hành động, đi thẳng về hướng thôn Thành Trung. Tình hình trong thôn Thành Trung phức tạp, vì để không đánh rắn động cỏ, mọi người đều đổi sang mặc thường phục.

Trịnh Quốc Phú sống trong căn phòng thuê lợp ngói. Đội cảnh sát hình sự và đặc công phong tỏa các lối thoát, chủ nhà bước đến gõ cửa căn phòng dưới sự ra hiệu của Nhạc Dương.

Nhạc Dương rút súng lục ra, ép sát người vào bức tường, Trương Lực trốn ở bên còn lại, phía sau bọn họ còn có vài đặc công nữa.

“Cốc cốc cốc!”

Cửa sắt phát ra từng tiếng vang giòn.

“Ai thế?” Trong phòng truyền ra giọng nói thô nặng của một người đàn ông.

“Là tôi, chủ nhà đây. Không phải mấy ngày trước anh nói là vòi nước bị rỉ nước à, mở cửa cho tôi xem nào.” Chủ nhà chớp đôi mắt híp đứng cách xa ra, hoàn toàn không dám đứng gần cửa phòng.

“Được, đợi chút.”

Tiếng bước chân rõ ràng truyền đến, Nhạc Dương hít sâu một hơi chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần đối phương mở chốt cửa anh ta sẽ lập tức nhào vào luôn.

Chủ nhà vội vàng bước lùi lại mấy mét.

Vào lúc này một gia đình thuê trọ ở bên cạnh đột nhiên mở cửa ra, một bé trai ôm quả bóng da chạy ra ngoài.

Nhóc con này ngẩng đầu nhìn thấy trước cửa nhà có một đội cảnh sát súng ống đầy đủ liền bị dọa đứng im ngây người tại chỗ.

“Bạn nhỏ à, qua đây chơi.” Trương Lực nói nhỏ.

“Mẹ ơi, nhiều chú cảnh sát quá trời nè!”

Thằng nhóc hô lên rồi chạy trở về nhà, tất cả mọi người ở đó đều đen mặt.

Tiếng bước chân trong phòng cũng bỗng im bặt, sau đó liền truyền đến tiếng chạy trốn, đèn trong nhà nháy mắt tắt tối om.

Không hay rồi, Trịnh Quốc Phú muốn chạy trốn.

“Phá cửa!”

Nhạc Dương nhấc chân đạp một cái vào cửa phòng, bụi đất trên khung cửa liền bị rung rơi hết xuống đất, những người còn lại cũng theo sau đạp mạnh vào cửa phòng.

Một tiếng ầm lớn vang lên, cửa phòng bị đạp tung, trong phòng tối đen như mực. Ánh đèn pin quét qua bắt được một bóng người đang leo lên chiếc thang để lên lầu. Anh ta xoay người ném con dao phay trên tay qua, Nhạc Dương vội vàng tránh khỏi. Con dao gần như bay sượt qua trán của anh ta, sau đó cắm thẳng vào vách tường.

“Trịnh Quốc Phú, anh chạy không thoát được đâu! Còn chạy nữa tôi nổ súng!” Nhạc Dương nhanh chân đuổi theo, nhưng Trịnh Quốc Phú cứ thế rút thang lên, sau đó thấy anh ta dỡ nóc nhà ra định chạy thoát.

Nhạc Dương nhanh tay nhanh mắt liền giơ súng bắn một phát.

“Pằng!”

Chân của Trịnh Quốc Phú bị trúng đạn, dù có như vậy nhưng anh ta vẫn trèo lên trên nóc nhà, lê cái chân què bước lên những viên ngói muốn chạy trốn. Một chân anh ta bước hụt, cứ thế lăn từ trên nóc nhà ngã huỵch xuống đất. Không đợi anh ta đứng lên, đặc công đã ghì anh ta trên mặt đất.

Trong nhà Trịnh Quốc Phú gần như không có đồ dùng gia đình gì, chỉ tỏa ra một mùi rượu nồng nặc. Trên mặt đất rác rưởi la liệt, khắp phòng đều treo thịt lợn đã mốc meo. Ánh mắt của Nhạc Dương rơi vào bếp ga đặt trên một tấm ván gỗ, một cái nồi sắt bên trong đựng đầy một mớ tim bò, trong bát vẫn còn một quả tim bị ăn dở.

Một cái chậu bên cạnh vẫn còn nửa chậu tiết lợn đỏ ngầu.

“Cậu đến xem cái này đi.”

Trương Lực mở tủ lạnh ra, Nhạc Dương tiến đến gần xem liền bật cười tại chỗ. Trong một chiếc túi có đựng cơ quan sinh dục của nam giới.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Trịnh Quốc Phú chính là hung thủ mà bọn họ đang tìm kiếm.

Tin tức Trịnh Quốc Phú sa lưới truyền về khiến cho mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Cảnh sát còn tìm được trong nhà Trịnh Quốc Phú dụng cụ hành hung là dao nhọn để róc xương và túi tiền của Lưu Cường.

Sau khi được chữa trị, Trịnh Quốc Phú nhanh chóng khai ra quá trình phạm tội của anh ta.

Năm mươi năm trước, bố của Trịnh Quốc Phú cưỡng hiếp mẹ Trịnh Quốc Phú sinh ra anh ta. Trong thời đại lúc đó, mẹ của Trịnh Quốc Phú không báo cảnh sát mà dưới sự bắt ép của người nhà, bà phải cưới bố của Trịnh Quốc Phú làm chồng.

Đáng tiếc, bố của Trịnh Quốc Phú là một tên cặn bã, không phải đánh thì cũng là mắng mẹ Trịnh Quốc Phú, thậm chí còn bạo hành ngay trước mặt Trịnh Quốc Phú. Trịnh Quốc Phú còn nhỏ, mỗi lần đều chỉ có thể giương mắt đứng bên cạnh nhìn mẹ bị đánh đập, lăng nhục. Tính cách của anh ta ngày càng quái gở, căm hận đàn ông đến tận xương tủy. Sau này, mẹ anh ta không chịu uất nhục được nữa nên đã treo cổ tự sát.

Năm Trịnh Quốc Phú mười lăm tuổi, vào một đêm nọ, anh ta đẩy người bố say rượu xuống vách núi gần nhà, sau đó liền chạy trốn đến Thanh Châu. Sau này, anh ta đi theo một người làm nghề giết lợn, học được cách giết mổ lợn, trở thành một tay giết mổ.

Trịnh Quốc Phú rất yêu thích công việc này. Anh ta là tay giết mổ cừ nhất trong lò mổ. Trước giờ anh ta giết lợn đều một đao mất mạng, vết đâm vừa nhỏ vừa chuẩn, anh ta cực kỳ hưởng thụ khoái cảm của việc giết mổ. Sau mỗi lần mổ, anh ta đều mang tim nội tạng về nhà nấu ăn.

Đêm qua, sau khi hết giờ làm, Trịnh Quốc Phú về nhà đi qua đập nước đột nhiên phát hiện ở bên bờ có một xác chết trôi nổi, cũng chính là Lưu Cường. Anh ta lôi Lưu Cường vào trong nhà vệ sinh công cộng rồi tiến hành hành vi phạm tội, sau đó quấn vải bạt lên, sau khi dọn dẹp hiện trường xong liền rời khỏi nhà vệ sinh công cộng.

Giáo sư Lôi để ý thấy trên đầu Trịnh Quốc phú có một cục máu đọng lớn.

“Vết thương trên đầu anh là sao?” Giáo sư Lôi hỏi.

“Bị người ta đánh trong nhà vệ sinh công cộng.”

“Quần áo của người chết đâu rồi? Anh đã mang chúng đi đâu?” Giáo sư Lôi hỏi tiếp.

“Bị người đánh tôi cướp đi mất, còn làm rơi một cái điện thoại. Tôi nghĩ là gặp phải cướp nên không dám quan tâm gì nữa, cứ thế co cẳng chạy.”

Giáo sư Lôi khẽ gật đầu, đến đây vụ án coi như đã rõ ràng.

Tên đến cướp kia chắc hẳn chính là Trịnh Long. Có lẽ trong lúc Trịnh Quốc Phú gây án, ông ta đã âm thầm quan sát, đến khi Trịnh Quốc Phú rời đi mới đột ngột đánh úp, hơn nữa còn thành công luôn.

“Anh có nhớ người lúc đó đánh anh trông như thế nào không? Người đó có đặc điểm gì, có từng nói gì không?”

Trịnh Quốc Phú nghĩ ngẫm rồi lắc đầu.

“Không nhớ nổi, lúc đó ông ta đột nhiên lao ra từ chỗ bóng cây ven đường đánh cho tôi một phát, tôi sợ quá nên không quay đầu lại, không nhìn thấy gì cả.”

Điều tra quan hệ cũng nhanh chóng có kết quả, Trịnh Quốc Phú và Lưu Cường xác thực không có qua lại gì, càng không quen biết.

Đêm xảy ra vụ việc, Lưu Cường uống rượu say điều khiển xe gắn máy không may rơi xuống hồ nước chết đuối. Sau đó thi thể theo dòng nước trôi đến đập cản nước gần đó thì mắc lại. Ba giờ đêm, thi thể bị Trịnh Quốc Phú phát hiện và lôi vào nhà vệ sinh công cộng tiến hành hành vi phạm tội.

Trước và sau khi Lưu Cường gặp nạn đều không có người đi qua đê, điều này cũng giúp loại trừ khả năng do người làm. Bởi vì Trịnh Long cũng không có khả năng là hung thủ giết người. Ông ta chẳng qua chỉ lợi dụng việc Trịnh Quốc Phú phạm tội để đùa bỡn với Đường Đào một phen.

Sau khi bị giam giữ hai ngày, cuối cùng Đường Đào cũng được tự do.

Lo lắng trong lòng mỗi người của đội cảnh sát hình sự cuối cùng cũng được buông xuống. Tuy nhiên dư luận bên ngoài sớm đã nháo nhào, không ít người nói thẳng Đường Đào chính là kẻ tâm lý biến thái, chính anh là người đã phạm tội. Mặc dù cảnh sát công bố đã bắt được nghi phạm nhưng rất nhiều người vẫn không tin. Có thể đoán được sau này phòng công tác làm việc không dễ dàng gì.

Mặc dù đã được tự do nhưng Đường Đào cũng không vui vẻ nổi. Bởi vì Trịnh Long vẫn chưa bị bắt, trong lòng anh vẫn còn rất nhiều nghi vấn. Tại sao Trịnh Long lại biết được nhiều chuyện giữa anh và Hạ Vũ Tình như vậy, vì sao Trịnh Long lại xuất hiện ở hiện trường vụ án? Hình như không phải là trùng hợp mà là cố ý đến.

Đường Đào thậm chí còn nghi ngờ mục đích thật sự của Trịnh Long không phải là muốn cướp đồ rồi vu oan mà là muốn giết Trịnh Quốc Phú. Nếu Trịnh Quốc Phú chết rồi, vậy thì chiếc túi mà ông ta bỏ lại e rằng không chỉ có quần áo của Lưu Cường, ông ta nhất định sẽ cho thêm thứ gì đó của Trịnh Quốc Phú vào, cũng có thể là hung khí giết người. Vậy đến lúc đó anh mới thật sự nói không rõ được nữa. Người này xảo trá ác độc, ông ta nhất định sẽ ra tay lần nữa.

Bạn đang đọc PHÒNG TUYẾN TÂM LÝ của Tả Nhĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tudue1810
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.